Mới đây, cư dân mạng Việt thi nhau chuyền tay bài viết được
cho là giành điểm tuyệt đối trong kỳ thi tuyển sinh Đại học Trung Quốc một trong
những kỳ thi khắc nghiệt và có tính cạnh tranh cao nhất.
Đề Văn này đến từ Đại học tỉnh Giang Tô (Trung Quốc). Đây
được xem là tỉnh luôn có cho mình một phong cách ra đề riêng biệt với độ khó
luôn xếp hạng cao nhất cả nước trong nhiều năm.
Đề Văn được chia sẻ với nội dung: 'Dựa theo tài liệu bên
dưới, chọn góc độ, tự nghĩ đề bài, viết bài văn trên 800 chữ, không hạn chế thể
văn (trừ thơ).
“Mỗi vật đều có 1
tính, nước thì nhạt, muối thì mặn. Nước thêm nước vẫn là nước, muối thêm muối
vẫn là muối. Chua ngọt cay nhạt mặn, năm vị điều hoà, cùng tồn tại hoà trộn tạo
ra trăm ngàn vị khác. Vật đã thế, sự việc cũng thế, con người càng thế.”
Không ít người sau khi đọc đề Giang Tô năm nay đã khen đề
văn rất có phong cách văn nghệ và triết lý. Tuy nhiên các thí sinh dự thi thì
chỉ có biết khóc ngắn than dài.
Vậy mà trong số hàng trăm ngàn thí sinh tham gia vẫn có 1
bài văn xuất sắc đạt điểm tuyệt đối đã đặt tựa đề: 'Củ cải nấu lên vẫn là củ
cải, củ cải nướng thịt thì đã khác'.
Sau đây là bài viết:
Tom là
một cậu bé chăn cừu, cậu có một đàn cừu thuần màu trắng như một đám mây cực
lớn. Chính vì thế Tom cực kì ghét con cừu đen duy nhất trong đàn, cậu luôn hăm
he làm thịt nó.
Vào một
ngày mùa đông nọ, trời đổ tuyết lớn, đàn cừu màu trắng lẫn trong nền tuyết làm
Tom không cách nào tìm được. Cuối cùng nhờ con cừu đen duy nhất đó mà Tom tìm
về được đàn cừu của mình.
Từ đây
Tom hiểu được một đạo lý, thuần tuý cố nhiên rất đẹp, thế nhưng cộng sinh hài
hoà lại càng tốt hơn.
Trên
thực tế, mỗi vật đều có tính chất khác nhau, có vẻ đẹp khác nhau. Hổ dễ nổi
nóng, khỉ hấp tấp, cừu hiền lành, động vật đã vậy, thực vật lại càng thú vị
hơn, trên đời này không bao giờ có hai chiếc lá giống hệt nhau, cả những thứ
cùng loại cũng không phải nhất thành bất biến huống chi là những vật khác nhau
hoàn toàn.
Vật đã
thế, con người càng thế...
Tả
Truyền từng viết, tư tưởng con người không ai giống ai, mỗi người một vẻ. Mà tư
tưởng thế nào hoàn toàn phụ thuộc vào tính cách của người đó. Nếu muốn tôn
trọng cái gọi là tư tưởng đó thì cần học cách khoan dung, đừng bao giờ vọng
tưởng thống nhất tư tưởng, nó là điều phi lý.
Nhưng
vấn đề là đã không cách nào thống nhất tư tưởng, vậy phải chung sống thế nào?
Có hai
cách, một là tập hợp những người cùng chung chí hướng, những người cùng chung
sở thích tập hợp với nhau, hình thành nên một quần thể có quan niệm chung.
Nhưng
tiếc là chuyện này rất hiếm có, như củ cải nấu lên vẫn là củ cải, củ cải nướng
thịt thì đã khác, làm sao có tư tưởng nào giống tư tưởng nào hoàn toàn.
Sự tham
gia của nhiều tư tưởng giống mà khác nhau này còn phá vỡ sự cân bằng sản sinh
ra biến hoá. Cát rơi vào miệng trai, thành trân châu quý giá, bụi trong hơi
nước hoà thành mưa. Chính vì thế có một câu nói rất đúng rằng: “Người với người
khác nhau, chưa chắc là chuyện xấu, chim diều không cần phải biến thành quạ mới
có thể chung sống hoà bình.”
Nói cách
khác là mỗi người một vẻ, tức là hoà hợp.
Từ bản
thể triết học mà nói, hoà hợp là quy luật vận hành của vạn vật. Lão Tử nói:
“Vạn vật đều có âm có dương, cân bằng âm dương chính là hoà hợp.”
Từ góc
độ triết học mà nói, hoà hợp là cảnh giới cuối cùng mà con người theo đuổi. Lễ
ký viết: “Những kẻ biết hoà hợp mới là kẻ làm chủ và đạt được cái đạo của thiên
hạ”. Hoà hợp tạo ra sự xây dựng, sản sinh, thuận tiện, thành công và thịnh
vượng.
Từ góc độ
phương pháp luận triết học thì hoà hợp là quy tắc làm người cơ bản. Luận ngữ
viết: “Quân tử hoà hợp nhưng cũng khác nhau.” Chỉ khi thuận theo quy tắc hoà
hợp để diễn sinh phát triển thì mới có thể tồn tại lâu dài.
Từ góc
độ sinh học thì cộng sinh là một trong những mối quan hệ quan trọng nhất trong
hệ sinh thái. Hai loại sinh vật cùng giúp nhau tồn tại, thiếu một bên, bên còn
lại cũng khó sống nổi. Như tảo và nấm cộng sinh, cá sấu cộng sinh với chim bắt
sâu, bò tót cộng sinh với chim ăn ruồi bọ.
Hoà hợp
mà khác biệt, cái quan trọng nhất là phải chấp nhận và dung nhập vạn vật, thứ
hai là biết chọn lựa và sử dụng những thứ phù hợp với đặc tính tự thân để hoàn
thiện chính mình. Cuối cùng là đặt mình trong nhiều hoàn cảnh, tập cho bản thân
tính phóng khoáng lạc quan.
Dù là
một chỉnh thể bền chắc như thép cũng phải có một thứ khác biệt để điều hoà.
Không ít những công ty quốc tế luôn giữ vài người có ý kiến trái ngược nhau
trong hội đồng quản trị, những người này sẽ luôn soi mói làm khó dễ các quyết
định được hội đồng đưa ra, thế nhưng chỉ có vậy mới có thể thúc đẩy hội đồng
đưa ra những quyết sách chính xác và đúng đắn nhất.
Từ Tiểu
Bình từng nói: “Với những người gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, trong
nhóm có 3-4 người trung thành và 1 người luôn làm trái lại, chính là tổ hợp
tuyệt vời nhất.”
Đạo lý
này rất đơn giản, kẻ làm trái lại ấy đóng vai người điều hoà, anh ta phản bác,
đánh thức, thúc tiến người lãnh đạo, như chim gõ kiến trên cây, vừa là bác sĩ
vừa là kẻ gây tai hoạ. Nhưng nó sẽ luôn luôn tồn tại song hành với bạn.
Vậy vấn
đề mới lại sinh ra, dung hợp có làm mất đi bản chất của mình không? Hoà hợp,
chỉ là điều hoà, không phải hoà tan rồi làm mất bản thân. Bạn có thể đứng ở
Trung Quốc nhìn ra thế giới, cũng có thể đứng ngoài thế giới nhìn vào Trung
Quốc, nhưng đầu tiên bạn phải là người Trung Quốc là dân tộc Trung Hoa, sau mới
là thế giới.
Muối bỏ
vào nước sinh thành nước muối. Nước muối bỏ thêm vịt cũng chỉ là nước muối vịt.
Mặc cho bạn dung hoà vào quần thể thế nào, bạn cũng phải biết mình luôn là
muối, mỗi thứ mỗi vẻ, trăm vẻ dung hoà!
Sưu tầm: Bài viết của một thanh niên 17-18 tuổi …người Trung Quốc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét