CHƯƠNG 72: GIA CÁT LƯỢNG DỤNG MƯU
LẤY HÁN TRUNG-TÀO A MAN RÚT QUÂN VỀ TÀ CỐC
Truyện: Tam Quốc Diễn Nghĩa
La Quán Trung
Gia Cát Lượng dụng mưu lấy Hán Trung
Tào A Man rút quân về Tà Cốc
Từ Quáng qua sông Hán Thủy đóng
trại, không nghe Vương Bình can ngăn.
Huỳnh Trung hay tin, thưa với Huyền
Ðức xin dẫn quân đánh Tào Tháo.
Ðức chấp thuận. Huỳnh Trung nói với
Triệu Vân :
-Từ Quáng ỷ sức mạnh. Ta không thèm
đánh, để lúc chúng mệt mỏi, ta đánh một trận xem sức chúng ra
sao ?
Hôm sau, Quáng đến khiêu chiến. Quân
Thục vẫn án binh bất động. Từ Quáng hạ lệnh bắn bừa vào trại.
Huỳnh Trung cười, nói với Triệu Vân
:
-Từ Quáng muốn rút binh về . Vậy, đã
đến lúc tara quân !
Lát sau, đội hậu quân của Quáng di
động. Triệu Vân và Huỳnh Trung tung quân ra. Hai bên đánh úp lại.
Quáng đại bại. Binh lính bỏ chạy, té
xuống sông chết như rạ.
Từ Quáng cố thoát được thân, về
trách Vương Bình :
-Sao binh ta lâm nguy, ngươi không
cứu ?
Bình đáp :
-Nếu cứu ông, trại tôi sẽ nguy theo.
Tôi can ông,ông không nghe, còn trách gì ?
Từ Quáng cả giận, muốn giết Vương
Bình.
Ðêm ấy, Bình tức tối nổi lửa đốt hết
doanh trại, rồi dẫn quân về hàng Huyền Ðức.
Huyền Ðức mừng, nói :
-Ta được tướng quân thì lấy Hán
Trung như chơi .
Từ Quáng vội trở về thưa với Tào
Tháo là Vương Bình làm phản, đầu hàng Lưu Bị rồi.
Tào Tháo giận lắm, đích thân đến lấy
lại doanh trại.
Triệu Vân sợ quân sĩ ít nên rút qua
phía Tây sông Hán Thuỷ đóng trại .
Huyền Ðức đi quan sát địa thế với
Khổng Minh, rồi sai Triệu Vân đóng tại khoảng đất nổi lên ở giữa sông
Hán Thủy, dặn kỹ :
-Hễ nửa đêm, nghe tiếng pháo nổ, thì
cứ la ó mà không đánh.
Triệu Vân tuân lệnh. Qua hôm sau,
binh Tào đến khiêu chiến, nhưng không thấy một tên lính Thục, bènlui
về.
Ðêm đến, lối canh ba, Khổng Minh
thấy trại Tào an giấc, bèn đốt pháo. Triệu Vân khiến quân lính la ó. Tào
thất kinh, tưởng quân Thục tới cướp
trại ; nhưng khi kéo ra thì chàng thấy gì . . . Cả đêm Tào không ngủ mà
cứ như thế ba đêm liền. Sợ hãi, Tào
lui binh lại 10 dặm.
Khổng Minh cười :
-Tào đã sa vào quỉ kế của ta. Nói
xong, truyềnquân sĩ qua bên kia sông Hán Thủy đóng trại.
Thấy thế , Tào sinh nghi . Hôm sau,
hai bên đều kéobinh dàn trận.
Tào chỉ Huyền Ðức nói :
-Ngươi là tên phản bạn, sao dám xâm
lăng HánTrung của ta .
Huyền Ðức nói :
-Mi là đứa gian thần, đã giết mẫu
hậu, còn tự xưng là Ngụy Vương, để đoạt cơ nghiệp nhà Hán. Ta dung
ngươi sao được .
Hai bên giao chiến !
Tào ra lịnh :
-Ai bắt được Lưu Bị thì được làm
chúa đất Tây Xuyên. Ba quân hô lớn, xông trận.
Binh Thục nhắm sông Hán Thủy chạy
dài, bõ hết binhkhí, doanh trại. Quân Tào đua nhau thu lượm.
Tào thâu quân lại . Chư tướng hỏi
Tào :
-Chúng tôi đang cố bắt Lưu Bị, sao
đại Vương lại lui binh .
Tào nói :
-Ta thấy binh Thục đóng trại quay mặt
xuống sông. Ðólà điều đáng nghi, lại chạy bỏ ngựa và nhiều binh
khí. Ðây là hai điều đáng nghi lắm
đó . Nói rồi truyền lịnh :
-Phải tức tốc thu binh, kẻ nào còn
tiếc lấy vật gì tachém đầu.
Tào vừa lui binh thì Khổng Minh ra
hiệu Huyền Ðức lãnh trung quân, Huỳnh Trung lãnh tả quân, Triệu Vân
hữu quân áp đến.
Binh Tào bỏ chạy.
Tào truyền quân sĩ về Nam Trịnh .
Chạy được một quãng thì gặp Trương Phi và Ngụy Diên, lập tức kéo
quân lên Nam Trịnh. Lúc Tào chạy về
thì Nam Trịnh đã mất rồi, bèn khiến quân chạy về Dương Bình .
Quân Huyền Ðức vào Nam Trịnh an dân
xong, bèn hỏi Khổng Minh :
-Sao Tào Tháo bại binh nhanh thế.
Khổng Minh thưa :
-Tào tuy dụng binh hay, nhưng đa
nghi nên bị bại. Vậy lêntôi đùng nghi binh mà đánh nó .
Huyền Ðức nói :
-Nay Tào đã về Dương Bình Quan thì
thế của nó đã có rồi. Vậy phải đuổi nó đi chứ ?
Khổng Minh thưa :
-Tôi đã chuẩn bị ! Nói xong sai
Trương Phi vàNgụy Diên đi chận đường vận lương của Tào, khiến Huỳnh
Trung và Triệu Vân đi nổi lửa đốt
núi .
Tào Tháo sai quân đi thám thính,
được tin báo :
-Binh Thục đã kéo đến ngăn nơi hiểm
yếu, đốt rừng núi. Sau đó. Tháo lại được tin :
-Trương Phi, Ngụy Diên đón đường
cướp lương .
Tào thất kinh sai Hứa Chữ đi hộ tống
Giải Lương Quan.
Giải Lương Quan được Hứa Chữ hộ tống
mừng rỡ nói :
- Nếu không có ông theo thì lương
thảo sẽ mất hết . Nói xong truyền quân lấy ít rượu thịt dâng Hứa Chữ.
Hứa Chữ trong lúc say sưa, nói :
-Trương Phi , Ngụy Diên là những kẻ
bất tài, nếu tôigặp ắt chỉ một đao là chúng rụng đầu .
Giải Lương Quan nghe nói phục lăn.
Khi qua tới Bao Châu trời gần tối.
Hứa Chữ thúc quân đi mau, Giải Lương Quan can :
-Trời gần tối , đường hiểm trở, nên
hoãn binh .
Hứa Chữ cả giận :
- Ta sức cự muôn người, binh Thục là
lũ chuột có chi phải sợ .
Ði được nửa đường, bỗng có pháo nổ,
rồi thấy Trương Phi xông ra. Tay cầm xà mâu, hét như sấm.
Hứa Chữ thất kinh, giục ngựa đến
đánh, bị Trương Phi đâm trúng bả vai lăn nhào. Quân sĩ vội khiêng Hứa
Chữ về . Còn xe lương thực bỏ chạy
tán loạn.
Trương Phi không thèm rượt theo,
đoạt hết lương thực đem về .
Hứa Chữ được Tào Tháo khiến lấy
thuốc băng bó, rồi tiếnbinh đánh quân Thục.
Huyền Ðức thấy Tào Tháo tới liền dẫn
binh ra cự địch cùng với Lưu Phong.
Tào thấy vậy mắng :
-Cái thằng bán dép, sai cái thằng
con giả ra múamay. Nếu thằng con râu vàng của ta ra nó sẽ bầm nát
thằng con giả của mi .
Lưu Phong nghe nói, tức lắm, xông
tới đánh mạnh.
Tào sai Từ Quáng ra cự. Phong đánh
một hồi, rồi trở lui. Mạnh Ðạt nhào tới. Một lát sau, hậu quân Tào
bỗng dấy động. Tào nghi có binh phục
liền thâu quân.
Khổng Minh ra lệnh đuổi theo. Quân
Tào Tháo đạp lên nhau chết như rạ.
Tào Tháo chạy đến Dương Bình Quan
mới dám nghĩ yên. Binh Phục bèn nổi lửa bên phía Ðông, la ó bên
phía Tây thành. Tào Tháo sợ quá bỏ
cả DươngBình Quan mà chạy.
Ðang chạy gặp Trương Phi đón đường,
phía sau lại có Triệu Vân rượt đến. Rồi Huỳnh Trung dẫn quân từ
Bao Châu nhào tới một lượt.
Tào hoảng chạy, áo mão tơi bời.
Còn đang sợ sệt , bỗng một đạo binh
từ xa kéo đến, Tào thất kinh :
-Binh Thục đâu mà đông vậy ? Nhìn kỷ
thì ra binh của Tào Chương, con thứ Tào Tháo. hiệu Tử Vân, sức
mạnh vô song.
Tào thường nói :
-Ngươi là đứa con dõng phu, đâu phải
người tài.
Tào Chương đáp :
-Làm trai phải như Vệ Khanh, Hoắc
Quang lập công trên yênngựa, cứ bo ho thư loại nho sĩ , đọc sách tối
ngày, làm được việc gì .
Năm Kiến An thứ 26 có Ô Hườn làm
phản, Tào sai Chương đi dẹp giặc. Dẹp yên giặc, nghe tin Tào Tháo
bại trận, đến cứu.
Tào Tháo thấy Tào Chương kéo binh
đến cả mừng. nói :
-Có thằng con râu vàng của ta đến
thì Lưu Bị sẽchết . Bèn khiến Tào Chương đóng nới Tà Cốc màcự
địch.
Huyền Ðức thấy Tào Chương thì sai
Lưu Phong và Mạnh Ðạt ra cự .
Lưu Phong đánh một vài hiệp, chống
không nổi, bỏ chạy. Mạnh Ðạt lên tiếp ứng. Ðằng sau, quân Mã Siêu,
Ngô Lan đánh một lượt, binh Tào đại
bại.
Ngô Lan lại gặp Tào Chương. Hai bên
giao chiến.
Tào Chương chém Ngô Lan nhào xuong
ngựa. Ba quân hổn chiến. Tào liệu thế không xong, rút binh, đồn
trú tại Tà Cốc, ý muốn tan binh,
nhưng bị Mã Siêungăn đánh. Chống không nổi, lui không xong, bỗng quân
sĩ đem dâng tô cháo có gân gà, Tào
Tháo nhân đó như kẻ mê sảng. Lại gặp Hạ Hầu Ðôn tới xin khẩu hiệu.
Tào bèn luôn miệng :
-Gân gà ! Gân gà !
Hạ Hầu Ðôn tưởng thật, cho ba quân
khẩu hiệu " gân gà " .
Khi đó Dương Tu nghe truyền tiếng
" gân gà" bèn truyền quân trở về . Chuyện đến tai Hạ Hầu Ðôn.
Ðôn thất kinh hỏi Tu :
-Tại sao ông có ý đó ?
Tu nói :
-Khẩu hiệu "gân gà" báo
hiệu Ðại Vương sẽ trở về vì gân gà ăn thì vô vị, bỏ thì uổng. Nay tới thì không
thắng nổi , mà lui thì sợ người chê
cười . Ở đây vô ích, thà rút còn hơn !
Hạ Hầu Ðôn nghe nói khen thầm, bèn
truyền lịnh lui binh.
Ðêm ấy Tào Tháo lo đến mất ngủ, bèn
đích thân đi tuần tứ phía, đến trại Hầu Ðôn thấy quân tình như thế ,
bèn hỏi :
-Tại sao lại có ý ấy ?
Ðôn thuật lại lời Dương Tu. Tào khâm
phục, song lại ghétnên đòi Dương Tu đến hỏi, Tu trả lời như thế .
Tào nạt lớn :
-Ngươi đã dùng lời lẻ làm sao động
ba quân , tộiđáng chém ! Nói xong truyền chém đầu DươngTu.
Nguyên khi xưa, Tào còn làm thừa
tướng, sai lập sở hoa viên. Khi xong , Tào viết chữ "Hoạt" nơi cửa.
Không ai tỏ ý gì chỉ có Dương Tu nói
:
-Chữ Hoạt viết ngay cửa. Cửa là môn,
thêm chữ Hoạt là cửa rộng, Thừa Tướng có ý chê cửa hơi rộng.
Thợ sửa lại. Tào đến thăm, ngạc
nhiên hỏi :
-Ai biết được ý ta ?
Thọ đáp :
- Quan Dương Tu . Tào Tháo nghe qua có ý ghét, song giả
bộ vui mà khen .
Tào Tháo vốn đa nghi sợ bị thích khánh nên thườngdặn kẻ
hầu :
-Lúc ngủ, ta hay mơ thấy giết người, bọn bây chớ lại gần.
Ðêm kia, đang ngủ , làm rớt mền , tên quân lượm lênđắp
lại, Tào Tháo liền vung gươm chém chết, rồi leo
lên ngủ lại, khi thức giấc giả đò quát lớn :
-Ai đã giết kẻ hầu cận của ta ?
Mấy người biết chuyện cứ ngay tình mà kể hết, Tào khóc
rống, dạy chôn cất tử tế . Ai cũng tin Thao nằm
mơ thấy giết người, duy có Dương Tu là rõ ý Tào . Ðến khi
chôn, Tu chỉ hòm nói :
-Không phải Thừa Tướng chiêm bao, nhưng thiệt ngươi
chiêmbao mà ra . Tào biết thế càng ghét Tu hơn.
Con thứ Tào là Tào Thực lại ưa Dương Tu. Nhân vụ Tào Tháo
định lập thế tử.
Tào Phi nghe được, lén thương nghị cùng Ngô Chất nhưng sợ
người ngoài biết bèn giấu Ngô Chất vào cái
thùng lớn , giả thùng đựng lụa.
Dương Tu biết, tâu vời Tào xin đem quân rình bắt. Phi sợ
lậu bèn bưng vô thùng khác. Quân lính khám thấy
toàn lụa. Tào sinh nghi Dương Tu là kẻ gièm xiểm để cha
con sát hại nhau, lại càng sinh ghét Tu.
Muốn thử Tào Phi và Tào Thực, Tào Tháo saihai người vào
bảo , rồi lại sai người ra cửa Nghiệp Thành
chận không cho vào. Phi thấy vậy trở về .
Tào Thực thấy thế đến hỏi Dương Tu.
Dương Tu nói :
-Ngài vâng lệnh Ngụy vương. Ai ngăn cản thì chém.
Tào Thực nghe lời đến cửa quả gặp quân cản lại, bèn nói :
-Ta vâng lệnh Ngụy Vương lại, sao ngươi dám cản. Nói xong
chém đi.
Tào Tháo thấy vậy khen Tào Thực ngoan. Nhưng khi biết
chuyện Dương Tu bày mưu thì ghét luôn Tào
Thực.
Nay, nhân vụ "gân gà" mà giết Dương Tu để tướng
sĩ khỏi hoang mang. Sau đó, truyền lệnh ngày mai tan
binh.
Rạng ngày binh Tào Tháo vừa ra khỏi Tà Cốc thì gặp quân
của Ngụy Diên đón đầu, bèn sai Bàng Ðức ra
đánh.
Hai tướng đang lâm trận thì trại của Tào lửa dậy, có kẻ
thưa :
-Mã Siêu đem quân đoạt trại .
Tháo ra lệnh tiến tới. Ngụy Diên giả vờ bỏ chạy.
Tào Tháo truyền quân trở lại đánh Mã Siêu.
Khi đang xem hai bên giao chiến, bỗng có đạo binh kéo
tới. Tào Tháo toan chạy xuống thì Ngụy Diên đã la
lớn :
-Hãy mau xuống ngựa . Nói xong, giục ngựa tiến tới
chémđầu Tào Tháo, Bàng Ðức la lên :
-Chớ có hại Chúa ta !
Nói xong phò Tào Tháo mà chạy.
Về đến trại, coi lại, Tào Tháo thấy mũi tên trúng miệng,
làm gãy 2 răng cửa.
Tào cho mời lương y lại chữa. Lúc đang nằm trong xe, bỗng
có quân báo :
-Trên núi Tà Cốc có lửa cháy,
quânThục đang rượt theo . Binh Tào nghe nói thất kinh, khiếp đảm.
CHƯƠNG 73: HUYỀN ÐỨC LÊN NGÔI HÁN
TRUNG VƯƠNG
QUAN VÂN TRƯỜNG ĐÁNH CHIẾM TƯƠNG
DƯƠNG QUẬN
Truyện: Tam Quốc Diễn Nghĩa
La Quán Trung
Huyền Ðức lên ngôiHán Trung Vương
Quan Vân Trường đánh chiếm Tương
Dương quận
Tào Tháo lui về Tà Cốc, Khổng Minh
biết Tào sắp bỏ Hán Trung nên sai Mã Siêu đánh phá hoài. Vì thế
Tào ở lâu không được. Còn ba quân
thì măt hết tinh thần.
Binh Tào Tháo chạy, hai bên lửa
cháy, binh Mã Siêu rượt theo.
Tào hối quân chạy mau, đến Kinh
Triệu mới anlòng.
Huyền Ðức thấy Tào bỏ Hán Trung ,
bèn sai Lưu Phong, Mạnh Ðạt, Vương Bình đi chiếm các quận.
Các quận nghe tin Tào bỏ chạy liền
vội đầu hàng.
Lấy xong Hán Trung, ai nấy đều vui
vẻ nên muốn tôn Huyền Ðức lên ngôi hoàng đế .
Khổng Minh liền dắt bọn Pháp Chánh
vào, thưa rằng :
- Nay Tào Tháo chuyên quyền, bá tánh
không chúa, chúa công nhân đức trải khắp thiên hạ, nay lại được cả
Lưỡng
Xuyên, vậy nên theo mệnh trời, thuận
lòng người mà lên ngôi hoàng đế .
Huyền Ðức nói :
- Ta tuy là hoàng tộc, song cũng là
đạo tôi con, làm thế hóa ra phản Hán chăng ?
Khổng Minh nói :
- Nay thiên hạ phân tán, ai ai cũng
muốn tìm minh chúa mà thờ. Nếu chúa công e ngại như vậy sợ phụ lòng
người .
Chư tướng lại thưa :
- Nếu Chúa công thối thác e lòng
người phân ly .
Khổng Minh thưa :
- Chúa công thường lấy nghĩa làm
gốc.Nay đã có đất Kinh Châu và Lưỡng Xuyên thì nên xưng làm Hán
Trung Vương đã , sau sẽ tính .
Huyền Ðức nói :
- Các ngươi muốn tôn ta làm Hán
Trung Vương ; nhưng không có chiếu thiên tử thì khác chi tiếm ngôi. Ðây
là điều không nên .
Khổng Minh thưa :
- Chúa công phải tòng quyền chứ !
Trương Phi vùng kêu lớn :
- Nhưng kẻ khác họ, mà còn muốn làm
vua, huống chi đại ca là tông phái nhà Hán !
Khổng Minh lại nói :
- Xin ngài hãy tòng quyền mà tức vì
Hán Trung Vương, rồi hãy làm chiếu dâng lên thiên tử .
Huyền Ðức từ chối mãi không được
đành phải lên ngôi.
Năm Kiến An thứ 24, lập đàn Miêu
Dương, nhi trượng đầy đủ quần thần đứng hầu, Hứa Trịnh, Pháp Chánh
thỉnh Huyền Ðức đăng đàn , dâng áo
mão, đai ấn xong, Huyền Ðức xưng hiệu Hán Trung Vương.
Con Huyền Ðức là Lưu Thiện (tức á
Ðẩu) lập làm thế tử, phong Hứa Trịnh làm Thái phó, Pháp Chánh làm
Thông Thư lịnh, Gia Cát Lượng làm
quân sư, Vân Trường, Trương Phi , Triệu Vân, Huỳnh Trung , Mã Siêu
làm ngũ hổ đại tướng. Phong Ngụy
Diên làm Hán Trung thái thú, còn kỳ dư chư tướng đều luận công, phong
tước.
Sau khi lên ngôi, Huyền Ðức sai
người về Hứa Ðô dâng biểu chương.
Tào Tháo đang ở Nghiệp Quân nghe tin
cả giận nói rằng :
- Cái thằng bán dép đó mà cũng làm
trời sao ?
Liền truyền lệnh đánh Lưỡng Xuyên.
Bỗng có kẻ can :
- Ðại vương chớ nên giận một lúc mà
làm hư việc lớn. Tôi có một kế, không cần binhgiáp mà quân Thục
phải mang họa .
Ðó là Tư Mã Ý.
Tào Tháo nói :
- Lưu Bị mà dám xưng vương ngang ta. Há ta chịu sao ?
Tư Mã Ý nói :
- Ðại vương mới bại binh, tướng sĩ mất tinh thần, cử binh
đánh nữa e mang hại.
Tào Tháo tuy cả giận, nhưng nghĩ lại trận vừa qua thì
hoảng sợ . Bèn nghe lời Tư Mã Ý bỏ việc đánh Lưỡng
Xuyên.
Lát sau, quay hỏi Tư Mã Ý :
- Trọng Ðạt có kế chi hay ?
Tư Mã Ý nói :
- Bên Giang Ðông, Tôn Quyền gả em cho Lưu Bị, rồi tự ý
đem về . Còn Lưu Bị chiếm Kinh Châukhông
trả . Hai bên ắt thù nhau . Nay Ðại vương nên đốc Tôn
Quyền đánh Kinh Châu ắt Lưu Bị sẽ đem quân Tây
Xuyên về cứu ứng, chừng đó đại vương lấy Tây Xuyên khó gì
.
Tào Tháo cả mừng bèn sai MãngLũng qua Giang Ðông ra mắt
Tôn Quyền.
Ðược thư của Tào, Tôn Quyền hỏi Trương Chiêu .
Y thưa :
- Ngụy với Ngô không thù oán, nhưng vì nghe lời Khổng
Minh mà sinh đánh nhau . Nay có sứ Ngụy sang ắt
là muốn cầu hòa.
Tôn Quyền bèn lấy lễ trọng mà đãi Mãng Lũng.
Lũng thưa :
- Ngô với Ngụy vốn không thù hận bởi Khổng Minh nên mới
sanh hiềm khích nhau . Nay Ngụy Vương sai
tôi đến giao ước với ngài, hễ ngài chiếm Kinh Châu thì
bên Ngụy sẽ đánh Hán Xuyên. Ðánh ép như vậy,
Lưu Bị sẽ thất thủ. Lúc đó , lấy được Kinh Châu , Hán
Xuyên, hai bên chia đôi lương thảo và thề không
xâm phạm nhau nữa .
Tôn Quyền chưa quyết định, sai quân dẫn Măng Lung ra nghỉ
tạm nới quán dịch, rồi cùng chư tướng bàn
luận.
Cố Ung nói :
- Tuy là thuyết kế, nhưng cũng hay .
Gia Cát Cẩn nói :
- Binh Tào mới thua nơi Hán Xuyên, mượn ta để trả thù,
chờ hai đàng đánh nhau để chúng thủ lợi . Việc này
chưa chắc đã nên làm. Từ khi qua KinhChâu, Huyền Ðức đã
cưới vợ cho Vân Trường, sinh đượcmột trai,
một gái . Nay ta đến xin cầu hôn cho thế tử . Nếu chịu
tức Vân Trường có ý hòa với Ðông Ngô, lúc đó sẽ
hiệp binh đánh Tào . Bằng không , sẽ cùng Tào đánh Kinh
Châu .
Tôn Quyền khen phải bèn khiến Gia CátCẩn đến Kinh Châu.
Tới nơi, Vân Trường hỏi Cẩn :
- Tử Du qua có việc chi ?
Cẩn đáp :
- Tôi đến có ý kết giao hai nhà . Chúa tôi có con trai
thông minh , nghe ngài có con gái tuyệt sắc, nên muốn
cầu thân. Nếu ưng thuận, chúng ta sẽ hiệp nhau đánh Tào .
Vân Trường bỗng nổi giận :
- Con gái ta ví như loài hổ, há lại gả cho loài khuyển ?
Sau đó truyền tả hữu đuổi Cẩn ra .
Cẩn về thuật lại câu chuyện.
Tôn Quyên cả giận muốn tấn binh ngay .
Bộ Chắc nói :
- Tào Tháo muốn soán Hán đã lâu, song còn sợ Lưu Bị, nay
lại thuyết chúng ta đi dánh Lưu Bị, ý muốn gây
họa cho ta đó . Hơn nữa Tào Nhơn đóng binh đã lâu tại
Tương Dương, đi bộ qua ló Kinh Châu rất dễ , sao
hắn không đi lấy, lại thuyết Chúa côngđộng binh ? Bấy
nhiêu đó đủ thấy lòng hắn rồi . Chúa công hãy sai sứ
qua Hứa Ðô gặp Tào Tháo, bảo y sai Tào Nhơn đánh Kinh
Châu trước . Vân Trường chắc sẽ tới chiếm
Phàn Thành. Vân Trường rời khỏi , Chúa công sai tướng đi
lấy Kinh Châu nào khó gì .
Tôn Quân nghe lời, sai sứ đi ngỏ ý vớiTào Tháo.
Tào cả mừng bèn sai Tào Nhơn hiệp cùng Ðông Ngô chiếm lấy
Kinh Châu.
Ngày kia bỗng có tin báo :
- Tào Tháo cùng Ðông Ngô đánh Kinh Châu .
Huyền Ðức thất kinh cho mời Khổng Minh đến để bàn luận.
Khổng Minh nói :
- Tôi biết mưu ấy, song Ðông Ngô mưu sĩ nhiều, chắc sẽ
xúi Tào Tháo sai Tào Nhơn tấn binh trước .
Huyền Ðức hỏi :
- Vậy phải tính sao ?
Khổng Minh đáp :
- Khiến Vân Trường đi lấy Phàn Thành trước để làm cho
binh Tào vỡ mật tất nó phải tan .
Huyền Ðức bèn sai Phi Thí đến nói với Vân Trường :
- Chúa công khiến tướng quân dẫn binh đánh Phàn Thành .
Vân Trường bèn sai Mê Phương dẫn quân đóng trước thành
Kinh Châu. Trong lúc bàn chuyện với Phi Thí,
bỗng lửa phát cháy. Thì ra Mê Phương và Phó Sĩ Nhơn mải
uống rượu nên để lửa cháy hỏa pháo. Binh khí
lương thảo đều bị thiêu rụi.
Vân Trường cả giận đòi Mê Phương và Phó Sĩ Nhơn đen quở
trách truyền đem 2 người ra chém.
Phi Thí can ngăn hết lời, Vân Trường mới thôi. Sau đó,
truyền hai người đem quân trấn nơi Nam Quận và
Công An. Còn mình lãnh trung quân, Mả Lương và Y Tịch làm
tham mưu, Liêu Hóa đi tiên phong, Quan
Bình làm phó tướng,
tất cả kéo binh ra đi.
Khi đến Tương Dương, Tào Nhơn nghe báo có Vân Trường thì
thất kinh, ý muốn cố thủ không ra đánh.
Phó tướng là Diệu Ngươn nói :
- Ðại Vương giao ước với Ðông Ngô chiếm Kinh Châu. Nay
chưa đánh mà Vân Trường đã đến. Ấy là ý
muốn nạp mình cho tướng công. Tại sao Ngài lại cố thủ ?
Mãng Lũng nói :
- Vân Trường đâu phải tay thường. Hãy coi chừng !
Hạ Hầu Ðôn nói :
- Nay binh giặt mới đến, còn mệt mỏi, không đánh thì đợi
chừng nào ?
Tào Nhơn nghe theo, sai Mãng Lũng thủ thành còn mình đích
thân đi đánh Vân Trường.
Hai bên bố trận xong. Liêu Hòa ra khiêu chiến, Diệu Ngươi
ra cự địch . Một lát, Liêu Hóa giảvờ bỏ chạy,
Diệu Ngươn lại rượt theo. Binh Kinh Châu lui lại mười
dặm. Bỗng phía sau có tiếng quân hét vang, Tào
Nhơn thấy thế vội truyền lui binh cho mau. Phía sau Lưu
Hóa và Quan Bình đánh tới. Binh Tào đại bại. Tào
Nhơn biết mình đã trúng kế
vội rút về Tương Dương. Ðến giữa đường thì gặp Vân Trường
đang gò ngựa hoành đao chặn lại.
Tào Nhơn vỡ mật, không dám giao phong, cứ nhắm Tương
Dương mà chạy riệt. Lát sau, Diệu Ngươn và
Hạ Hầu
Ðôn kéo binh về đồn, gặp Vân Trường chém cho mỗi người
một đao chết tốt . Binh Tào hổn loạn, té nhào
xuống sông chết như rạ.
Tào Nhơn lui về cố thủ Phàn Thành . Còn Vân Trường chiếm
được Tương Dương mở tiệc khao quân. Giữa
tiệc, Tùy Quân là Vương Phủ thưa rằng:
- Nay tuy chiếm được Tương Dương, song Lữ Mông thường hay
để ý Kinh Châu, nếu kéo binh đi e bất
tiện .
Vân Trường đáp :
- Ta cũng đang lo việc ấy . Nói xong sai Vương Phủxây cất
phòng hỏa đài dọc mé sông canh giử.Hễ thấy
binh Ngô kéo tới thì đốt lửa làm hiệu, ta sẽ trở về đánh
bọn chúng.
Vương Phủ nói :
- Mê Phương và Phó sĩ Nhơn giữ nơi ấy, tôi e không chắc
lắm. Vậy xin sai Triệu Lụy đến tiếp ứng mớian
tâm .
Vân Trường đáp :
- Triệu Lụy đang mắc lo lương thảo cũng là việc trọng.
Vậy ngươi chớ lo ngại, hãy ráng làm phận sự ấy là tốt
rồi.
Nói xong sai Quan Bình sửa soạn chiến thuyền qua sông đi
đánh Phàn Thành.
Tào Nhơn lui về giữ Phàn Thành bèn viết thư báo cho Tào
Tháo ở Hứa Ðô xin thêm viện binh.
Tào xem thư cả kinh, nói với Vu Cấm :
- Tương Dương mất, Phàn Thành đang lâm nguy. Ngươi phải
đem binh đi tiếp cứu gấp .
Nói xong sai Bàng Ðức đi tiên chuông
trong đạo quân của Vu Cấm, trực chỉ Phàn Thành
CHƯƠNG 74:
BÀNG ÐỨC KHIÊNG HÒM TỬ CHIẾN
VÂN TRƯỜNG
XỔ NƯỚC THẮNG QUÂN
Truyện: Tam
Quốc Diễn Nghĩa
La Quán
Trung
Vân Trường
nạo xươngtrị độc
Lữ Mông áo
trắng qua sông
Tào Nhơn
thấy VânTrường bị tên thì cả mừng, bèn mở cửa thành dẫnquân ra.
Quan Bình
liền thúc quân cản lại, cứuVân Trường rước về trại. Vì tên tẩm thuốc độc,
nêncánh tay Quan
Công bị tê
liệt.
Quan Bình
thay cha bị thương nặng, bèn bàn với. chư tướng đưa Quan công về Kinh Châu
dưỡng bệnh.
Quan Công
thấy thế mắng rằng :
- Phàn
Thành nay đã nguy ngập. Thành ấy ta đã lấy được trước mặt rồi, há vì vết thương
nhỏ này mà lui binh
sao ?
Chư tướng
thấy vậy, bèn đi tìm lương y điềutrị.
Ngày kia,
bỗng có người ngồi trên thuyền nhỏ ở Giang Ðông đi qua.
Quan Bình
hỏi, người ấy xưng là Hoa Ðà, nghe tin Vân Trường bị thương nặng nên tìm đến
chữa.
Quan Bình
cả mừng, nói :
- Tôi nghe
danh tiên sinh đã lâu, nay lại đích thân đến, ơn ấy ngàn ngày không quên .
Nói đoạn,
mời Hoa Ðà đến gặp Vân Trường.
Hoa Ðà xem
vết thương nói :
- Tên có
tẩm thuốc độc đã tới xương rồi. Phải trị ngay, nếu chậm sẽ nguy khốn .
Quan Công
hỏi :
- Phải dùng
thuốc chi ?
Hoa đà nói
:
- Phải
trồng một cây trụ nơi vắng vẻ. Tướng công phải chịu cho tôi cột vào cây trụ đó,
lấy vải bịt mắt để
khỏi thấy
việc tôi làm .
Vân Trường hỏi
:
- Chữa cách
gì mà lạ vậy ?
Hoa Ðà nói
:
- Tôi phải
lóc thịt ra, cạo xương cho hết chất độc. Nếu không cột vào trụ, hoặc để nhìn
thấy, ngài sẽ không
chịu nổi .
Vân Trường cười :
- Có gì mà
không chịu nổi !
Nói rồi
liền khiến Hoa Ðà cứ việc làm. Còn mình vẫn ngồi đánh cờ với Mã Lương.
Hoa Ðà lấy
dao mổ vết thương.
Vân Trường
vẫn cười nói như không. Máu chảy ràn rụa.
Hoa Ðà thán
phục trước khíphách can trường của Quan Công.
Quan Công
đứng đậy nói :
- Cánh tay
đã hết đau, co dãn được. Ngài
thật là bậc thần y đó .
Vân Trường bèn
sai dọn tiệc đãi Hoa Ðà, rồi lại lấy vàng ra tạ ơn .
Hoa Ðà nói :
- Tôi nghe ngài
là bậc trung nghĩa nên đến trị giúp, đâu phải để lấy bạc vàng .
Nói rồi từ giã ra
về .
Từ ngày Vân
Trường chém Bàng Ðức, giam Vu Cấm, ai nay đều kinh.
Tào Nhơn sai
người về Hứa Ðô cầu viện.
Tào Tháo hay tin,
nhóm tướng sĩ lại bàn luận.
Tư Mã ý nói :
- Vân Trường
thắng trận là tại Ðông Ngô chưa thật lòng với ta. Nay, muốn thắng, nên sai sứ
đến thúc Tôn
Quyền đem binh
lấy Kinh Châu, kéo binh đánh ngả sau để trừ Vân Trường, rồi sẽ chia đất cho
Giang Ðông,
thì tự nhiên giải
vây
được Phàn Thành .
Tào Tháo nói :
- Một mặt sai sứ
sang Ðông Ngô, mặt khác cử binh đến Phàn Thành mà tiếp cứu thì mới được .
Nói dừa dứt thì
Từ Quáng xin đi.
Tào cả mừng, bèn
khiến Từ Quáng làm tướng , Lữ Kiện làm phó tướng kéo quân đến Phàn Thành tức
tốc.
Còn Tôn Quyền từ
ngày lỗi hẹn với Tào, chưa dám động binh , nay nghe tin Vân Trường tiến đánh
Phàn
Thành, xa Kinh
Châu lại được thư của Tào Tháo, liền triệu các tướng mà nghị bàn mưu kế .
Trương Chiêu thưa
:
- Tào Tháo thúc
ta lấy Kinh Châu vì Phàn Thành đang lâm nguy rồi ; được tin Vân Trường bắt Vu
Cấm giết
Bàng Ðức , vì thế
Tào mới cầu cứu ta . Nếu ta đem binh hiệp với y thì chắc được ; nhưng sợ y sẽ
trởmặt .
Lữ Mông thưa :
- Dầu Tào không
cầu cứu ta, nhưng thừa dịp Vân Trường vây Phàn Thành, bỏ Kinh Châu, cũng nên
thừa
cơ mà chiếm lấy .
Tôn Quyền khen là
phải bèn khiến Lữ Mông làm đô đốc quản thủ 5 vạn binh, 200 đội phiên thuyền qua
sông Trường
Giang.
Vừa đến Lục Khẩu,
Mông nghe báo :
- Vân Trường đã
đấp Phong Hỏa bài dọc bò sông. Hễ ta đến, quân canh sẽ nổi lửa. Vân Trường sẽ
từ
Phàn Thành về
chống cự .
Ðêm ắy, Lữ Mông
nằm nghĩ không ra kế, lại có Lục Tốn đến hỏi :
- Sao đô đốc chưa
xuất chinh ?
Lữ Mông giả đau
không trả lời. Lục Tốn bèn về báo với Tôn Quyền.
Tôn Quyền cả
kinh, đích thân đến Lục Khẩu hỏi thăm bệnh tình.
Lữ Mông thưa :
- Tôi đau chỉ là
một mưu kế . Vân Trường đã cất phong hỏa đài để làm hiệu, hễ ta kéo quân đen
thì nổi lửa,
để quân
Phàn Thành trở về
cứu Kinh Châu. Bởi đó, tôi lập kế làm cho Vân Trường không đề phòng. Xin chúa
công
chọn một kẻ tầm
thường thế tôi . Tôi sẽ viết thư cầu thân với Vân Trường, để y khinh khi không
đề phòng
Kinh Châu nữa ;
lúc đó ta sẽ thừa cơ tấn binh mới được .
Tôn Quyền mừng
rỡ, cử Lục Tốn thế Lữ Mông rồicho rao truyền là Lữ Mông lâm bệnh không xuất
quân
được.
Lục Tốn lại viết
thư gửi cho Vân Trường.
Vân Trường chê
Tôn Quyền bất tàinên mới sai tên Lục Tốn cầm binh.
Nghĩ thế, Vân
Trường rút hết binh Kinh Châu, tăng cường cho việc tấn công Phàn Thành.
Ðược tin báo, Tôn
Quyền cả mừng, vội vàng cho mời Lữ Mông đến bàn luận.
Lữ Mông thưa :
- Nay Vân Trường
đã kéo hết binh KinhChâu qua Phàn Thành, ấy là y trúng kế củata rồi. Vậy ngày
mai,
phải truyền quân
sĩ giấu hết binh khí, giả mặc thường dân buôn bán qua sông. Mặt khác sai một
đạo binh
cũng giả thường
dân, đến mé sông bắt hết quân canh nơi phong hỏa đài.
Mặt nữa, biên thư
cho Tào Tháo phải hiệp binh đánh bọc hậu.
Ðêm ấy, Lữ Mông
hành binh theo mưukế đã vạch. Quân canh phong hỏa đài đều bị bắt hết.
Lữ Mông lại chiêu
dụ chúng quân bảo đi trước về Kinh Châu nói quân mở cửa thành. Chúng quân được
trọng dãi nên vui
vẻ ra di. Nửa đêm thì đến chân thành , bèn kêu quân mở cửa. Quân canh thấy đúng
là
quân mình, bèn mở
cửa thành ra, tức thì Lữ Mông dẫn đại binh tràn vào nhưnước lũ.
Quân trong
thành bõ chạy. Lữ Mông truyền quân lính không được chém giết, cướp bóc. Lại đem
hết gia tiểu
của Quan
Công để riêng một nhà. Ðồng thời báo cho Tôn Quyền.
Tôn Quyền
hay tin cả mừng, bèn dẫn chư tướngđến, phong cho Hàn Duệ chức Tri trung, chấp
chính viện
Kinh Châu,
mở ngục thả Vu Cấm trả cho Tào Tháo, rồi chiêu an trong thành.
Tôn Quyền
hỏi Lữ Mông :
- Còn Công
An và Nam Quận thì sao đây ?
Bỗng Ngu
Phiên.bước ra thưa :
- Không cần
binh lực, tôi ra uốn ba tấc lưỡi mà dụ Phó Sĩ Nhơn về đầu .
Tôn Quyền
hỏi :
- Kế chi
hay vậy ?
Ngu Phiên
đáp :
- Thuở nhỏ
tôi với Phó Sĩ Nhơn rặt thân, nay tôi thuyết y, chắc y nghe lời .
Tôn Quyền
bèn sai Ngu Phiên dẫn 500 quân tuốt qua Công An.
Phó Sĩ Nhơn
khi nghe Kinh Châu mất thì thất đảm, bỗng thấy Ngu Phiên xin ra mắt bèn cho
vào.
Ngu Phiên
bèn đem chuyện hơn thiệt kể cho SĩNhơn nghe.
Nhơn thầm
nghĩ :
- Vân
Trường giận trách ta khi nọ, ắt là khó ở với ta , chi bằng đầu Ngô thì hơn .
Nghĩ rồi
bèn chịu hàng.
Ngu Phiên
đẫn Sĩ Nhơn đến Tôn Quyền.
Tôn phong
cho Nhơn chức cũ, khiến về bảo thủ Cung An.
Lữ Mông
thưa nhỏ với Tôn Quyền :
- Chưa bắt
được Vân Trường mà để Sĩ Nhơn trấn nơi Công An e có biến, chi bằng sai y qua
Nam Quận
chiêu dụ Mê
Phương về đầu thì đúng hơn .
Tôn Quyền
nghe lời Lữ Mông.
CHƯƠNG 75:
VÂN TRƯỜNG NẠO XƯƠNGTRỊ ĐỘC
LỮ MÔNG ÁO TRẮNG QUA SÔNG
Truyện: Tam
Quốc Diễn Nghĩa
La Quán
Trung
Vân Trường
nạo xươngtrị độc
Lữ Mông áo
trắng qua sông
Tào Nhơn
thấy VânTrường bị tên thì cả mừng, bèn mở cửa thành dẫnquân ra.
Quan Bình
liền thúc quân cản lại, cứuVân Trường rước về trại. Vì tên tẩm thuốc độc,
nêncánh tay Quan
Công bị tê
liệt.
Quan Bình
thay cha bị thương nặng, bèn bàn với. chư tướng đưa Quan công về Kinh Châu
dưỡng bệnh.
Quan Công
thấy thế mắng rằng :
- Phàn
Thành nay đã nguy ngập. Thành ấy ta đã lấy được trước mặt rồi, há vì vết thương
nhỏ này mà lui binh
sao ?
Chư tướng
thấy vậy, bèn đi tìm lương y điềutrị.
Ngày kia,
bỗng có người ngồi trên thuyền nhỏ ở Giang Ðông đi qua.
Quan Bình
hỏi, người ấy xưng là Hoa Ðà, nghe tin Vân Trường bị thương nặng nên tìm đến
chữa.
Quan Bình
cả mừng, nói :
- Tôi nghe
danh tiên sinh đã lâu, nay lại đích thân đến, ơn ấy ngàn ngày không quên .
Nói đoạn,
mời Hoa Ðà đến gặp Vân Trường.
Hoa Ðà xem
vết thương nói :
- Tên có
tẩm thuốc độc đã tới xương rồi. Phải trị ngay, nếu chậm sẽ nguy khốn .
Quan Công
hỏi :
- Phải dùng
thuốc chi ?
Hoa đà nói
:
- Phải
trồng một cây trụ nơi vắng vẻ. Tướng công phải chịu cho tôi cột vào cây trụ đó,
lấy vải bịt mắt để
khỏi thấy
việc tôi làm .
Vân Trường
hỏi :
- Chữa cách
gì mà lạ vậy ?
Hoa Ðà nói
:
- Tôi phải
lóc thịt ra, cạo xương cho hết chất độc. Nếu không cột vào trụ, hoặc để nhìn
thấy, ngài sẽ không
chịu nổi .
Vân Trường cười :
- Có gì mà
không chịu nổi !
Nói rồi
liền khiến Hoa Ðà cứ việc làm. Còn mình vẫn ngồi đánh cờ với Mã Lương.
Hoa Ðà lấy
dao mổ vết thương.
Vân Trường
vẫn cười nói như không. Máu chảy ràn rụa.
Hoa Ðà thán
phục trước khíphách can trường của Quan Công.
Quan Công
đứng đậy nói :
- Cánh tay
đã hết đau, co dãn được. Ngài
thật là bậc thần y đó .
Vân Trường bèn
sai dọn tiệc đãi Hoa Ðà, rồi lại lấy vàng ra tạ ơn .
Hoa Ðà nói :
- Tôi nghe ngài
là bậc trung nghĩa nên đến trị giúp, đâu phải để lấy bạc vàng .
Nói rồi từ giã ra
về .
Từ ngày Vân
Trường chém Bàng Ðức, giam Vu Cấm, ai nay đều kinh.
Tào Nhơn sai
người về Hứa Ðô cầu viện.
Tào Tháo hay tin,
nhóm tướng sĩ lại bàn luận.
Tư Mã ý nói :
- Vân Trường
thắng trận là tại Ðông Ngô chưa thật lòng với ta. Nay, muốn thắng, nên sai sứ
đến thúc Tôn
Quyền đem binh
lấy Kinh Châu, kéo binh đánh ngả sau để trừ Vân Trường, rồi sẽ chia đất cho
Giang Ðông,
thì tự nhiên giải
vây
được Phàn Thành .
Tào Tháo nói :
- Một mặt sai sứ
sang Ðông Ngô, mặt khác cử binh đến Phàn Thành mà tiếp cứu thì mới được .
Nói dừa dứt thì
Từ Quáng xin đi.
Tào cả mừng, bèn
khiến Từ Quáng làm tướng , Lữ Kiện làm phó tướng kéo quân đến Phàn Thành tức
tốc.
Còn Tôn Quyền từ
ngày lỗi hẹn với Tào, chưa dám động binh , nay nghe tin Vân Trường tiến đánh
Phàn
Thành, xa Kinh
Châu lại được thư của Tào Tháo, liền triệu các tướng mà nghị bàn mưu kế .
Trương Chiêu thưa
:
- Tào Tháo thúc
ta lấy Kinh Châu vì Phàn Thành đang lâm nguy rồi ; được tin Vân Trường bắt Vu
Cấm giết
Bàng Ðức , vì thế
Tào mới cầu cứu ta . Nếu ta đem binh hiệp với y thì chắc được ; nhưng sợ y sẽ
trởmặt .
Lữ Mông thưa :
- Dầu Tào không
cầu cứu ta, nhưng thừa dịp Vân Trường vây Phàn Thành, bỏ Kinh Châu, cũng nên
thừa
cơ mà chiếm lấy .
Tôn Quyền khen là
phải bèn khiến Lữ Mông làm đô đốc quản thủ 5 vạn binh, 200 đội phiên thuyền qua
sông Trường
Giang.
Vừa đến Lục Khẩu,
Mông nghe báo :
- Vân Trường đã
đấp Phong Hỏa bài dọc bò sông. Hễ ta đến, quân canh sẽ nổi lửa. Vân Trường sẽ
từ
Phàn Thành về
chống cự .
Ðêm ắy, Lữ Mông
nằm nghĩ không ra kế, lại có Lục Tốn đến hỏi :
- Sao đô đốc chưa
xuất chinh ?
Lữ Mông giả đau
không trả lời. Lục Tốn bèn về báo với Tôn Quyền.
Tôn Quyền cả
kinh, đích thân đến Lục Khẩu hỏi thăm bệnh tình.
Lữ Mông thưa :
- Tôi đau chỉ là
một mưu kế . Vân Trường đã cất phong hỏa đài để làm hiệu, hễ ta kéo quân đen
thì nổi lửa,
để quân
Phàn Thành trở về
cứu Kinh Châu. Bởi đó, tôi lập kế làm cho Vân Trường không đề phòng. Xin chúa
công
chọn một kẻ tầm
thường thế tôi . Tôi sẽ viết thư cầu thân với Vân Trường, để y khinh khi không
đề phòng
Kinh Châu nữa ;
lúc đó ta sẽ thừa cơ tấn binh mới được .
Tôn Quyền mừng
rỡ, cử Lục Tốn thế Lữ Mông rồicho rao truyền là Lữ Mông lâm bệnh không xuất
quân
được.
Lục Tốn lại viết
thư gửi cho Vân Trường.
Vân Trường chê
Tôn Quyền bất tàinên mới sai tên Lục Tốn cầm binh.
Nghĩ thế, Vân
Trường rút hết binh Kinh Châu, tăng cường cho việc tấn công Phàn Thành.
Ðược tin báo, Tôn
Quyền cả mừng, vội vàng cho mời Lữ Mông đến bàn luận.
Lữ Mông thưa :
- Nay Vân Trường
đã kéo hết binh KinhChâu qua Phàn Thành, ấy là y trúng kế củata rồi. Vậy ngày
mai,
phải truyền quân
sĩ giấu hết binh khí, giả mặc thường dân buôn bán qua sông. Mặt khác sai một
đạo binh
cũng giả thường
dân, đến mé sông bắt hết quân canh nơi phong hỏa đài.
Mặt nữa, biên thư
cho Tào Tháo phải hiệp binh đánh bọc hậu.
Ðêm ấy, Lữ Mông
hành binh theo mưukế đã vạch. Quân canh phong hỏa đài đều bị bắt hết.
Lữ Mông lại chiêu
dụ chúng quân bảo đi trước về Kinh Châu nói quân mở cửa thành. Chúng quân được
trọng dãi nên vui
vẻ ra di. Nửa đêm thì đến chân thành , bèn kêu quân mở cửa. Quân canh thấy đúng
là
quân mình, bèn mở
cửa thành ra, tức thì Lữ Mông dẫn đại binh tràn vào nhưnước lũ.
Quân trong
thành bõ chạy. Lữ Mông truyền quân lính không được chém giết, cướp bóc. Lại đem
hết gia tiểu
của Quan
Công để riêng một nhà. Ðồng thời báo cho Tôn Quyền.
Tôn Quyền
hay tin cả mừng, bèn dẫn chư tướngđến, phong cho Hàn Duệ chức Tri trung, chấp
chính viện
Kinh Châu,
mở ngục thả Vu Cấm trả cho Tào Tháo, rồi chiêu an trong thành.
Tôn Quyền
hỏi Lữ Mông :
- Còn Công
An và Nam Quận thì sao đây ?
Bỗng Ngu
Phiên.bước ra thưa :
- Không cần
binh lực, tôi ra uốn ba tấc lưỡi mà dụ Phó Sĩ Nhơn về đầu .
Tôn Quyền
hỏi :
- Kế chi
hay vậy ?
Ngu Phiên
đáp :
- Thuở nhỏ
tôi với Phó Sĩ Nhơn rặt thân, nay tôi thuyết y, chắc y nghe lời .
Tôn Quyền
bèn sai Ngu Phiên dẫn 500 quân tuốt qua Công An.
Phó Sĩ Nhơn
khi nghe Kinh Châu mất thì thất đảm, bỗng thấy Ngu Phiên xin ra mắt bèn cho
vào.
Ngu Phiên
bèn đem chuyện hơn thiệt kể cho SĩNhơn nghe.
Nhơn thầm
nghĩ :
- Vân
Trường giận trách ta khi nọ, ắt là khó ở với ta , chi bằng đầu Ngô thì hơn .
Nghĩ rồi
bèn chịu hàng.
Ngu Phiên
đẫn Sĩ Nhơn đến Tôn Quyền.
Tôn phong
cho Nhơn chức cũ, khiến về bảo thủ Cung An.
Lữ Mông
thưa nhỏ với Tôn Quyền :
- Chưa bắt
được Vân Trường mà để Sĩ Nhơn trấn nơi Công An e có biến, chi bằng sai y qua
Nam Quận
chiêu dụ Mê
Phương về đầu thì đúng hơn .
Tôn Quyền
nghe lời Lữ Mông.
CHƯƠNG 76:
TỪ QUÁNG ĐẠI CHIẾN MIÊN THỦY
VÂN TRƯỜNG
BẠI TẨU MẠCH THÀNH
Truyện: Tam
Quốc Diễn Nghĩa
La Quán
Trung
Từ Quáng
đại chiến Miên Thủy
Vân Trường
bại tẩu Mạch Thành
Mê Phương
nghe Kinh Châu đã mất, còn đang suy tính thì được tin PhóSĩ Nhơn đến.
Sĩ Nhơn đem
chuyện đầu Ngô để chiêu dụ Mê Phương.
Mê Phương
nói :
- Chúng ta
mang ơn Hớn Trung Vương rất hậu, nỡ nào lại bội phản !
Phó Sĩ Nhơn
lại dụ :
- Vân
Trường lúc ra đi có quở hai ta,nếu y thắng phen này ắt ta không khỏi tội, chi
bằng đầu phứtlà hơn .
Ðang bàn
luận, bỗng có sứ của VânTrường từ Phàn Thành đến cho biết, Vân Trường cần
gấpmột ngàn
hộc lương .
Ðến truyền hai nơi Công An và Nam Quận phải áp tải đến cho kịp nội đêm nay.
Còn đang
phân vân, bỗng có tin báo ngoài thành Lữ Mông đem binh đến vây kín .
Mê Phương
thở dài, nói với Sĩ Nhơn :
- Thôi ! Ta
đầu hàng quách cho xong .
Phó Sĩ Nhơn
bèn mở cửa thành dẫn Mê Phương ra mắt Tôn Quyền.
Quyền mừng
rỡ, kéo quân vào thành chiêu an dân chúng.
Lúc ấy, Tào
Tháo đang ở Hứa Ðô, bỗng có sứ Ðông Ngô đến báo Kinh Châu đã lấy xong. Xin quân
đánh
Phàn Thành
để tiêu diệt Vân Trường.
Tào Tháo
mừng lắm, bèn sai Từ Quáng phải đánh gấp, còn phía khác kéo đại binh qua Nam
Thành Lạc
Dương, đồn
trú tại Dương Lục Ba, để tiếp cứu Tào Nhơn.
Từ Quáng
tuân lệnh.
Quan Bình
thấy Từ Quáng đến bèn dẫn binh ra cự. Ðánh chưa đầy ba hiệp, Bình giả thua bỏ
chạy, Từ
Quáng rượt
theo, cách ít dặm, bỗng phía sau lửa bốc cháy, Bình biết trại mình bị phá, thu
quân về tiếp cứu,
nhưng gặp
quân Lữ Kiền chân đánh, khiến Quan Bình phải bỏ chạy về trại trung. Còn Liêu
Hóa hay tin Lữ
Mông đã
chiếm được Kinh Châu thì cả kinh, bèn chạy về báo Vân Trường.
Vân Trường
cả giận nói :
- Ấy là quỷ
kế của chúng. Lữ Mông hiện đang đau nặng, còn Lục Tốn là thằng con nít, có chi
mà ngại .
Vừa dứt
lời, bỗng có tin báo Từ Quáng đã kéo binh đến.
Vân Trường
bèn đích thân ra trận, mặc dầu còn đang đau. Quan Bình cản ngăn không được.
Từ Quáng
thấy Vân Trường bèn la lớn :
- Từ Ngày
xa cách, không ngờ Quan Hầu đã tóc bạc hoa râm. Tôi vẫn nhớ, lúc còn ở với
nhau, Quan Hầu
đã dạy dỗ
rất nhiều , ơn hay sao quên cho được .
Vận Trường
đáp :
- Ta với
Công Minh là bạn chí thân. Sao hôm nay lại đến đây tranh hùng ?
Từ Quáng
không trả lời, hét lớn :
- Ai dám ra
bắt sống Vân Trường ?
Vân Trường
ngạc nhiên hỏi :
- Sao Công
Minh lại nói như vậy ?
Từ Quáng
đáp :
- Hôm nay
là việc quốc gia . Nói rồi,liền bươi búa đến đánh .
Quan Bình
sợ Quan Công còn yếu sức nên truyền gióng trống thâu quân.
Về đến
trại, nghe tin Lữ Mông đã chiếm được Kinh Châu, còn Công An, Nam Quận thì Mê
Phương và Sĩ
Nhơn đã
dâng thành đầu hàng rồi .
Vân Trường
thất kinh, hét một tiếng thật to nhào xuống bất tỉnh.
Một lát Sau
tỉnh dậy, Vân Trường than :
- Phải ta
nghe lời Vương Phủ thì đâu đến nỗinày .
Rồi lại hỏi
:
- Tại sao
các đồn mé sông khôngnổi lửa ra hiệu ?
Quân sĩ
thưa :
- Lữ Mông
giả thuyền buôn, bắt hết quânsĩ nên không còn ai nổi lửa .
Lúc ấy,
Quan Ðốc Lương là Triệu Lụy thưa :
- Xin ngài
sai người về Tây Thục, tin cho Hớn Trung Vương xin viện binh quyết lấy lại Kinh
Châu.
Quan Công
trả lời :
- Anh ta đã
giao Kinh Châu cho ta. Nay cơ sựthế này, còn mặt mũi nào nữa . Nói đoạn một
mặtsai Mã
Lương, Y
Tịch trở về Thành Ðô cầu cứu ; mặt khác truyền quân nhổ trại trở về Kinh Châu.
Từ Quáng
nghe tin mai phục suốt đêm.
Vân Trường
không dám đánh cứ thẳng đường về Kinh Châu.
Khi đó Phàn
Thành đã giải vây rồi, Tào Tháo phong cho Từ Quáng làm Bình Nam tướng quân, ở
lại giữ
Tương Dương
với Hạ Hầu Thượng để ngừa binh của Vân Trường, còn Tào thì đóng tại Mã Ba để
nghe tin
tức Kinh
Châu.
Quan Công
khi ấy trên đường về Kinh Châu, tiến thoái lưỡng nan, vì phía trước là quân
Ngô, sau là quân
Ngụy, bèn
hỏi Triệu Lụy :
- Binh cứu
viện chưa đến, vây phải làmsao ?
Triệu Lụy
thưa :
- Phải liều
đánh !
Quan Công
bèn khiến tấn binh , nhưng lúc này quân sĩ mất hết tinh thần, vì Kinh Châu thất
thủ, lại nghe tin
Lữ Mông
trọng đải bá tánh trong thành. Vì thế phần đông trốn về đầu hàng hết.
Khi về đến
Kinh Châu thì quân sĩ chỉ còn hơn 300 người, Quan Công cả giận hét lớn.
Triệu Lụy
thưa :
- Lữ Mông
đã lập kế mua lòng quân sĩ , thật khó mà đánh, chi bằng tìm nơi đồn binh để ổn
định lòng quân
trước khi ra trận
.
Quan Công nói :
- Kinh Châu mất,
còn Công An vàNam Quận thì quân sĩ đầu giặc. Vậy đóng quân nơinào ?
Triệu Lụy thưa :
- Ðóng nơi Mạch
Thành !
Quan Công y lời.
Trong lúc Quan
Công bàn luận cùng chư tướng, Triệu Lụy thưa :
- Chỗ này gần
Thượng Dung có Lưu Phong, Mạnh Ðạt phòng thủ . Theo tôi, nên cầu viện hai nơi
đó trong
lúc chờ binh Tây
Xuyên đến tiếp cứu .
Trong lúc bàn
luận, bỗng có tin cấp báo binh Ngô kéo đến vây thành rồi .
Quan Công hỏi :
- Ai dám phá vòng
vây đi đến Thượng Dung cầu cứu ?
Liêu Hóa tình
nguyện ra đi.
Vừa ra khỏi
thành, Liêu Hóa bị Ðinh Phụng chân lại, Quan Bình xông vào đánh, Ðinh Phụng bỏ
chạy.
Liêu Hóa xông ra
khỏi vòng vây, thẳng tới Thượng Dung.
Nghe tin Quan
Công bại binh, Lưu Phong và Mạnh Ðạt đang bàn luận thì Liêu Hóa đến.
Liêu Hóa thưa :
- Quan Công bị
bại , hiện đang bị vây tại Mạch Thành, mà binh Tây Xuyên thì đến chưa kịp, nên
khiến tôi
đến xin cầu cứu .
Lưu Phong nói :
- Xin tướng công
hãy tạm nghỉ, để tôi nghĩ kế đã .
Lưu Phong hỏi
Mạnh Ðạt.:
- Nay chú tôi bị
vây, ngài tính sao ?
Mạnh Ðạt nói :
- Binh Ngô đang
thế mạnh, chín quận Kinh Châu nay đã về tay họ rồi. Duy có Mạch Thành là cho
hiểm yếu
lại thêm
Tào Tháo đóng nơi
Mã Ba. Giả như số binh của ta ở San Thành mà có đến cũng không cự nổi. Vậy chớ
nên
kinh động !
Lưu Phong nói :
- Tôi biết vậy,
song Quan Công là chú tôi, lẽ nào ngồi yên mà khôngđi cứu .
Mạnh Ðạt cười :
- Tướng quân đừng
tưởng Quan Công là chú. Tôi nghĩ chưa chắc Quan Công đã coi ngài là cháu. Ngài
chỉ
là con nuôi mà
thôi. LúcHớn Trung vương lập thái tử có hỏi ý Khổng Minh nên lập ai, Khổng Minh
cho biết
nên hỏi Vân
Trường và Trương Phi. Cả Vân Trường, Trương Phi đều cho là không nên lập con
nuôi. Sau
đó, lại có ý đưa
ngài ra gửi nơi San Thành này. Bộ ngài không biết hay sao mà còn nghĩ tình chú
cháu ?
Lưu Phong nói :
- Rất phải ,
nhưng nên liệu cách nào từ chối ?
Mạnh Ðạt thưa :
- Cứ nói là thành
này mới chiếm, lòng dân chưa an, nếu kéo binh đi, e thất thủ .
Lưu Phong nghe
lời, rồi kêu Liêu Hóa lại mà trình tự sự .
Liêu Hóa thất
kinh la lớn :
- Nếu thế thà
giết Quan Công còn hơn ! Nói rồi khóc lóc van xin.
Lưu Phong và Mạnh
Ðạt khoác tay áo, đi vào trong.
Thấy việc không
xong, Liêu Hóa lên ngựa mắng nhiếc hai người rồi tiến thẳng về Thành Ðô mà cầu
cứu Hớn
Trung vương.
Trong khi đó Quan
Công ở Mạch Thành cứ trông binh Thượng Dung đến tiếp cứu mà không thấy, quân sĩ
còn ít, lại bị
thương nhiều, lương thực cạnsạch, nên rất bối rối. Bỗng có tin Gia Cát Cẩn tới
xinra mắt .
Sau hồi trà nước,
Gia Cát Cẩn thưa :
- Tôi vâng lệnh
Ngô hầu đen đây khuyến dụ ngài. Bấy lâu Ngô hầu nghe danh Ngài nên rất ngưỡng
mộ. Nay
chín quận Kinh
Châu đã mất, chỉ còn thành này, Ngài giữ làm chi cho mệt trí. Nếu Ngài nghe
tôi, về với Ngô
hầu thì Ngô hầu
sẽ giao đạt Kinh Châu cho Ngài để bảo tồn gia quyến.
Gia Cát Cẩn chưa
dứt lời, Quan Công đã nghiêm sắc mặt nói :
- Vì chúa công,
ta lấy tình thủ túc mà đền đáp. Lẽ nào ta bội nghĩa mà đầu giặc. Ngọc dầu có
nát, chứ cái
sắc không phai ;
tre dầu có cháy cũngkhông hư cái tiết. Thân ta dù thác, danhtiết cũng không
nhơ. Ông chớ
nói nhiều lời .
Gia Cát Cẩn thưa
:
- Ngô Hầu chỉ
muốn kết nghĩa với ngài để đánh Tào Tháo, chớ nào có ý chi .
Nói vừa dứt, Quan
Bình đứng bên muốn rút gươm chém đầu Cẩn.
Nhưng Vân
Trường can ngăn :
- Em của va
đang giúp bác con ở Tây Thục. Con đừng nóng giận làm hại đến tình cốt nhục của
người .
Nói xong,
đuổi Cẩn ra ngoài.
Gia Cát Cẩn
hổ thẹn về thưa với Tôn Quyền :
- Lòng Quan
Công như sắt đá, khó mà dụ được .
Tôn Quyền
khen :
- Thực là
bậc trung thần !
Lữ Mông
thưa :
- Nếu y
không chịu đầu mà cố thủ ở Mạch Thành thì ắt không bao lâu lương sẽ cạn, sớm
muộn cũng phải bỏ thành về Tây Thục. Tôi có một kế dầu y có tài giỏi cũng khó
mà thoát được
CHƯƠNG 77:
NÚI NGỌC TUYỀN , QUANCÔNG HIỂN THÁNH LẠC DƯƠNG THÀNH , TÀO THÁO CẢM THẦN
Truyện: Tam
Quốc Diễn Nghĩa
La Quán
Trung
Tôn Quyền
nghe Lữ Mông nói thì cả mừng bèn hỏi kế gì ?
Lữ Mông
thưa :
- Phía bắc
Mạch Thành có con đường nhỏ hiểm trở, nếu Vân Trường bỏ thành thì tất phải đi
ngả ấy. Ta nên
sai Châu
Nhiên đem quân mai phục ở phía Bắc, đợi Vân Trường đến thì rượt cho y qua ngả
Lâm Thơ. Rồi
sai Phan
Chương đến mai phục tại Lâm Thơ là nơi hiểm trở thì Vân Trường sẽ bị bắt sống .
Quyền bèn
sai đánh phá mấy cửa rất ngặt, chỉ chừa cửa phía Bắc thôi, rồi khiến Châu Nhiên
và Phan
Chương thi
hành kế ấy.
Vân Trường
ở Mạch Thành, quân ít, lương cạn, lại bị quân Ngô vây chặt mà binh cứuthì không
đến.
Quan Công
bèn nói với Vương Phủ :
- Bây giờ
phải liệu sao ?
Vương Phủ
khóc mà nói :
- Tình thế
đã nguy, dẫu cho Khương Tử Nha có sống lại cũng hết kế .
Triệu Lụy
nói :
- Binh cứu
ở Thượng Dung không đến, vì Lưu Phong và Mạnh Ðạt không chịu phát binh. Vậy nên
bỏ đây
mà rút về
Kinh Châu .
Quan Công
thấy có lý bèn kéo binh vượt vòng vây trở về Tây Xuyên.
Vương Phủ
khóc mà nói :
- Quan Hầu
phải thận trọng vì phía Bắc chậthẹp, sẽ có binh phục, nên theo đường lớn thì
hơn .
Quan Công
cũng khóc, nói với Vương Phủ :
- Hai người
hãy ở lại thủ thành, đợi tin ta. Nói rồi sai Quan Bình và Triệu Lụy theo mình.
Quan Công
đi trước, đi được vài chục dặm thì một đạo binh của Châu Nhiên ra chặn đường.
Châu Nhiên
thét lớn :
- Vân
Trường hãy đầu đi cho sớm .
Quan Công
cả giận, giục ngựa tới chém Châu Nhiên.
Châu Nhiên
thua chạy dài.
Quan Công
rượt theo. Bỗng bên phía binh phục đều nổi dậy.
Quan Công
không dám đánh, nhắm đường Lâm Thơ mà chạy.
Chạy được
mấy dặm thì gặp Phan Chương xông tới.
Quan Công
hươi thương tới đánh. Chương thua bỏ chạy. Quan Công không dám rượt theo, cứ
đường núi
mà chạy.
Phía sau
Quan Bình chạy tới thưa :
- Triệu Lụy
đã bỏ mình !
Quan Công
thương xót vô cùng. Ði đến Quyết Thạch, hai bên đều là núi, cây cối rậm rạp,
Quan Công
đương chạy,
bỗng có tiếng la hét, hai bên binh phục ào ra, lấy câu móc giật mạnh, khiến
ngựa vấp chân té
xuống, Quan
Công ngã theo. Quan Bình thấy cha mình bị bắt, nhào tới cứu, nhưng rốt cuộc
cũng bị bắt
theo.
Trời vừa
sáng, Tôn Quyền nghe cha con Quan Công bị bắt, liền nhóm hết chư tướng lại bàn
luận, khiến Mã
Trung dẫn
Quan Công đến.
Tôn Quyền
nói :
- Ta mến
tài đức Quan Hầu đã lâu, muốn kết thân, sao lại khi ta quá vậy ?
Quan Công
nạt lớn :
- Ta với
Lưu Hoàng Thúc đã kết nghĩavới nhau, quyết khôi phục nhà Hớn. Nay chí chưa
toạimà lại bị gian
kế này thì
có chết cũng chẳng cần. Bây đừng nhiều lời .
Tôn Quyền
hỏi các quan :
- Vân
Trường là người hào kiệt trong đời Ta rất mến. Vậy có nên trọng đãi để dụ y đầu
hàng .
Tử Hàm thưa
:
- Thuở
trước Tào Tháo vừa được y đã phong Hàm tử tước , tam nhựt tiểu yến , thất nhựt
đại yến, mà còn
giử y không
được. Nay, nếu không trừ đi e sẽ sinh hậu họa .
Tôn Quyền
làm thinh một lát, rồi sai dẫn cha con Quan Công ra pháp trường hành quyết.
Lúc ấy Quan
Công được 58 tuổi . Ít lâu sau, con ngựa Xích Thố của Vân Trường cũng bỏ ăn mà
chết theo.
Còn Vương
Phủ ở Mạch Thành, Ngày kianói với Châu Thương rằng : đêm hôm tôi thấyQuan Công
mình
vay đầy máu
về đây, tôi
muốn hỏi liền biến mất. Giật mình thức dậy mới hay là chiêm bao . Ðang chuyện
trò thì được tin
báo binh
Ngô đem thủ cấp của cha con Quan Công đến bên thành mà chiêu an. Vương Phủ
lênthành nhìn
thấy nhào
xuống mà chết. Châu Thương cũng tự vận theo.
Khi ấy linh
hồn Quan Công chưa tan. Ðến một nơitên Kinh Môn Châu, Hướng Dương huyện có
hònnúi tên
Ngọc Tuyền
. Ở trên có nhà sư Phổ Tịnh.
Ðêm ấy bỗng
có liếng la lớn :
- Trả đầu
cho ta .
Phổ Tịch
nhìn lên thấy có ngườl cỡi con Xích Thố , tay cầm thanh long đao, ta hữu hai
tướng. Ba người ở
trên không
sa xuống núi Ngọc Tuyền.
Phổ Tịnh
hỏi ở đâu ?
Hồn Vân
Trường bèn thưa :
- Bạch sư
cụ đây là đâu ? Xin cho biếtpháp danh ?
Phổ Tịnh
nói :
- Lão tăng
tên Phổ Tịnh , khi trước tại ải Dịch Thủy đã gặp Quan Hầu nay quên rồi sao ?
Quan Công
nói :
- Trước kia
nhờ ngài cứu, tôi vẫn ghi ơn, nay tôi đã chết. Xin ngài chỉ dẫn đường mê muội
cho tôi .
Phổ Tịnh
nói :
- Xưa trái
nay phải, nhất thiết không bàn, nhân trước quả sau. Nay tướng công bị Lữ Mông
làm hại đòi trả
đầu ra đây
, thế thì trước kia Nhan Lương, Văn Xú và sáu tướng trong 5 ải và biết bao đầu
quân lính, thì đòi
vào đâu ?
Quan Công
tỉnh ra, biến mất.
Phổ Tịnh
biết Quan Công đã hiển thánhvà chịu phép qui y.
Tôn Quyền
giết được Quan Công, lấy được Kinh:Châu bèn khao thưởng ba quân và nói :
- Ý ta muốn
đoạt Kinh Châu đã lâu, nhưng chưa làm được nay Tử Minh bàn kế giết được
VânTrường, lấy
được Kinh
Châu , công ấy rất lớn . Nóixong, rót rượu thưởng cho Lữ Mông.
Lữ Mông
tiếp chén rượu, vừa định uống bỗng quăng chén xuống đất, Nhảy tới thộp ngực Tôn
Quyền, mắng
lớn :
- Thằng mặt
xanh râu đỏ, vừa bọn chuột kia mi biết ta chăng ?
Ai nay đều
thất kinh. Lữ Mông bèn xô Tôn Quyền xuống đất, nhảy lên chổ của Quyền mà hét
lớn :
- Hớn Thọ
Ðình Hầu Vân Trường là ta đây .
Tôn Quyền
cả kinh, quì, lạy.
Lữ Mông
liền té xuống đất, hộc máu mà chết.
Sau đó, Tôn
Quyền truyền chôn cất Lữ Mông tử tế và cho con là Lữ Bá nối tước cha .
Từ ngày ấy,
Tôn Quyền hồi hộp, ăn ngủ không yên, bèn kể đầu đuôi câu chuyện cho Trương
Chiêu.
Chiêu thưa
:
- Nay chúa
công hại cha con Quan Công thì Giang Ðông ắt không khỏi họa. Huyền Ðức và Vân
Trường kết
nghĩa, thề
sống chết. Nay Ðức đã lấy hết Tây Thục. Lại có nhiều tướng tài như Trương
Triệu, Mã, Huỳnh
phò tá. Nếu
Huyền Ðức hay tin VânTrường bị giết, ắt kéo binh báo thù. Tôi e đất Giang Ðông
sẽ ra tro bụi
Tôn Quyền
cả sợ, nói :
- Vậy phải
làm sao ?
Trương
Chiêu thưa :
- Việc đã
lỡ, nay phải làm như vầy ! Ngưng một lát, nói tiếp :
- Nay Tào
Tháo ứng 50 vạn, Huyền Ðức muốn báo thù Ðông Ngô thì phải hòa với Tào. Vậy, nên
đem đầu
Vân Trường
gởi cho Tào; khiến Huyền Ðức hiểu lầm đó là kế của Tào, làm cho y khởi binh
đánh Ngụy thì
mới thoát
được họa cho Ðông Ngô .
Tôn Quyền
nghe theo, sai đem thủ cấp Vân Trường dâng cho Tào Tháo.
Thấy đầu
Quan Công, Tào cả mừng, nói :
- Vân
Trường đã chết ta còn ngại gì nữa .
Tư Mã ý
thưa :
- Ðó là kế
của Ðông Ngô, chớ vội mừng.
Tào Tháo
ngạc nhiên .
Tư Mã Ý
tiếp :
- Quan Công
và Huyền Ðức kết nghĩa anh em. Nay Quan Công chết, chắc chắn Huyền Ðức sẽ báo
thù.
Ðông Ngô sợ
họa ấy, nên gieo họa cho ta .
Tào Tháo
nói :
- Vậy phải
làm sao ?
Tư Mã Ý
thưa :
- Ðại Vương
nên sai tiện một cái thân người bàng cây hương mộc, tẩn liệm tử tế, Huyền Ðức
biết, ắt cho
ngài là ân
nhân còn Ðông Ngô mới là kẻ thù .
Tào Tháo
cười, nói đùa :
- Vân
Trường vẫn mạnh chớ ! Bỗng đầu Vân Trường trợn tròn mắt, tóc râu dựng lên.
Tào Tháo
thất kinh té nhào.
Ðông Ngô
lại thuật chuyện Lữ Mông .Tào nghe , Tào cả sợ, sai làm hình nhân,rồi theo nghi
lễ chôn cất, lại
bản thân
quì lạy, đặt quan giữ mộ, cho sứ vềGiang Ðông.
Huyền Ðức
từ ngày lên ngôi thì dân an, nước thịnh.
Ngày kia,
Pháp Chánh thưa :
- Nay lịnh
phu nhân trước đã mất, Tôn phu nhân về Ngô, xin Chúa Thuợng hãy lập em Ngô Ý là
Ngô Thị
làm Vương
Phi. Nàng vốn xinh lại nết na. Trước Ý đã gả cho con trai Lưu Yên là Lưu Mạo,
nhưng chưa
cưới thì
Lưu Mạo chết . Vì thế nàng vốn ở góa .
Huyền Ðức
suy nghĩ một lát rồi ưng thuận , đặtNgô Thị làm Vương Phi. Sau sinh được 2 con
trai tên Lưu
Vĩnh và Lưu
Lý.
Ngày kia
được tin từ Kinh Châu, Vân Trường đã bắt Vu Cấm, chém Bàng Ðức, đắp các phong
hỏa đài
phòng giặc
thì Huyền Ðức hết lo chuyện Kinh Châu.
Nhưng một
hôm Huyền Ðức nằm thấy thịt giật hoài, đứng ngồi không yên , bèn dậy thắp đèn
xem sách.
Một lát,
mỏi mệt thiếp đi, bỗng có luồng gió thổi đến lạnh mình, sực ngó ra thấy một
người đứng dưới bóng
đèn nhìn kỹ
thì thấy Vân Trường đang núp ở đó. Huyền Ðức hỏi :
- Em ở Kinh
Châu, nay về đây ắt có chuyện gì ?
Trường đáp
:
- Anh hãy
dấy binh trả thù cho em ! Nói đoạn, biến đi mất.
Ðức giật
mình dậy mới hay đó là giấc mơ, bèn đem chuyện hỏi Khổng Minh.
Khổng Minh
thưa :
- Vì xa
cách nhớ nhung nên chúa Công nằm mơ đấy thôi .
Huyền Ðức
trong lòng nghi hoặc.
Khổng Minh
cố lấy lời mà khuyên.
Bước ra
ngoài, Khổng Minh gặp Hứa Tịnh, Tịnh kễ chuyện Quan Công bị hại .
Khổng Minh
nói nhỏ :
- Tôi đã
biết Vân Trường bị giết, Lữ Mông lấy được Kinh Châu , nhưng không dám nói sợ
chúa công buồn
.
Hai người
đang chuyện trò, thì Huyền Ðức đến nắm áo Khổng Minh mà khóc :
- Việc như
vậy mà quân sư nỡ giấu ta !
Khổng Minh
vội quì xuống thưa :
- Ấy là lời
đồn đại, xin chúa thượng chớ lo.
Huyên Ðức
nói :
- Ta với
Vân Trường thề sống thác bên nhau, nếu xảy ra như vậy thì ta sống một mình sao
được .
Ðang khuyên
giải Huyền Ðức thì Y Tịch và Mã Lương vào tâu :
- Kinh Châu
đã thất thủ, Quan Công đã bại binh, sai tôi về cầu cứu.
Huyền Ðức
định phát binh thì LiêuHóa về tâu :
- Lưu
Phong, Mạnh Ðạt không chịu phát binh, mà Quan Công đang bị bao vây ngặt .
Huyền Ðức
khóc lớn :
- Nếu vậy
thì em ta còn gì ?
Khổng Minh
thưa :
- Lưu Phong
và Mạnh Ðạt vô lễ, tội đáng giết . Chúa thượng an tâm, mai tôi dấy binh lấy
Kinh Châu .
Hôm sau,
lại có tin báo :
- Quan Công
nữa đêm chạy đến Lâm Thơ, bị tướng Ngô bắt, vì nghĩa chẳng chịu khuất phục nên
chacon
đã bị giết
.
Huyền Ðức
nghe nói vừa dứt thì rống lên một tràng rồi té xỉu.
CHƯƠNG 78:
CHỮA CHỨNG ĐẦU NHỨC, HOA ÐÀ UỔNG ĐỜI TRĂN TRỐI VIỆC SAU, TÀO THÁO HẾT KIẾP
Truyện: Tam
Quốc Diễn Nghĩa
La Quán
Trung
Huyền Ðức
được tin cha con Vân Trường chết thì khóc đến chảy
máu mắt.
Khổng Minh khuyên giải :
- Tôi xem
thiên văn thấy tướng tinh của Vân Trường bị sa nơi miền Kinh Sở nên tôi biết số
trời đãđịnh.
Nhưng sợ
chúa công buồn nên không dám tâu .
Lúc ấy,
Quan Hưng bước tới khóc lóc.
Huyền Ðức
thấy thế càng khóc to hơn rồinói :
- Ta quyết
đánh Ðông Ngô báo thù cho Vân Trường .
Khổng Minh
can :
- Không nên
. Nay Ngô muốn ta đánh Ngụy mà Ngụy cũng muốn ta đánh Ngô. Vậy xin chúa công
hãy án
binh bất
động lo việc cử tang, chờ Ngô Ngụy bất hòa, nhân đó mà tính mới được Các quan
nhấtloạt can
gián, Huyền
Ðức mới chịu ăn uống. Rồi truyền tướng sĩ đồng để tang.
Còn Tào
Tháo, từ ngày chôn cất Quan Công rồi trong lòng sợ sệt, ăn ngủ không yên, bèn
nói với chư tướng:
- Ta cầm
quân đã nữa đời người, chưa hề biếtsợ sệt, nay sao trong người ta lại sinh sợ
hãi như vậy ?
Các quan
thưa :
- Thành
cung này lâu ngày nhiều ma quái. Ðại vương nên cất cung mới .
Tào Tháo
nói :
- Ta muộn
lập cái đền kêu Kiến Thủy điện, ngặt chưa có thợ khéo .
Giả Hủ thưa
:
- Tại Lạc
Dương có người thợ khéo, tên Tô Việt .
Tào nghe
lời, khiến đòi Tô Việt đến.
Tô Việt
dâng bản họa đồ. Tào Tháo lấy làm đắc chí.
Tô Việt lại
xin một thứ cây thật tốt để làm.
Giả Hủ thưa
với Tào :
- Trước đây
có cái làm gọi là Dượt Long Ðầm, ở đó có một cây cho thụ. Xin đốn về dùng thì
tốt lắm .
Tào Tháo cả
mừng, cho quân đi đốn. Quân đi rồi về thưa :
- Cây ấy
cứng lắm, búa cưa gì cũng không được .
Tào cả giận
:
- Cây gì mà
kỳ thế ! Bènđích thân đến, lấy báu kiếm ra chặt, thì câyấy phun máu ướt hết
mình.
Tào thất
kinh lên ngựa trở về .
Về đến
dinh, đêm ấy Tào ngủ không được, lại thấy một người đầu bỏ tóc xõa, mặc áo đen
đếnnói : ta là
thần cây lê
đây. Sao mi dám phạmđến Thần Mộc của ta. Nay ta biết số mi đã mãn, nên đếngiết
mi . Nói
rồi, cầm
gươm chém xuống.
Tào giật mình
thức giấc mới hay là chiêm bao.
Tháo bị đau
nhức mấy ngày.
Trong số
các quan đến thăm có Hoa Hâmthưa :
- Ðại vương
có nghe danh thần y Hoa đà ?
Tào đáp :
- Ta cũng nghe
danh . Nói xong cho
người đi tìm.
Vài ngày
sau, Hoa Ðà tới. Xem mạch xong nói với Tào :
- Ðại vương
bị chứng phong. Phong nó dồn lên óc phải bửa óc ra mà nạo thì mới lành.
Tào nghe
nói thất kinh, bèn hỏi :
- Ngươi muốn hại
ta sao ?
Hoa Ðà cười, nói
:
- Xưa Vân Trường
bị mũi tên ở cánh tay, tôi phải mổ xương mà nạo, Vân Trường không sợ gì hết .
Tào Tháo nói :
- Cánh tay khác,
óc khác. Bộ ngươi là kẻ thân của Vân Trường đến hại ta sao ?
Nói xong truyền
giam Hoa Ðà vào ngục, các quan can ngăn không được
Lúc ấy có viên
cai ngục tên Ngô Áp Ngục, thấy Hoa Ðà thì thương .
Hoa Ðà cảm nghĩa
ấy, tặng Áp Ngục cuốn sách gọi là Thần Y Thơ.
Ngô Áp Ngục cả
mừng, lãnh về giấu đi.Cách ít ngày Hoa Ðà chết trong ngục, ÁpNgục lo an táng tử
tế rồi
về nhà lấy sách
ra đọc.
Không ngờ vợ Ngô
Áp Ngục đã đốtmất chỉ còn lại vài tờ.
Áp Ngục quở trách
thì vợ nói :
- Có tài giỏi như
Hoa Ðà cũng chỉ đến chết trong ngục. Học làm chi cho mệt ?
Còn Tào Tháo bệnh
tình ngày càng nặng. Một đêm, Tào mơ thấy ba con ngựa cùng ăn một tàu, sáng ra
hỏi
Giả Hủ :
- Ta nằm mơ thấy
ba con ngựa cùng ăn một tàu, nghi cha con Mã càng làm hại. Nay Mã Ðằng đã chết,
đêm
hôm lại mơ thấy
thế. Lành dữ ra sao ?
Giả Hủ thưa :
- Ngựa cùng ăn
một tàu là lộc trời về Tào. Xin ngài chớ lo.
Nghe xong, Tháo
thấy lòng thơ thới. Lại mộtđêm, Tào bỗng vùng dậy. Xảy nghe có tiếng kêunhư xé
lụa.
Tào ngó thấy Phục
Hoàng:Hậu, Ðổng Thừa, Phục Hườn , Ðông quí Phi, Hoàng tử đứng trong đám mây,
lại
nghe tiếng kêu
đòi mạng. Tào thất kinh, rút gươm chém, bỗng có tiếng vang làm sập góc dinh.
Tào cả sợ té
nhào xuống.
Sáng sau các quan
đến thăm, Tào nói :
- Chắc là ta đến
số rồi !
Nói xong nộ khí
xung thiên làmcho hai mắt Tào không thấy đường nữa. Tào liền cho mời Hạ Hầu Ðôn
vào,
Ðôn cũng nhìn
thấy Phục hoàng hậu, Ðổng Thừa . . . hiện ra trong đám mây. Ðôn cảsợ té nhào,
rồi cũng bị
đau luôn. Tào bèn
cho thỉnh các quan văn võ đến mà nói :
- Ta bình sanh
đánh dư trăm trận đều cả thoáng duy chỉ còn Ðông Ngô và Tây Thục chưa trừ được
mà thôi.
Nay con lớn ta là
Tào Ngang đãthác. Biện Thị sinh được Tào Phi, Tào Chương, TàoThực và Tào Hưng.
Ta đã lập Tào Phi
làm thế tử. Vậy các khanh cố phò tá hết lòng .
Tào Tháo lại sai
mang đồ quí ra phân phát cho bọn thị thiếp mà dặn :
- Nếu ta chết,
các ngươi hãy ở Ðồng Tước Ðài ngày đêm dâng hương, ca hát chođông .
Lại dặn Tào Phi :
- Ta chết rồi nhớ
làm cho 72 cái mả giống nhau, để người sau không biết mả nào mà khuấy phá .Trối
trăn
xong liền buông
tiếng thở dài, nước mắt chảyròng rồi tắt thở.
Năm ấy Tào thọ 66
tuổi.
Tào Phi nghe tin
cha chết thì dẫn quân ra khỏi thành nằm mọp dưới đất khóc lóc rồi nghinh linh
cửu vào đặt
nơi thiên điện.
Các quan thảy đều để tang. Bỗng có tiếng nói lớn :
- Ngụy vương đã
thác rồi , thì phải lập thế tử lên cho an lòng thiên hạ đi chứ ngồi đókhóc được
ích gì ?
Rồi các quan đưa
Tào Phi lên tức vị. Tất cả đều lạy mừng.
Tào Phi truyền
bày diên yến ra tiếp đãi.
Ðang ăn uống bỗng
có tin Tào Chương dẫnquân đến bên thành.
Tào Phi cả sợ nói
:
- Cái tháng em
râu vàng của taý chừng dẫn binh về sinh sự chẳng sai . Bỗng có người xin đứng
phân giải thiệt hơn. Xem lại thì ra Giả Quì.
Tào Phi cả
mừng khiến Giả Quì ra tiếp đón.
CHƯƠNG 79:
ANH CHẸT EM , TÀO THỰC PHẢI LÀM THƠ CHÁU BỎ CHÚ, LƯU PHONG ĐÀNH THỌ TỘI
Truyện: Tam
Quốc Diễn Nghĩa
La Quán
Trung
Giả Quì ra
thành đón rước.
Tào Chương
hỏi :
- Ấn thọ
của tiên vương đâu ?
Giả Quì trả
lời :
- Việc đó
không phải việc của Quân hầumà thắc mắc .
Chương lầm
lủi theo Quì vào thành , chợt Quì hỏi Chương :
- Quân hầu
về có ý bôn tang hayđoạt ngôi ?
Tào Chương
đáp :
- Ta về bôn
tang chứ chẳng có ý chi ?
Tào Chương
cho hết quân vào thành, rồi ra mắt Tào Phi.
Phi cả
mừng. Anh em ôm nhau khóc ròng.
Sau đó, Tào
Chương lại trở về Yên Lăng .
Từ đó Tào
Phi an lòng, cải hiệu Diên Khương nguyên niên, phong Giả Hủ làm Thái úy ; Hoa
Hâm làm tướng
quốc ;
Vương Lâm làm Ngự Sử Ðại Phu, còn kỳ dư đều được thăng thưởng.
Lúc đó, Hoa
Hâm thưa :
- Yên Lăng
Hầu đã giao hết binh, còn Lâm Trì Hầu là Tào Thực, Tiêu Hoài Hầu là Tào Hưng,
cả hai đều
không về
bôn tang, nên sai sứ đến đó vấn tội .
Tào Phi
nghe lời.
Chưa đầy
một ngày, sứ giả về thưa :
- Tào Hưng
sợ vấn tội nên đã tựvận .
Hôm sau
nữa, sứ Lâm Trì về thưa :
- Tào Thực
ngày đêm uống rượu, làm thơ ngạo mạn , chẳng chịu vâng lệnh, lại nói, ngày
trước Ngụy Vương
muốn lập ta
là thế tử, nhưng bọn nịnh thần sàm tấu nên lập anh ta ? Nay cha ta mới chết
được vài ngày mà
đã đến vấn
tội. Anh em gì lũ ấy .
Tào Phi cả
giận, truyền bắt Tào Thực và Ðinh Nghi đem về.
Tào Phi lại
dạy đem bọn Ðinh Nghi chém trước.
Mẹ Tào Phi
là Biện Thị nghe Tào Hưngđã tự vận, lại nghe Tào Thực bị bắt thì buồn giận
lắm,bèn ra điện
đòi Tào Phi
ra mắt. Tào Phi vội vã đứng hầu.
Biện Thị
khóc :
- Con chớ
vì địa vị mà hại tình cốt nhục. Nay em con nó ỷ tài mà làm liều, thì con cũng
nên nghĩ đến mẹ .
Tào Phi
chẳng dám cải, dạ dạ lui ra.
Hoa Hâm hỏi
:
- Phải thái
hậu nói đừng giết Tào TửKiến ?
Tào Phi đáp
:
- Phải !
Hoa Hâm nói
:
- Tào Tử
Kiến là kẻ trí dũng, không trừ ắt sinh đại họa.
Tào Phi đáp :
- Mẹ ta chẳng
cho. Ta đâu dám cưỡng !
Hoa Hâm lại nói :
- Xin chúa công
đòi vào coi thử ý tình ?
Tào Phi liền đòi
Tào Thực ra mắt.
Phi nói :
- Ta với ngươi
đáng lẽ phải giữ tình cốt nhục. Sao ngươi vô lễ thế. Vậy ngươi hãy đi bảy bước
nếu làm được
bài thơ, ta sẽ
dung tha . Tào Thực đi vừa hết bảy bước (Thất bộ thành thi) thì đọc bài thơ :
Nấu đậu bằng dây
đậu
Ðậu ở trong chảo
khóc
Vốn thiệt một gốc
sanh
Ðốt nhau sao quá
gấp
Tào Phi xem thơ,
ngùi ngùi rơi lệ. Rồi khiến Thực làm Ân Vương hầu .
Từ đó Tào Phi
thay đổi hết pháp lệnh, bức Hiến Ðế gấp bội Tào Tháo.
Huyền Ðức thấy
vậy nói :
- Tào Tháo đã
chết. Tào Phi kế vị còn hiếp đáp Hiến Ðế hơn cha y. Còn Ðông Ngô, Tôn Quyền
xưng
hùng.
Ý ta muốn đánh
Ngô báo thù cho Vân Trường, rồi dẫn binh về Trường An vấn tội.
Liêu Hóa thưa :
- Vân Trường chết
cũng vì Lưu Phong và Mạnh Ðạt . Không giết để làm chi !
Huyền Ðức cả
giận, sai người đi bắt thì Khổng Minh can :
- Không nên vội
vàng. Hãy thăngchức cho Lưu Phong khiến qua giử Miên Trước, để chia rẽ chúng.
Bành Dạng bạn
thân của Mạnh Ðạt hay tin,viết thư cho Mạnh Ðạt.
Khổng Minh biết
rõ, thưa với Huyền Ðức.
Ðức cả giận tống
giam Bành Dạng đến chết.
Còn Lưu Phong
vâng lệnh đến trấn tại Miên Trước.
Ðêm ấy, Mạnh Ðạt
được tin, bèn cùng Thân Thầm lén qua đầu Ngụy.
Huyền Ðức hay
tin, cả giận, muốn đem binh vấn tội.
Khổng Minh can :
- Chớ nên, hãy
sai Lưu Phong đi đánh, thắng bại cũng sẽ trở về Thành Ðô chừng nay sẽ giết đi
để trừ hậu
họa .
Ðức bèn sai Lưu
Phong đến Tương Dương hỏi tội Ðạt.
Mạnh Ðạt vừa ra
mắt Tào Phi thì nghe tin Lưu Phong đến bắt.
Tào Phi sai Mạnh
Ðạt ra dụ Phong về đầu.
Lưu Phong cả giận,
chửi Mạnh Ðạt là tên phản bội rồi đem quân ra đánh.
Hai bên đánh nhau
chừng ba hiệp, Mạnh Ðạt phải bỏ chạy về Phàn Thành cầu cứu Từ Quáng.
Từ Quáng hiệp
binh đánh Lưu Phong thua chạyvề Thượng Dung. Về đến nơi, quân trên thành bắn
tên
xuống như mưa, Thân
Thầm nói lớn :
- Ta đã đầu Ngụy
rồi !
Phong cả sợ, kéo
quân ra ngoài thì bị Từ Quáng giáng cho một trận.
Phong thua chạy
về Thành Ðô ra mắt HuyềnÐức mà chịu tội.
Huyền Ðức cả giận
nói :
- Ngươi ăn cơm,
mặc áo, đâu phải hìnhnhân sao lại nghe lời Mạnh Ðạt là tên phản tặc màcắt đứt
tình thâm
. Nói xong khiến
đem ra chém liền.
Chém xong Lưu
Phong rồi, Huyền Ðức mới hay tinLưu Phong xé thư Mạnh Ðạt không chịu ra hàng,
nên
trong lòng ăn năn
vô cùng. Vì đó mà phải án binh bất động, chưa tính việc trả thù cho Vân Trường.
Còn Tào Phi từ
khi tước vị, đã thăngthưởng văn võ bá quan, duy còn Hạ Hầu Ðônđau nặng mà chết,
Tào Phi bèn để tang và chôn cất tử tế .
Qua tháng chín,
tại Huyện Thạch Ấp có Phụng Hoàng lại nghỉ, tại thành Lâm Tri có KỳLân xuất
hiện, tại
Nghiệp Quận có
rồng vàng hiện ra. Ai nay đều cho điềm Ngụy thay Hớn .
Rồi bọn Hoa
Hâm, Giả Hủ, Lưu Di... hiệp nhau vào nội điện tâu với Hán Ðế nhường ngôi cho
Ngụy Vương Tào phi
CHƯƠNG 80:
PHẾ HÁN CHÚA, TÀO TẶC ĐOẠT NGÔI CAO KẾ NGHIỆP LƯU, HÁN VƯƠNG LÊN ÐẾ VỊ
Truyện: Tam
Quốc Diễn Nghĩa
La Quán
Trung
Hoa Hâm và
các quan văn võ ra mắt Hiến Ðế.
Hoa Hâm tâu
:
- Từ ngày
Ngụy vương tức vị, đức trải bốn phương, dẫu Ðướng, Ngu cũng không hơn được. Nay
nhà Hớn
đã hết rồi.
Vậy xin bệ hạ hãy theo Nghiêu Thuấn mà nhường ngôi cho Ngụy Vương. Ấy là thuận
theo lẽ trời,
hợp lòng
dân vậy .
Hiến Ðế
nghe tâu thì thất kinh, hồi lâu mới nói :
- Trẫm
nghĩ. vua Cao Tổ khởi nghĩa, bình Tần, dẹp Sở, xây dựng cơ đồ đã 400 năm nay.
Ðến trẫm, tuy bất
tài, song
chưa có lầm lỗi gì, há đem nghiệp Tổ Tông mà bỏ đi sao ?
Vương Lãng
tâu :
- Từ xưa
đến nay, có hưng ắt có phế. Nay nhà Hớn đã hết rồi. Vậy bệ hạ hãy lui để tránh
hậu họa .
Hiến Ðế
liền bỏ vào trong.
Qua hôm sau
các quan lại đến, Hiến Ðế không ra mắt.
Tào hoàng
hậu hỏi :
- Cớ sao bệ
hạ không lâm trào ?
Hiến Ðế đáp
:
- Anh của
hậu muộn soán ngôi, khiến các quan ép trẫm, nên trẫm không dám ra .
Tào hoàng
hậu cả giận :
- Cha ta ơn
đức rải khắp mà chưa hề có ý soán nghịch. Nay anh ta mới nối nghiệp mà có ý vậy,
ấy cũng tại
bọn triều
thần sinh ngụy.
Lúc ấy Tào
Nhơn và Tào Hồng xách gươm vào thỉnh Hiến Ðế lâm trào.
Hoa Hâm tâu
:
- Nếu bệ hạ
chẳng nghe triều thần, ắt mang hậu họa .
Hiến Ðế cả
giận :
- Ai dám
giết trẫm !
Hoa Hâm hét
lớn :
- Thiên hạ
đâu cho rằng bệ hạ thiếu ân đức nên bốn phương đại loạn. Nếu không có Ngụy
Vương làm sao
bệ hạ còn
ngồi trên ngai vàng này ?
Hiến Ðế
thất kinh vùng đứng dậy.
Hoa Hâm
đứng dậy níu áo, nói lớn :
- Chịu hay
không xin cho biết !
Tào Hồng và
Tào Hưu rút gươm dọa :
- Ngọc tỷ ở
đâu ?
Tào Bật hét
lớn :
- Ngọc tỷ là báu
của vua. Mi dám hỏivậy sao ?
Tào Hồng liền sai
chém Tào Bật.
Hiến Ðế khóc ròng
nói :
- Thôi để trẫm
truyền ngôi cho .
Giả Hủ tâu :
- Vậy, xin bệ hạ
hãy giáng chiếu .
Hiến Ðế núng thế
truyền Trần Quân thảo chiếu và dâng cả ngọc tỷ cho Tào Phi.
Chiếu rằng :
" Trẫm ở
ngôi đã 32 năm, gặp lúc nhiểu nhương, nay nhờ Ngụy Vương bảo giá. Vận Hớn đã
hết.
Hạn vận chuyển
sang họ Tào. Bởi lẽ đó, trẫmnhường ngôi cho Ngụy Vương xin Ngụy Vương chớ
từ" .
Tào Phi muốn lãnh
chiếu ngay nhưng Tư Mã Ý can nên từ chối ba phen để tránh sự đàm tiếu.
Tào Phi nghe theo
; rốt cuộc Hiến Ðế phải nài ép đôi ba lần mới nhận.
Lại khiến Hiến Ðế
phải lập Thọ Thiên Ðài mà truyền ngôi cho minh bạch.
Ngày kia, Hiến Ðế
thỉnh Ngụy Vương đăng đài mà truyền ngôi.
Vua bưng ngọc tỷ
dâng Tào Phi.
Tào Phi lãnh ấn
rồi, dưới hết thảy các quan đều lạy mừng và nghe đọc chiếu.
Tào Phi lên ngôi
lấy hiệu Diên Thượng Nguyên Niên, đổi quốc hiệu là Ðại Ngụy , tôn hàm ân cho
Tào Tháo
là Thái tổ Võ
Hoàng đế.
Hoa Hâm tâu :
- Trời không có
hai mặt , nước không có hai vua, xin bệ hạ giáng chỉ an trí Hiến Ðế cho khỏi
sanh hậu họa .
Tào phi nghe
theo, phong Hiến Ðế làm San Dương Công, phải đi nội ngày ấy.
Hiến Ðế rơi lụy,
từ tạ ra đi. Quan quân ai nấy đều thương cảm.
Sau đó Tào Phi
đáp tạ trời đất .
Vừa cúi lạy,
trước đài nổi cơn cuồng phong,đèn đuốc trên đài tắt hết.
Tào Phi cả sợ té
xỉu. Tào Phi đau trọn ngày hôm ấy không lâm trào được .
Khi bình phục Tào
Phi dời đô đến Lạc Dương và cất cung điện rất huy hoàng.
Tin Tào Phi tiếm
ngôi lan khắp nơi .
Huyền Ðức khóc
ròng cả ngày, mọiviệc nội chính đều giao cho Khổng Minh.
Khổng Minh bèn
thương nghị với Hứa Tịnh rằng :
- Một ngày không
có vua không yên !
Hứa Tịnh thưa :
- Mới đây có điềm
lành. Ðế tinh xuất hiện nơi sao Vị, sao Tất : ấy là điềm ứng Hớn Trung Vương
tức vị
Hoàng Bé, nối
nghiệp nhà Hớn .
Nghe xong, Khổng
Minh cùng Hứa Tịnh dâng biểu lên xin Huyền Ðức tức vị hoàng đế.
Xem xong, Huyền
Ðức cả kinh nói :
- Chư khanh muốn
ta làm kẻ bất trung, bất hiếu sao?
Khổng Minh tâu :
- Không phải Tào
Phi đã soán ngôi nhà Hớn. Còn chúa thượng là dòng dõi Hớn trào. Lẽ nào không
tức vị
để khôi phục cho
nhà Hớn ?
Huyền Ðức truyền
:
- Ta há bắt chước
bọn phản tặc ! Nói rồi,
rũ tay áo vào trong.
Các quan
khuyên giải sao cũng không nghe.
Khổng Minh
bèn lập kế lâm bịnh.
Huyền Ðức
đến thăm, Khổng minh giả đò nằm yên, đến Huyền Ðức hỏi 2, 3 bận mới thưa :
- Lòng tôi
lo như lửa đốt ắt khó sốngnổi !
Huyền Ðức
hỏi :
- Lo việc
chi vậy ?
Khổng Minh
đáp :
- Tôi từ
Mao Lư ra giúp nước, trừ gian, diệtnịnh, phò Hớn. Nay Tào Phi soán ngôi nhàHớn,
mà đại vương
khăng khăng
không chịu tức vị hoàng đế khiếnquần thần nản chí, tứ tán hết , chừng đó Ngô
Ngụykéo binh
đến đánh
thì chống sao lại , vậy làmsao tôi khỏi lo .
Huyền Ðức
nói :
- Ta chỉ
ngại thiên hạ dị nghị .
Khổng Minh
tâu :
- Nay Ðại
vương danh chánh ngôn thuận thì còn ngại gì nữa .
Huyền Ðức
nói :
- Thôi để
chờ quân sư mạnh rồi hãy tính !
Khổng Minh
bèn từ từ ngồi đậy mà nói:
- Chúa thượng
bằng lòng rồi .
Sau đó, một
mặt sai lập đài tại Thành Ðô, một mặt sắm sửa loan giá thỉnh Hớn Trung vương
đăng đàn tế
cáo thiên
địa.
Khổng Minh
liền truyền dâng ngọc tỷ .
Hớn Trung
vương lãnh rồi, khiêm nhượng đứng trên đài. Phía dưới, tung tung hô Vạn tuế
vang trời.
Triều bái
xong, bèn cải niên hiệu là Chương Võ Nguyên Niên, lập Vương phi là Ngô thị làm
Hoàng hậu,
Lưu Thiện
làm Thái tử, Lưu Vinh làm Lỗ Vương, Lưu Ký làm Lương vương, Gia Cát Lượng làm
Thừa
Tướng , Hứa
Tịnh làm Tư Ðồ ; kỳ dư đều được thăng thưởng.
Qua hôm sau
tiên chúa lâm trào hạ chiếu rằng :
- Trẫm từ
kết nghĩa với Quan, Trương nơi vườn đào,nay không may Vân Trường đã chết vì
ÐôngNgô ám
hại, nếu
trẫm không báo thù làphạm lời thề. Ý Trẫm muốn cất binh đánh Ngô, trả thù nhị
đệ .
Vừa dứt
lời, Triệu Vân tâu :
- Không nên
! Không nên !
CHƯƠNG 81:
NÓNG THÙ ANH , TRƯƠNG PHI BỊ ÁM HẠI RỬA HỜN EM, TIÊN CHÚA KHỞI BINH HÙNG
Truyện: Tam
Quốc Diễn Nghĩa
La Quán
Trung
Triệu Vân
can rằng :
- Quốc tặc
là Tào Tháo, không phải Tôn Quyền. Nay Tào Phi soán Hớn, xin bệ hạ phải đánh
Quang Trung trước.
Sau đó đánh
bọn phản nghịch. Nếu bệ hạ đánh Ngô, binh đã giao chiến rồi khó thối ngay được.
Tiên chúa
nói :
- Tôn Quyền
hại em trẫm, lại thêm Phó Sĩ Nhơn, Mê Phương, Phan Chương, Mã Trung là kẻ thù
của trẫm, nếu không giết bọn chúng, lòng trẫm không an.
Triệu Vân
tâu :
- Thù của
nhà Hớn là chung, của anh em là tư. Xin hãy lấy thiên hạ làm lòng .
Tiên chúa
nói :
- Ta biết,
song thù của ta chưa trả, thì ta không thể sống được . Nói đoạn, khởi binh đánh
Ðông Ngô. Một mặt sai sứ qua Ngu Khê mượn thêm binh Phiên, mặt khác sai Mân
Trung đến phong cho Trương Phi làm Xa Kỵ tướng quân; lãnh Tư Ðồ Hiệu Húy Tây
Hương Hầu.
Còn Trương
Phi, từ khi nghe Quan Công chết, thì khóc đến chảy máu mắt, cả ngày uống rượu.
Quân sĩ sai lầm thì đánh đến chết.
Trong lúc
Trương Phi đang mắng chửi, bỗng có sứ đến.
Trương Phi
ra rước vào, nghe đọc xong chiếu chỉ bèn qua phía Bắc mà lạy tạ , rồi hỏi Sứ
rằng :
- Ngươi có
nghe thiên tử phát binh đánh Ðông Ngô, trả thù cho anh ta ?
Sứ giả thưa
:
- Có nhiều
người bàn hãy đi dẹp Ngụy trước rồi sẽ trừ Ngô .
Trương Phi
nói :
- Chúng ta
đã thề sống chết. Lẽ ra phải đi báo thù trước chớ ?
Nói xong,
cùng đi với Sứ giả về Thành Ðô.
Còn Tiên
chúa hằng ngày luyện tập binh mã để lo báo thù.
Các quan
thấy vậy hỏi Thừa Tướng :
- Thiên tử
mới lên ngôi, lại bổn thân xuất chinh như vậy, đâu phải quốc sách. Sao ngài
không can gián ?
Khổng Minh
nói :
- Ta đã can
gián nhiều lần, nhưng thiên tử không nghe . Hôm nay chúng ta cùng đến can ngăn
một phen xem sao ?
Nói xong,
bèn dắt nhau đến giáo trường mà tâu :
- Bệ hạ mới
lên ngôi, lẽ phải phát binh đánh Ngụy, trừ đứa gian thần, mà khôi phục nhà Hớn.
Còn muốn trả thù Ðông Ngô, thì chỉ cần sai một thượng tướng cũng xong, hà tất
bệ hạ phải thân chinh .
Tiên chúa
vừa hồi tâm thì Trương Phi về .
Vừa gặp
Tiên chúa, Phi bèn ôm chân mà khóc, rồi nói :
- Bệ hạ
quên lời thề vườn đào rồi sao mà không báo thù cho Quan Công ?
Tiên chúa
đáp :
- Vì có
nhiều quần thần can gián nên ta phải nghe .
Phi tâu :
- Nếu vậy
tôi nguyện đi một mình. Thù này không trả được, tôi sẽ chết không thấy mặt bệ
hạ .
Tiên chúa
nói :
- Thôi,
trẫm sẽ đi cùng với khanh. Hãy đem binh mã tới Giang Châu, cùng hiệp binh đánh
Ðông Ngô .
Tiên chúa
còn dặn thêm :
- Khanh hay
uống rượu, nóng nảy, đánh đập quân hầu, rồi lại để hầu cận một bên . Ấy là điều
bất lợi . Từ nay nên khoan dung kẻ dưới .
Trương Phi dạ dạ,
lui ra .
Qua ngày sau,
Trần Bí đến tâu :
- Bệ hạ chẳng nên
bỏ thân ngàn vàng lo việc nhỏ .
Tiên chúa đáp :
- Ta đã thề sống
chết với Vân Trường, lẽ nào làm ngơ .
Trần Bí cứ nằm
mọp mà can :
- Nếu bệ hạ không
nghe, tôi sợ phải thất .
Tiên vương cả
giận :
- Ta mới khởi
binh mà ngươi lại nói những lời bất tường như thế !
Bèn sai võ sĩ dẫn
ra chém đầu .
Trần Bí nghe lệnh
mà mặt không đổi sắc.
Thấy thế, đình
thần không dám can ngăn, chỉ có Khổng Minh tâu :
- Vì chính nghĩa
mà quần thần can ngăn, xin Bệ hạ hãy tha cho Trần Bí .
Tiên chúa nói :
- Vậy, hãy giam
vào ngục . Rồi, Tiên vương sai Khổng Minh phò thái tử giữ Tây Thục. Mã Siêu, Mã
Ðại giúp Ngụy Diên giữ Hớn Trung. Triệu Vân làm hậu ứng, Huỳnh Quyền và Trình
Kỳ làm tham mưu, Huỳnh Trung làm Tiền Bộ Tiên phong. Phùng Tập, Trương Nam làm
phó tướng. . .
Binh tướng cộng
chừng 25 vạn, chọn ngày xuất chinh .
Còn Trương Phi
khi đến Mân Trung rồi truyền lịnh cho Phạm Cương và Trương Ðạt phải chế bạch kỳ
bạch giáp và để tang Vân Trường đi đánh Ðông Ngô
Hôm sau Phạm
Cương và Trương Ðạt đến thưa :
- Bạch.kỳ, bạch
giáp sợ gấp quá e không lo kịp. Xin cho triển hạn !
Trương Phi cả
giận nạt lớn :
- Ta gấp đi báo
thù , ý ta muốn làm sao phải xong ngay . Sao bây dám vi phạm lệnh ta . Nói
xong, khiến quân đem 2 người ra đám
Phạm Cương về bàn
với Trương Ðạt :
- Ta phải làm sao
cho xong nội ngày mai, nếu không sẽ bị giết chứ chẳng chơi .
Trương Ðạt nói :
- Nếu để y giết
ta, thà ta giết y trước còn hơn .
Phạm Cương nói :
- Ngặt vì lại gần
y không được .
Trương Ðạt bàn :
- Nếu số hai ta
chưa chết thì đêm nay chờ y say rượu, ta sẽ giết, nếu số ta chết thì ắt y không
say .
Hai người
cùng theo y kế.
Ðêm ấy, Phi
nằm trong trướng, nóng ruột bồn chồn, bèn hỏi bộ tướng :
- Ðêm nay,
sao lòng ta không được an ?
Bộ tướng
thưa :
- Chắc
tướng công lo việc trả thù .
Phi liến
khiến quân mang rượu uống đến say mèm , rồi ngủ lăn.
Phạm Cương
và Trương Ðạt biết tin, cả mừng, bèn chờ đến canh hai, mỗi người giấu đao trong
mình, lén vào trong trướng, nói dối quân canh là có việc cơ mật cần trình bẩm.
Lúc ấy, Trương Phi đang nằm, mắt mở, râu dựng ngược. Hai người không dám ra tay
, đến khi Trương Phi ngáy như sấm mới dám lại gần, lấy dao đâm vào bụng.
Trương Phi
hét 1 tiếng lớn chết tốt. Năm ấy Phi được 55 tuổi.
Phạm Cương
, Trương Ðạt lấy thủ cấp Trương Phi đem dâng Tôn Quyền.
Sau đó, bộ
hạ của Phi là Ngô Ban, vội làm biểu chương tâu cho Tiên Chúa . Rồi khiến con
trai Trương Phi là Trương Bào lo tẩn liệm, sai em là Trương Thịệu ở lại giữ Mân
Trung, còn Bào về báo Tiên Chúa.
Lúc ấy Tiên
chúa định ngày xuất binh. Còn Khổng Minh về đến Thành Ðô mặt buồn rượi.
Tiên Chúa
đêm ấy ngủ cũng không yên, lại thấy phía Tây Bắc có 1 vì sao lớn sa xuống, bèn
hỏi Khổng Minh.
Khổng Minh
thưa :
- Ðó là
điềm mất đi một viên Thượng Tướng.
Tiên Chúa
cả sợ, đêm nằm ngủ không yên , thầm nghĩ rằng :
- Tam đệ
của ta chắc không yên mạng .
Cách vài ngày
thì được tin Trương Phi bị hại.
Tiên chúa
thất kinh đập đầu xuống đất mà khóc ròng, rồi ngã quị.
Tiên Chúa
vừa gượng dậy thì bỗng quân vào báo :
- Có Trương
Bào xin bái yết .
Trương Bào
vào vừa lạy vừa khóc tâu :
- Trương
Ðạt đã giết cha tôi, đem thủ cấp về đầu Ngô rồi .
Tiên chúa
lại than khóc một hồi nữa.
Trong lúc
ấy có quân báo :
- Ngoài
thành có một tiểu tướng dẫn quân tới như ong .
Tiên Chúa
nhìn lại thì thấy Quan Hưng, Hưng lạy mọp, rồi tâu :
- Nghe tin
Bệ Hạ kéo binh đánh Ðông Ngô cho nên cháu xin tình nguyện đem binh đi theo mà
báo thù cho cha .
Tiên chúa
hỏi Trương Bào và Quan Hưng rằng :
- Hai cháu
dám lãnh ấn Tiên phong đi báo thù không ?
Trương Bào
và Quan Hưng thưa :
- Dù muốn
thách cháu cũng quyết báo thù cho cha .
Tiên chúa
bèn thuận cho 2 người lảnh quân tiên phuông.
Vừa nói dứt
lời thì Ngô Ban kéo binh Mân Trung về, Trương Bào bèn kiểm binh mã xin ấn tiên
phuông.
Tiên chúa
định khiến người đem giao thì Quan Hưng can rằng :
- Ấn tiên
phuông xin để lại cho tôi .
Trương Bào
và Quan Hưng giành nhau một hồi.
Tiên chúa
thấy vậy, bèn cho hai tiểu tướng thử tài võ nghệ.
Trương Bào
bèn lên ngựa, cầm tên khiến quân dựng một cây cờ cách trăm thước, nhắm ngay dải
cờ mà bắn một tên, rồi tiếp theo 2 tên nữa. Cả ba tên đều găm nơi dải cờ .
Quân sĩ
thấy vậy đều vỗ tay ca ngợi. Quan Hưng cười nói :
- Có gì mà
gọi là hay !
Nói rồi,
cầm cung lên, xảy có bầy nhạn bay qua. Quan Hưng bèn nhắm bắn một mũi, con nhạn
liền sa xuống.
Quân sĩ
khen ngợi vô cùng.
Trương Bào
cả giận, nhảy lên ngựa, tay cầm xà mâu thách thức Quan Hưng.
Quan Hưng
cũng lên ngựa, nói :
- Ta há sợ Người
sao ?
Tiên chúa thấy
vậy liền kêu hai tiểu tướng lại nói :
- Ta với cha các
ngươi kết thân làm anh em, thề sống chết bên nhau, coi nhau như cốt nhục. Như
vậy, chúng bây cũng như tình cốt nhục. Sao lại khích nhau vậy !
Trương Bào và
Quan Hưng nghe rồi, bèn quì xuống lạy tạ . Sau đó hai đàng thề giúp đỡ nhau.
Tiên chúa hỏi :
- Hai ngươi, ai
lớn tuổi hơn ?
Trương Bào thưa
tôi lớn hơn Quan Hưng một tuổi .
Tiên chúa liền
dạy Quan Hưng kêu Trương Bào bằng anh . Rồi giao ấn tiên phong cho Ngô Ban và
Trương Bào.
Chư tướng, quân
sĩ rầm rộ kéo đi.
Còn Phạm Cương và
Trương Ðạt đem thủ cấp Trương Phi đến dâng Tôn Quyền .
Quyền bèn thu
dụng hai người và nói :
- Nay Huyền Ðức
đã lên ngôi hoàng đế , lại thống lĩnh hàng vạn quân oai thế rất mạnh đến đánh
Ngô. Ta phải liệu sao ? Bá quan thất sắc nhìn nhau.
Lúc ấy Gia Cát
Cẩn thưa :
- Tôi ăn lộc chúa
đã lâu. Nay xin đến ra mắt tiên chúa giải hòa, khiến hai bên hiệp binh đi đánh
Tào Phi. Liệu được
chăng ?
Tôn Quyền
cả mừng, bèn sai Cẩn sắm sửa lễ vật ra mắt Huyền Ðức.
CHƯƠNG 82:
TÔN QUYỀN HÀNG NGỤY , CHỊU NHỤC XIN CỬU TÍCH TIÊN CHÚA ĐÁNH NGÔ , VUI VẺ THƯỞNG
BA QUÂN
Truyện: Tam
Quốc Diễn Nghĩa
La Quán
Trung
Huyền Ðức
lên binh đến Bạch Ðế thành thì dừng tại đó.
Bỗng có xin
báo Gia Cát Cẩn muốn xin ra mắt.
Huyền Ðức
cấm chỉ không cho vào.
Huỳnh Quyền
tâu :
- Gia Cát
Cẩn là em Thừa Tướng Tây Thục, đến đây ắt có việc chi. Xin bệ hạ hãy gia ân.
Biết đâu lại chẳng gặp điều hay ?
Tiên chúa y
lời, khiến dẫn Gia Cát Cẩn vào, hỏi :
- Tử Du đến có
việc chi ?
Cẩn thưa :
- Trước đây Ngô
hầu có sai tôi đến xin cầu thân với Quan Công, nhưng Quan Công không chịu. Khi
Quan Công chiếm
Tương Dương thì
Tào Tháo lại gởi thư qua Ngô Hầu khiến đánh Kinh Châu. Nhưng Ngô Hầu không
chịu. Lúc ấy Lữ Mông hiềm khích Quan Công nên xuất binh đánh bừa. Nay Ngô Hầu
rất hối hận, vì tội đó chính do Lữ Mông gây nên. Nay Mông đã chết, thù kia ắt
phai. Còn Tôn phu nhân từ đó vẫn muốn về Tây Thục nên Ngô Hầu sai tôi dẫn Tôn
phu nhân về lại thả các tướng đầu hàng và trả luôn đất Kinh Châu, để kết thân
với Tiên chúa lo việc đánh Tào Phi, xây dựng nghiệp Ðế.
Tiên Chúa cả giận
nói :
- Ðông Ngô đã hại
em ta còn đến đây mà xảo ngôn nữa sao ?
Gia Cát Cẩn tâu :
- Bệ hạ là hoàng
thúc của Hớn trào, nay Tào Phi lên soán ngôi, cần phải thanh toán. Nhưng bệ hạ
đã quên việc lớn, lại để ý đến việc nhỏ là việc báo thù cho tình huynh đệ ?
Tiên chúa cả
giận, nói lớn :
- Cái thù giết em
ta là cái thù không đội trời chung, sao còn nói dài lời . Nếu ta không vị tình
Thừa Tướng thì ắt ngươi sẽ mất đầu rồi. Hãy lui ra !
Thất bại, Gia Cát
Cẩn về Giang Ðông thưa với Tôn Quyền tự sự .
Tôn Quyền cả kinh
nói :
- Nếu vậy thì đất
Giang Nam ắt mất rồi .
Bỗng Triệu Tư
bước ra thưa :
- Tôi có kế giải
nguy kia !
Tôn Quyền hỏi :
- Tướng quân có
kế gì ?
Triệu Tư thưa :
- Chúa công
truyền thảo tờ biểu, tôi sẽ cầm đến Ngụy chúa kể rõ sự việc, khiến Ngụy đánh
Hớn Trung thì binh Tây Thục ắt phải rút về .
Tôn Quyền cả mừng
bèn sai viết biểu trao cho Triệu Tư đem đến Hứa Xương mà ra mắt Ngụy vương.
Triệu Tư đến Hứa
Xương, ra mắt Giả Hủ trước, rồi hôm sau mới vào triều kiến.
Tào Phi thay sứ
Ðông Ngô đến tỏ vẻ khinh khi, bèn cười mà nói :
- Ấy là kế Ðông
Ngô muốn giải nguy đó ?
Triệu Tư vào quì
lạy mà tâu :
- Tôi là sứ Ngô
Hầu, xin đến triều cống .
Tào Phi hỏi :
- Ngô Hầu là chúa
thế nào ?
Triệu Tư tâu :
- Là chúa thông
minh, nhơn, trí hùng, lược .
Tào Phi cười ngất
:
- Ðã làm được gì
mà dám nói như thế ?
Triệu Tư tâu :
- Ngô Hầu biết
trọng nạp Lỗ Túc là thông. Lữ Mông là tướng hàng, mà trọng dụng là minh. Không
nỡ giết Vu Cấm là nhơn. Lấy Kinh Câu là không đổ máu là trí. Chiếm Giang Ðông,
oai danh hộ cứ là hùng. Khuất thân nơi bệ hạ là lược .
Tào Phi lại hỏi :
- Ta muốn cất
binh đánh Ngô, liệu được chăng ?
Triệu Tư đáp :
- Hễ bệ hạ có
quân chinh phạt, thì liệu quốc ắt có binh chống đỡ .
Tào Phi lại hỏi :
- Ngô sợ Ngụy
chăng ?
Triệu Tư thưa :
- Binh Giáp cả
trăm muôn, lại có sông Trường Giang làm bình phong thì có sợ chi ai ?
Tào Phi lại hỏi :
- Ðông Ngô liệu
có được mấy người như ngươi ?
Triệu Tư thưa :
- Hạng thông minh
mẫn tiệp kể có hàng trăm. Còn hạng như tôi kể sao cho hết, chỉ biết lấy xe mà
chở, lấy dây mà cột .
Tào Phi khen :
- Ði sứ bốn
phương mà không làm mất thể diện của một nước cũng là người ít có.
Nói rồi khiến
quan Thái Trường khanh là Hình Trinh đem qua Ngô phong cho Tôn Quyền làm Ngô
Vương.
Triệu Tư tạ ơn,
lui ra.
Lúc ấy Lưu
Hoa can :
- Tôn Quyền
sợ binh thế nước Thục đến cầu cứu, xưng thần. Theo ngu ý, nhân cơ hội này nên
mang quân đến đánh Ngô. Ngụy và Thục đánh ép hai đầu lại Ngô ắt bị tiêu diệt.
Ngô mất rồi thì Thục bị cô lập, bệ hạ sao không tính chước ấy ?
Tào Phi nói
:
- Tôn Quyền
đã đầu ta. Nếu làm như vậy sợ ngăn lòng thiên hạ sau này .
Lưu Hoa lại
tâu :
- Tôn Quyền
bất quá chỉ là một chúa phiêu kỵ tướng quân Nam Dương Hầu. Nay được bệ hạ phong
tước vương, ắt y sẽ có thêm vây cánh .
Tào Phi lắc
đầu :
- Trẫm
chẳng giúp Ngô cũng không giúp Thục. Cứ để hai bên hại nhau, sau hãy tính !
Còn Tôn
Quyền, đang nghĩ kế chống Thục thì có sứ giả đến phong Vương.
Cố Ung can
:
- Nếu lãnh
chức vương, e thiên hạ chê cười !
Tôn Quyền
nói :
- Thuở xưa
Bái công cùng chịu phong với Hạng Võ. Ta phải nương theo thời chứ.
Nói xong
bèn ra thành nghinh chiếu chỉ .
Lúc ấy Hình
Trinh ỷ mình là sứ Thiên Quốc, không chịu xuống ngựa vào thành.
Trương
Chiêu cả giận :
- Lễ không
có chỗ nào không kính, pháp không có chổ nào không nghiêm. Sao ông tự tôn vậy ?
Hình Trinh
biết lỗi, bèn xuống ngựa vào thành với Tôn Quyền.
Bỗng Từ
Thạnh khóc lớn mà nói :
- Chúa ta
hạ mình như vậy, thật đáng tức thay !
Hình Trinh
thất kinh, thầm nghĩ :
- Giang
Ðông còn có những người trọng Chúa như vậy, Ngụy ắt khó mà chinh phục .
Tôn Quyền
khi ấy tức vị Vương để các quan quì lạy . Sau đó sai sứ đến tạ ơn Ngụy Chúa.
Bỗng có
quân báo Thục vương đả kéo đại binh tới, thanh thế lừng trời. Thủy binh đã qua
khỏi Vu Khẩu, còn bộ binh đã đến Thê Quy rồi.
Lúc ấy Tôn
Quyền, tuy được phong Vương, nhưng Ngụy Ðế không chịu giúp quân, nên chẳng biết
phải đối phó ra sao. Bèn hỏi tả hữu ai có kế chi.
Bỗng một
tiểu tướng tên Tôn Huờn nói lớn :
- Tôi tuy
nhỏ, nhưng dám lãnh vài vạn binh đến đẩy lui quân Thục.
Tôn Quyền
hỏi :
- Cháu có
kế chi, nói nghe coi ?
Huờn thưa :
- Tôi có 2
tùy tướng là Lý Dị và Tả Sanh, đều có sức mạnh. Vì thế tôi có thể trừ được Thục
chúa .
Tôn Quyền
cả mừng liền cấp cho Tôn Huờn 5 vạn quân mã. Lại cho Châu Nhiên là tướng giàu
kinh nghiệm theo giúp . Sau đó, Tôn Huờn được phong làm Tả Ðô Ðốc. Châu Nhiên
làm Hữu Ðô Ðốc, nội ngày ấy hưng binh.
Còn tướng
Thục là ngô Bang , dẫn quân đến đâu, quân Ngô đầu hàng đến đó . Nên mới có mấy
ngày mà đã tới Nghi Ðô, lại được tin báo Tôn Quyền sai Tôn Hườn thống lãnh binh
mã ra ngăn chống.
Tiên chúa
hay tin bèn nói :
- Tôn Quyền
lại sai bọn con nít ra cự với ta sao ?
Quan Hưng
thưa :
- Nếu chúng
sai thằng con nít, xin bệ hạ hãy để việc đó cho tôi .
Tiên chúa
đồng ý.
Trương Bào
cũng bước tới tâu :
- Tôi cũng
xin được đi với Quan Hưng !
Tiên chúa
nói :
- Hai cháu
đi càng tốt song phải cẩn thận, chớ nên khinh địch .
Hai người
bái tạ Tiên chúa dẫn quân ra đi.
Tôn Hườn
nghe tin liền kéo binh dàn trận. Thấy bên Tây Thục có hai tiểu tướng Trương Bào
cầm cây xà mâu, Quan Hưng cầm cây đại đao, đang hét lớn :
- Tôn Huờn
là thằng con nít, sao dám chống lại binh trời !
Tôn Huờn
bèn mắng lại :
- Cha bây là quỉ
không đầu. Còn chúng bây là bọn con nít mà dám đến nói dóc, không sợ đứt đầu
sao ?
Trương Bào nổi
giận xốc ngựa tới đâm Tôn Huờn.
Tôn Huờn khiến Tạ
Sanh ra đánh.
Ðánh chưa đầy 30
hiệp Tạ Sanh thua chạy, Trương Bào đuổi theo.
Lý Dị bèn ra tiếp
đánh Trương Bào.
Hai bên bang đánh
nhau, Ðàm Hưng thấy Bào anh hùng như vậy, sợ Lý Dị bại trận, bèn lấy tên bắn
trúng ngựa của Bào .
Ngựa hí lên một
tràng rồi rút về trại Thục.
Lý Dị đuổi theo
đến trại Thục .
Bào bị té, Lý Dị
bèn rút gươm chém, bỗng một vòi máu vụt lên, đầu Dị rơi xông đất.
Bào nhìn lại thì
ra Quan Hưng đã rượt theo Dị, thừa cơ lấy đầu y.
Quan Hưng chém
đầu Dị cứu được Bào, bèn dốc binh chém tới.
Tôn Huờn đại bại.
Còn Trương Bào
lên ngựa khác, hiệp cùng Quan Hưng tiến đánh Huờn.
Huờn nổi giận
vung đao ra cự địch. Ðánh chưa đầy 3 hiệp, tay chân bủn rủn, Huờn rút chạy, Bào
rượt theo, Tạ Sanh cản lại, Bào hét một tiếng, xáng cho một xà mâu, Sanh chết
tốt.
Binh Thục cả
thắng, thâu binh tập họp.
Bào không thấy
Hưng thì thất kinh vội đi tìm. Ði được vài dặm thấy Hưng tay cầm đao, tay cặp
nách một tên còn sống trở về.
Bào cả mừng hỏi
ai ?
Hưng cười :
- Kẻ thù của anh
đó !
Xem lại thì đó là
Ðàm Hưng đã bắn ngựa của Bào lúc trước.
Trương Bào cả
giận, chém Ðàm Hưng rồi lấy máu mà tế ngựa. Sau đó, viết biểu dâng lên tiên
chúa báo tin.
Còn Tôn Huờn đại
bại, liệu chống không nổi, bèn sai người về cầu cứu.
Tướng Thục là
Trương Nam và Phùng Tập nói với Ngô Bang :
- Nay Tôn Huờn đã
đại bại, nên nhân lúc này mà cướp trại y đi !
Ngô Bang nói :
- Chưa nên . Tuy
Huờn đại bại , nhưng còn Châu Nhiên quản thủ chiến thuyền chưa hề hấn gì, nếu
ta cướp trại thế nào y cũng cho quân sĩ đổ bộ mà đánh bọc hậu.
Trưởng Nam nói :
- Việc ấy không
khó ! Chỉ cần sai Trương Bào và Quan Hưng đem binh mai phục ở góc núi, hễ Châu
Nhiên tới thì ào ra mà giết hết, ắt là trọn thắng . Y theo kế, Ngô Bang cùng
Phùng Tập và Trương Nam phân binh thành ba đạo kéo đến trại Tôn Huờn, bốn phía nổi
lửa, binh Ngô đại bại, đạp lên nhau mà chết.
Còn Châu Nhiên
được tin Tôn Huờn bại binh thì thất kinh, lại nghe có lửa cháy bên trại Tôn
Huờn, muốn đến tiếp cứu ; nhưng Thôi Võ cản lại :
- Tướng quân hãy
cố thủ thủy trại, nếu không cả bộ binh và thủy binh sẽ ra tro .
Châu Nhiên nghe
lời, sai Thôi Võ ra đi.
Thôi Võ vừa qua
khỏi góc núi, bỗng nghe còi trống vang dội, bên tả Quan Hưng, bên hữu Trương
Bào ập ra đánh úp, Thôi Võ thất kinh bỏ chạy thì bị Bào cản lại bắt sống đem về
.
Châu Nhiên được
tin, vội buông thuyền xuôi theo giòng nước hơn 50 dặm mới dám đóng binh.
Còn Tôn Huờn,
giáp y tả tơi dẫn binh vượt lửa mà chạy riết tới Di Lăng .Vừa mới vào thành thì
binh của Ngô Bang đã rượt tới phủ vây tứ phía.
Trong lúc đó ,
Trương Bào và Quan Hưng giải Thôi Võ về Thê Quy ra mắt Tiên chúa.
Tiên chúa cả
mừng, khao thưởng ba quân, rồi truyền đem Thôi Võ ra chém quách.
Từ đó, oai danh
Tiên chúa lừng lẫy đất Giang Nam, ai nghe cũng sợ vỡ mật.
Ngày kia, Tôn
Quyền được tin báo Tôn Huờn bại trận, sai người về cầu cứu thì cả sợ, bèn than
với quần thần :
- Nay Tôn Huờn
đại bại . Châu Nhiên số phận cũng không hơn. Vậy phải làm sao ?
Trương Chiêu thưa
:
- Nay chư tướng
đã qua đời nhiều, chỉ còn mươi người. Xin chúa công hãy sai đi ngăn giặc ?
Tôn Quyền thở dài
:
- Ta e khó giữ
được ?
Trương Chiêu thưa
:
- Cứ sai Hàn
Dương làm chánh tướng, Châu Thới làm phó tướng, hiệp cùng Phan Dương, Lăng
Thống Cam Ninh, đem binh 10 vạn mà cự địch. Chừng nào bại sẽ tính kế khác .
Tôn Quyền gắng
gượng y lời.
Còn Tiên chúa từ
ngày khởi binh, đánh thắng liên tiếp, nay đã kéo đến Di Lăng đóng đến 45 trại,
liên kết 75 dặm, thấy Trương Bào, Quan Hưng lập được nhiều chiến công thì khen
rằng :
- Những tướng
theo trẫm đều đã già cả. Nay hai cháu anh hùng như vậy thì lo chi việc trừ Tôn
Quyền .
Ðang nói, bỗng có
tin Hàn Dương và Châu Thới đến tiếp cứu Tôn Huờn.
Tiên chúa đang
định sai Trương Bào ra cự địch thì có tin cấp báo :
- Lão tướng Huỳnh
Trung dẫn quân qua đầu Tôn Quyền rồi .
CHƯƠNG 83:
ÐÁNH HÀO ÐÌNH, TIÊN CHÚA DIỆT QUÂN THÙ
GIỬ GIANG
KHẨU, THƯ SINH LÀM ĐẠI TƯỚNG
Truyện: Tam
Quốc Diễn Nghĩa
La Quán
Trung
Tiên chúa
được tin Huỳnh Trung trốn thì mỉm cười nói :
- Huỳnh Hớn
Thăng không phản đâu. Bởi ta nói lỡ lời rằng mấy tướng già không dùng được nữa
nên Trung buồn mà đi lập công đó thôi .
Nói rồi sai
Trương Bào và Quan Hưng đến tiếp ứng. Lại dặn hễ Huỳnh Trung lập được chiến
công rồi thì phải giục y trở về . Hai tướng tuân lịnh đi liền.
Còn
Huỳnh.Trung, vì tự ái nên quyết đến Di Lăng.
Ngô Bang ,
Trương Nam, Phùng Tập rước vào, hỏi :
- Lão tướng
đến có việc chi ?
Hụỳnh Trung
đáp :
- Ta theo
thiên tử đến nay lập đã nhiều công. Vậy mà chúa thượng hôm qua nói bọn già này
vô dụng cả. Vì thế ta đến đây quyết đánh Ðông Ngô, để chém tướng thử coi già
hãy không già .
Ðang nói
chuyện thì có tin binh Ngô đã đến.
Huỳnh Trung
cả giận, vùng dậy, cầm thương lên ngựa ra đi.
Ngô Bang
liền sai Phùng Tập đi theo trợ chiến.
Huỳnh Trung
ra trận, kêu Phan Chương mà chửi.
Phan Chương
cả giận dẫn Sư Tịch ra ngựa.
Tịch thấy Trung
già thì khinh khi , xọc ngựa đến chém, Trung cho một đao té nhào.
Phan Chương
thấy thế liền hươi cây Thanh long đao của Quan Công đến đánh.
Ðánh chưa
đầy vài hiệp, Phan Chương chống không nổi, bỏ chạy, Huỳnh Trung thừa thắng rượt
theo, giết quân Ngô chết như rạ rồi trở về. Ði giữa đường thì gặp Trương Bào và
Quan Hưng tiếp viện. Thấy Huỳnh Trung đắc thắng, Quan Hưng thưa :
- Thiên tử
nghe lão tướng xuất trận, bèn sai chúng tôi đến tiếp giúp. Chẳng ngờ lão tướng
đã toàn thắng .
Huỳnh Trung
mỉm cười .
Qua bữa
sau, nghe tin báo có Phan Chương đến, Huỳnh Trung vội vã lên ngựa, một mình dẫn
năm ngàn quân ra trận đánh với Phan Chương.
Ðánh được
vài hiệp, Phan Chương bỏ chạy, Huỳnh Trung rượt theo, không ngờ bị Phan Chương
bắn một mũi tên, Huỳnh Trung né khỏi, rồi lại rượt theo nữa. Rượt được chừng
vài dặm, xảy có tiếng chiêng trống nổi dậy, hai đạo binh mai phục ào tới , một
phía là Châu Thới , một phía là Hàn Dương xông ra một lượt. Phía trước Phan
Chương phủ vây Huỳnh Trung vào giữa.
Bỗng trên
bờ suối, có một toán bắn tên xuống như mưa.
Mã Trung
nhắm bắn trúng vai Huỳnh Trung té nhào.
Binh Ngô
thấy vậy cả mừng, áp lại đánh nhầu.
Xảy nghe
phía sau có tiếng la hét, hai đạo binh của Trương Bào và Quan Hưng áp tới tiếp
ứng.
Binh Ngô
loạn cả lên bỏ thương mà chạy. Thế là Huỳnh Trung được hai tiểu tướng cứu
thoát.
Tiên chúa
hay tin Huỳnh Trung trọng thương đến thăm và nói :
- Lão Tướng
bị thương là tại trẫm đó !
Huỳnh Trung
tâu :
- Tôi ăn
lộc chúa đã nhiều, nay có thác cũng là phải. Xin bệ hạ hãy thiện bảo thánh thể
để đủ sức đánh Trung Nguyên . Nói xong tắt hơi thở cuối cùng.
Tiên chúa
thấy Huỳnh Trung chết thì buồn rầu, liền truyền chôn cất tử tế và truyền rằng :
Ngũ Hổ đại tướng đã mất hết ba mà thù kia chưa trả được .
Nói rồi bèn
dẫn quân đến thẳng Hồ Ðình hội hết chư tướng chia làm 8 đạo .
Ðường thủy
giao cho Huỳnh Quyền. Ðường bộ do Tiên chúa .
Lúc ấy Hàn
Dương và Châu Thới được tin bèn dẫn binh ra bố trận , rồi bước tới kêu rằng :
- Bệ hạ là
chúa nước Thục mà ra trận làm chi, nhỡ bị chết thì ăn năn sao kịp .
Tiên chúa
đáp :
- Chúng bay
là bầy chó bên Ngô, sao dám hại em trẫm, trẫm quyết phơi thây bọn bây cho hả .
Tiên chúa
vừa dứt lời thì bộ tướng của Hàn Dương là Hạ Tuân xông ra .
Bên này
Trương Bào cũng lướt tới .
Hạ Tuân
thất kinh muốn lui binh mà chạy . Em Châu Thới là Châu Bình thấy Hạ Tuân khiếp
sợ , bèn tới tiếp ứng.
Quan Hưng
thấy vậy, xông ra chận Châu Bình.
Châu Bình
thất kinh bỏ chạy bị Quan Hưng chém cho một đao đứt thành hai đoạn.
Còn Hạ Tuân
cũng bị Trương Bào đâm một đao té nhào .
Châu Thới
và Hàn Dương liệu thế chống không nổi bèn lui binh về trại .
Tiên chúa
truyền lệnh, tức thì 8 đạo binh Thục nhào tới, giết binh Ngô chết thôi vô số .
Còn Cam
Ninh lúc này đang ở trong thuyền dưỡng bệnh, nghe tin Hàn Dương và Châu Thới
thất trận, lại thấy binh Thục tràn đến, vội vã cầm thương lên ngựa, bỗng gặp
một tốp binh Phiên do tướng Sa Ma Kha chỉ huy .
Cam Ninh cả
sợ không dám đánh , quay ngựa chạy chí chết.
Sa Ma Kha
liền rút tên bắn một mũi trúng đầu Cam Ninh.
Cam Ninh chạy
đến gốc cây đại thọ ngồi đó mà chết.
Lúc ấy Tiên
chúa đang toàn thắng, tiến binh lấy Hồ Bình, rồi nhóm chư tướng mà khao thưởng,
bỗng không thấy Quan Hưng bèn sai Trương Bào đi tìm.
Trong lúc
đó Quan Hưng thấy Phan Chương đang chạy, liền vội vã rượt theo .
Chạy được
ít dậm, Phan Chương chạy vào một hòn núi, Quan Hưng rượt theo mà không thấy y,
tìm đường ra cũng không được.
Bỗng thấy
một ngôi nhà nhỏ dưới chân núi . Quan Hưng bèn gõ cửa bước vào .
Một ông già
ra tiếp đón.
Vào tới nhà
trong, Hưng thay có một bức tượng Quan Công bèn khóc rống lên.
Ông già hỏi
:
- Tại sao
ngài khóc ?
Quan Hưng
thưa :
- Tượng đó
là cha tôi . Cớ gì ông thờ ?
Ông già quì
lạy Quan Hưng và nói :
- Trước kia
đất nầy thuộc quyền Ngài . Ngài rải nhiều ân đức trong dân gian, đến sau bị
binh Ngô hại , ngài hiển thánh , bảo hộ bá tánh. Do đó chúng tôi kính mến, lập
bàn thờ ngài .
Quan Hưng
nghe nói thì khóc lóc một hồi rồi sụp xuống quì lạy .
Ông già lại
sai vợ con làm thịt heo mà đãi .
Chừng nửa
đêm, trong lúc hai người đang chuyện trò thì Phan Chương gõ cửa xin vào .
Quan Hưng
cả giận rút đao chém nhầu .
Phan Chương
hoảng sợ bỏ chạy .
Vừa tới cửa
thì thấy một người mặt đỏ, mắt phụng, mày tằm, râu ba chòm , đúng là Quan Công
hiển thánh .
Phan Chương
cả sợ chạy trở lại thì Quan Hưng cho một đao bay đầu.
Sau đó Quan
Hưng lấy quả tim của Chương để trên bàn cúng Quan Công, rỗi lấy đầu lên ngựa
trở về.
Ra khỏi núi
gặp Mã Trung đang đi tìm Phan Chương.
Thấy Quan
Hưng treo thủ cấp của Chương thì cả sợ, hét lên một tiếng rồi xông tới đánh.
Cả hai đấu
chừng hai hiệp, Mã Trung bỏ chạy.
Bỗng có
tiếng pháo nổ , hai bên xông ra hai tướng là Mê Phương và Phó Sĩ Nhơn đến vây
Quan Hưng.
Hưng phá
vòng vây không nổi .
Ðang nguy
cấp thì có Trương Bào kéo tới.
Thấy Quan
Hưng bị vây, Bào hươi xà mâu chém nhầu, binh Ngô cả loạn, bỏ vòng vây mà chạy.
Mã Trung,
Phó Sĩ Nhơn và Mê Phương thấy vậy bèn giục ngựa trở về trại .
Trương Bào
cứu được Quan Hưng.
Cả hai về
dâng thủ cấp Phan Chương cho tiên chúa.
Tiên Chúa
cả mừng.
Trận chiến
này binh Ngô bị hao tổn khá nhiều.
Mã Trung
bèn dẫn Mê Phương và Phó Sĩ Nhơn ra đóng nơi mé sông.
Ðêm ấy, Mê
Phương nghe lóng tiếng ba quân than thở :
- Chúng ta
là binh của Kinh Châu bị Lữ Mông dùng kế hại chúa công. Nay Lưu hoàng Thúc ngự
giá đến trả thù. Sớm muộn Ðông Ngô cũng bị diệt. Chi bằng cắt đầu Mê Phương và
Phó sĩ Nhơn đem dâng cho Lưu hoàng thúc, rồi về đầu cho trọn nghĩa .
Mê Phương
nghe nói thất kinh, đêm không ngủ được, bèn bàn với Phó Sĩ Nhơn :
- Lòng quân
đã sanh biến, trước sau gì chúng cũng nổi loạn, e mạng ta khó sống. Vả chăng Lữ
Mông mới là kẻ làm phản. Nay ta tìm cách lấy đầu y đem về dâng Tiên chúa thì ắt
là được tha tội .
Phó Sĩ Nhơn
can ngăn.
Mê Phương
tiếp lời :
- Không sợ
? Tiên chúa là bậc nhơn đức, hay khoan dung. Trước kia, chúng ta đầu Ngô là
điều bắt buộc, há Ngài chấp nhất sao ? Huống chi nay thái tử A đẩu là cháu của
ta, lẽ nào Tiên chúa không tưởng đến . Bàn luận xong, hai người vào trướng lấy
đầu Mã Trung đem qua dinh Thục, xin dâng thủ cấp lên Tiên chúa.
Tiên chúa
cả giận, hét lớn :
- Trẫm lìa
Thành Ðô đến đây đã lâu sao không thấy bây ra hàng xin chuộc tội ? Nay thế binh
chúng bây đã nguy cấp mới đến mà kiếm lời, xảo ngôn vậy .
Nói đoạn
sai Quan Hưng thiết án, Tiên chúa tay bưng thủ cấp của Mã Trung mà tế . Rồi lại
đích thân cầm đao mổ bụng Phó Sĩ Nhơn và Mê Phương làm lễ tế Quan Công.
Bỗng Trương
Bào chạy đến mà khóc :
- Cừu nhơn
của bác con đã diệt hết, còn cừu nhơn của cha con !
Huyền Ðức
nói :
- Cháu chớ
lo ! Bác sẽ đạp hết đất Giang Ðông này, bắt cho được hai thằng giặc ấy để trả
thù cho cháu .
Lúc ấy oai
danh Tiên chúa lừng lẫy.
Tôn Quyền
cả sợ vội triệu tập chư tướng lập mưu.
Bộ Chắc
thưa :
- Việc đã
lỡ , vì chúa công chém Quan Công mà không suy lợi hại. Nay Tiên chúa có giận là
giận Lữ Mông , Mã Trung , Phan Phương, Mê Phương và Phó Sĩ Nhơn. Năm người ấy
nay đã chết cả, chỉ còn Phạm Cương và Trương Ðạt còn ở lại Ðông Ngô. Vậy phải
bắt hai người đó giao nạp, lại gửi thủ cấp Trương Phi về cho Thục chúa, một mặt
trả đất Kinh Châu lại và đưa Tôn Phu Nhơn về . Rồi làm biểu cầu hòa để cùng
chung diệt Ngụy, thì binh Thục sẽ lui .
Tôn Quyền
nghe theo, bèn sai trói Phạm Cương và Trương Ðạt, lấy thủ cấp Trương Phi, rồi
truyền Trình Bỉnh làm sứ dâng cho Tiên chúa.
Lúc ấy Tiên
chúa muốn kéo binh đi thì có sứ đến .
Tiên chúa
cho vào bái kiến và nói :
- Có là
trời khiến kẻ cừu nhơn đến nạp mạng .
Sau đó,
truyền phân thây Phạm Cương, Trương Ðạt ra mà tế Trương Phi.
Tế xong,
truyền đuổi Trình Bỉnh về .
Mã Lương
tâu :
- Nay cừu
nhơn đã giết hết, Xin Bệ hạ hãy nhận đất Kinh Châu, đưa Tôn Phu Nhơn về hòa hảo
với Ngô để diệt Ngụy, lo mưu đồ đại sự .
Tiên chúa
nói :
- Kẻ thù
muôn đời của trẫm là Tôn Quyền. Phải giết Tôn Quyền trước rồi diệt Ngụy sau.
Các khanh chớ cản trở ?
Trình Bỉnh
hổ thẹn về tâu với Ngô Vương :
- Thục quân
không chịu giảng hòa, quyết diệt Ngô để trả thù cho Vân Trường .
Tôn Quyền
cả sợ .
Bỗng Hám
Trạch tâu :
- Xưa có
Chu Du, nay Chu Du đã mất thì có Lỗ Túc , Lỗ Túc mất thì có Lữ Mông. Nay họ đã
qua đời cả, chỉ còn Lục Tốn. Tốn tuy là một nho sinh song tài năng thật siêu
quần. Xin Chúa công trọng dụng .
Trương
Chiêu thưa :
- Lục Tốn
thì tài năng có chi !
Cố Ung tâu
:
- Lục Tốn
còn trẻ, e chư tướng không phục. Mà hễ lòng quân không phục thì ắt sinh loạn.
Hám Trạch
thưa lớn :
- Nếu không
dùng Lục Bá Ngôn thì đất Ngô phải hữu hỉ rồi còn chi nữa là nói .
Tôn Quyền
nói :
- Ta biệt
Lục Tốn là bậc kỳ tài. Ý ta muốn dùng y. Các khanh chớ bàn tán nữa !
Nói xong
truyền gọi Lục Tốn đến.
Lục Tốn vào
triều bái.
Tôn Quyền
nói :
- Binh Thục
đã đến bờ cõi rồi, nên ta triệu khanh đến để thống lãnh binh mà đánh Lưu Bị .
Lục Tốn
thưa :
- Văn võ
đặt Giang Ðông là bậc kỳ cựu. Còn tôi, mới tới, nhỏ tuổi, làm sao thống lãnh
nổi họ ?
Tôn Quyền
nói :
- Ta đã
hiểu tài của khanh. Nay ta phong cho khanh làm đại Ðô đốc để dẹp giặc. Khanh
chớ chối từ .
Lục Tốn
thưa :
- Nếu các
tướng sĩ không tuân lệnh thì sao ?
Tôn Quyền
bèn rút gươm trao cho Lục Tốn mà nói :
- Thì cứ
chặt đầu rồi tâu sau .
Lục Tốn
thưa :
- Nếu Ðại
vương ủy thác, nhưng xin đại vương để ngày mai nhóm hết tướng sĩ lại rồi sẽ ban
kiếm cho tôi . Tôn Quyền nghe theo, bèn triệu quân sĩ lập đài cao nội đêm, rồi
nhóm hết bá quan, thỉnh Lục Tốn đăng đàn , phong làm đô đốc, ban bửu kiếm ấn
thọ.
Tôn Quyền
bèn truyền :
- Ở trong
là phần chủ trị , ở ngoài là phần Tướng quân tiết chế. Vậy Khanh phải cố gắng ?
Lục Tốn
phụng mệnh xong, bèn sai Ðinh Phụng và Từ Thạnh làm tiền bộ, nội ngày ấy xuất
chinh.
Hàn Dương
và Châu Thới đang giữ ải, nghe có Lục Tốn đến thì thất kinh, nói với nhau :
- Sao Chúa
Công lại sai một tên thư sinh như vậy làm đô đốc ?
Khi ra đến
nơi chư tướng có ý không phục .
Lục Tốn nói
:
- Chúa Công
sai ta thống lãnh binh mã diệt quân Thục. Việc binh cơ thì cứ quân pháp, các
ông hãy thận trọng !
Châu Thới
nói :
- Hiện Di
Lăng, Tôn Huờn đang bị vây. Vậy đô đốc có kế chi ?
Lục Tốn nói
:
- Tôn Huờn
được lòng quân sĩ, thành ắt giữ được, không cần phải cứu. Ðể ta phá binh Thục,
ắt Tôn Huờn được giải nguy. Chư tướng đều cười và lui ra .
Qua bữa
sau, Lục Tốn ra lệnh đâu đó đều đóng chặt , quân mã đề phòng nơi Hải khẩu, chớ
không cho ra đánh.
Chư tướng
mỉm cười.
Lục Tốn
thấy vậy nói :
- Ta được
đại vương ủy thác, quản lãnh quân binh, sao các ngươi lại khinh khi như vậy ?
Hàn Dương
thưa :
- Chúng tôi
đã từng đánh Ðông dẹp Bắc, thế mà hôm nay đô đốc lại truyền cố thủ, thì nhuệ
khí của chúng tôi từ xưa ắt không còn .
Lục Tốn nói
:
- Nay đại
vương ủy thác cho ta, ắt là người phải biết ta. Các tướng hãy cứ nghe lệnh ta,
chớ đố kỵ mà chểnh mảng ?
Các tướng hậm hực
lui ra .
Còn Tiên Chúa,
bắt từ Hồ Ðình bố liệt thẳng xuống Xuyên Khẩu, gom tới hơn bốn chục doanh trại.
Ngày thì cờ rợp trời, đêm thì đèn sáng chói.
Lúc đó có tin
Ðông Ngô sai Lục Tốn cầm binh.
Tiên Chúa bèn hỏi
chư tướng :
- Lục Tốn là
người thế nào ?
Mã Lương tâu :
- Gã là một thư
sinh, song giàu mưu lược, không thua Châu Du. Ngày trước đánh lấy Kinh Châu
cũng nhờ kế của Lục Tốn .
Tiên Chúa cả giận
nói :
- Ta phải bắt
thằng này ?
Mã Lương thưa :
- Y có nhiều quỷ
kế. Xin bệ hạ phải coi chừng !
Tiên Chúa nói :
- Cũng vì quỉ kế
ấy mà nó hại em ta, há ta thua thằng bạch diện sao ?
Nói rồi bèn
truyền binh đánh phá các ải khẩu.
Hàn Dương thấy
binh Thục đến bèn phi báo cho Lục Tốn.
Tốn và Dương lên
ngựa ra chỗ cao mà xem, thảy xa xa quân sĩ đông như kiến.
Lục Tốn nói với
Hàn Dương :
- Từ khi Lưu Bị
đến đây, đánh thắng mấy mươi trận. Nếu ta xuất binh chống cự, ắt bất lợi. Nay
tiết trời nóng bức, ta cứ cố thủ thành trì, binh Thục dầu muốn đánh cũng khó.
Mà như vậy ắt lòng quân sinh biến, lúc ấy ta sẽ tìm cách diệt binh Thục .
Còn Tiên Chúa thì
ngày nào cũng cho quân khiêu chiến, nhưng chẳng thấy ai ra đánh.
Lục Tốn truyền
quân sĩ bịt tai, đừng nghe ; rồi đích thân đi khắp trại khuyên chư tướng hết
lòng cố thủ.
Tiên Chúa thấy
binh Ngô bất động thì nóng lòng vô cùng.
Mã Lương tâu :
- Lục Tốn án binh
bất động, chắc y chờ quân ta sinh biến. Xin bệ hạ đề phòng ?
Tiên Chúa nói :
- Nó sợ ta đó
thôi !
Nói vừa dứt thì
Phùng Tập tâu :
- Nay đang mùa
hè, quân sĩ nóng nực, ngựa thiếu nước uống. Thiệt là bất tiện !
Tiên chúa truyền
:
- Ngươi hãy dời
trại đến nơi có cây mát mẻ, có khe suối mà đóng quân, chờ hết mùa hè hãy tấn
binh !
Phùng Tập tuân
lệnh .
Mã Lương tâu :
- Ta kéo đi hết,
thảng như binh Ngô ào đến thì sao ?
Tiên Chúa nói :
- Trẫm sai Ngô
Bang dẫn một ngàn binh mai phục trước trại Ngô, Trẫm cầm tám đạo, phục nơi góc
núi.
Nếu Lục Tốn hay
tin dời trại ắt đem quân đến, lúc đó các đạo binh phục sẽ ngoi lên chận đường,
sẽ bắt được thằng nhỏ ấy .
Các quan tâu :
- Bệ hạ trật là
bậc mưu kế khôn lường !
Mã Lương tâu :
- Thừa Tướng biết
rõ các ải khẩu, sao bệ hạ không vẽ bản đồ rồi thỉnh kế của Thừa Tướng ?
Tiên Chúa đáp :
- Việc nhỏ ấy hà
tất phải hỏi Thừa Tướng.
Mã Lương tâu :
- Không nên khinh
việc nhỏ mà không đề phòng !
Tiên chúa nghe
lời, bèn sai Mã Lương vẽ bản đồ các trại rồi về thỉnh ý Khổng Minh.
Mã Lương phụng
mạng đi liền.
Sau đó Tiên Chúa
dời binh đến chỗ rậm rạp mà tránh nóng.
Quân do
thám chạy về phi báo cho Châu Thới.
Thới và
Dương cả mừng ra mắt Lục Tốn , thưa rằng:
- Nay Binh
Thục đều dời trại vào rùng núi để tránh nắng. Vậy xin Ðô Ðốc hãy thừa cơ mà
đánh đi !
THƯ
MỤC:
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét