NHỮNG QUẬN CHÚA NỔI LOẠN
Chương 47
Ngay khi Claire vừa đi khỏi, khi giọng nói nàng đã tắt hẳn thì hàng
rào các sĩ quan siết lại chung quanh Canolles, và mọi người thấy không biết từ
đâu hiện ra hai người đàn ông, mặt mũi ghê rợn, bước đến gần ngài công tước và
đợi lệnh.
Ngài công tước không trả lời mà chỉ vào Canolles. Rồi bước đến gần
chàng.
- Thưa ông. - Ông ta nói với chàng và cúi chàng với một cử chỉ lịch
sự lạnh lùng quen thuộc nơi ông ta - Có lẽ ông cũng hiểu rằng cuộc vượt ngục
của người tù kia đã khiến cho số phận dành cho y lại rơi vào ông.
- Tôi hiểu, thưa ngài. - Canolles trả lời - Tôi cũng đã ngờ tới
điều này, nhưng có một điều tôi biết chắc là quận chúa phu nhân đã ân xá cho
đích danh tôi. Tôi đã được thấy và có lẽ chính mắt cũng đã thấy tờ lệnh thả tôi
từ tay phu nhân De Cambes.
- Điều đó đúng, thưa ông. - Ngài công tước nói - Nhưng quận chúa
phu nhân đã không lường trước được tình huống này.
- Như vậy là phu nhân bội ước hay sao?
- Phải.
- Một quận chúa mà lại thất hứa à?
Ngài công tước mắt nhìn chung quanh.
- Đã đến giờ rồi ư? - Chàng hỏi.
- Phải, thưa ông.
- Tôi tưởng là còn chờ phu nhân De Cambes trở về chứ? Bà ấy đã được
người ta hứa là sẽ không làm gì trong khi bà ấy vắng mặt kia mà. Thời buổi này
mọi người đều bội ước cả hay sao nhỉ?
Và người tù đưa ánh mắt trách móc, không phải là hướng về ngài công
tước, mà là Lenet.
- Hỡi ôi! Thưa ông! - Ông này kêu lên, mắt lấp lánh vài giọt lệ,
xin đừng giận chúng tôi. Quận chúa phu nhân đã dứt khoát từ chối ân xá cho ông
rồi, mặc dù tôi đã cố công van nài. Có ngài công tước đây làm chứng và cả
Thượng Đế nữa. Nhưng cái chết của Richon cần được báo thù, và phu nhân đã cương
quyết. Đấy, thưa nam tước, xin ông hãy suy nghĩ lại giùm tôi, thay vì để cho
tình thế nặng nề này đè nặng một nửa lên ông, một nửa lên bà tử tước, tôi đành
phải, xin hãy tha thứ cho tôi, tôi đành phải để gánh nặng ấy cho riêng mình
ông, bởi vì ông là một người lính, ông là một nhà quý tộc.
- Như vậy... - Canolles lẩm bẩm, xúc động khiến cho giọng chàng
nghẹn lại - Như vậy có nghĩa là tôi không được gặp lại cô ấy nữa sao? Khi ông
bảo tôi hôn nàng, thì đó là lần cuối cùng sao?
Một tiếng nấc mạnh hơn cả tính cương nghị, hơn cả lý trí và lòng
kiêu hãnh thoát ra từ lồng ngực của Lenet, ông thụt lùi về đằng sau và nức nở
khóc. Thế là Canolles đưa ánh mắt nhìn khắp những người đang bao vây chung
quanh chàng, đâu đâu chàng cũng chỉ thấy những người sắt đá do cái chết của
Richon và đang dò xét thái độ chàng, hoặc là cũng có những người đang gồng các
bắp thịt lên để che giấu sự xúc động của họ và cố nén những giọt lệ cùng những
tiếng thở dài.
- Ôi! Thật kinh khủng làm sao! - Chàng trai trẻ lẩm bẩm trong một
giây phút sáng suốt phi thường mở rộng tâm hồn trước những chân trời vô hạn
định của tất cả những gì được gọi là cuộc sống, nghĩa là trước những giây phút
hạnh phút ngắn ngủi như những hòn đảo nhỏ giữa biển khơi bao quanh là đau khổ
và nước mắt... - Ôi! Kinh khủng quá! Kìa là người phụ nữ yêu dấu lần cuối cùng
nói rằng nàng yêu ta! Một hình ảnh êm đềm mãi mãi! Giấc mơ tuyệt vời của cuộc
đời ta... Thế mà chỉ giây lát nữa thôi, cái chết sẽ xua đuổi tất cả...
Tim chàng thắt lại, mắt cay cay như muốn sắp khóc và thế là chàng
nhớ lại, như Lenet vừa nói, mình là một người đàn ông, một người lính.
"Kiêu hãnh đâu?" - Chàng nghĩ thầm - "Lòng dũng cảm
duy nhất thực sự hiện hữu hãy đến cứu ta! Ta mà lại khóc vì như thế hời hợt như
cuộc sống ư?... Mọi người sẽ cười chê như thế nào khi có thể nói với nhau rằng:
hắn ta đã khóc khi biết mình sắp chết, Canolles đã khóc! Ta đã hành động như
thế nào vào cái ngày mà bọn chúng đến hãm thành Saint - Georges và đã muốn giết
ta như hôm nay? Ta đã chiến đấu, ta đã bông đùa, ta đã cười... Đấy! Có ông trời
đang nghe ta, và có lẽ cũng đã xử sự y như ngày hôm ấy, và nếu như ta không còn
chiến đấu nữa, thì ít ra ta cũng bông đùa, ta cũng còn cười mãi".
Thế là gương mặt chàng trở nên bình thản, dường như mọi cảm xúc đều
đã rời khỏi tim chàng, chàng đưa bàn tay vuốt lên mái tóc đen nhánh của mình và
bước một bước đến gần ngài công tước De La Rochefoucauld và Lenet.
- Thưa các ông. - Chàng nói - Chắc các ông cũng hiểu, trong cái thế
giới đầy dẫy những chuyện bất ngờ này, người ta cần phải có thời gian để thích
nghi với hoàn cảnh, tôi đã mất một phút, mà tôi thấy mình có lỗi là đã không
xin phép các ông, để làm quen với cái chết, nếu có hơi lâu thì tôi xin các ông
tha lỗi vì tôi đã bắt các ông phải đợi.
Một vẻ kinh ngạc sâu sắc lan ra trong đám người, chính người tù
cũng nhận thấy hình như sự kinh ngạc đó chuyển qua thán phục, và ý nghĩa vẻ
vang đối với chàng đó khiến chàng thêm kiêu hãnh và tăng cường sức mạnh cho
chàng.
- Thưa các ông, xin các ông cứ tùy nghi. - Chàng nói - Tôi đang đợi
các ông đây.
Ngài công tước, sau một thoáng kinh hoàng, đã lấy lại dáng điệu
lạnh lùng và ra dấu hiệu.
Thế là các cánh cửa mở ra, và đoàn người chuẩn bị lên đường.
- Khoan đã! - Lenet kêu lên để tìm cách kéo dài thời gian - Khoan
đã, thưa công tước! Có đúng là chúng ta đang tiễn ông Canolles đây đến với cái
chết có phải không?
- Chứ còn gì nữa. - Ngài công tước trả lời.
- Nếu vậy...- Lenet lại nói - Thì ông đáng kính đây cần có một linh
mục để giải tội lần cuối cùng.
- Xin lỗi ông Lenet. - Canolles nói - Tôi hoàn toàn không cần đến.
- Tại sao vậy? - Lenet hỏi, vừa ra những dấu hiệu cho người tù mà
chàng lại không đếm xỉa đến.
- Bởi vì tôi thuộc giáo hội Tin Lành. - Canolles lại nói - Nếu ông
muốn mang đến cho tôi một điều hài lòng cuối cùng, thì xin hãy để tôi chết
trong tình trạng tôi hiện nay.
Và trong khi nói, một cử chỉ biết ơn khiến ông Lenet hiểu rằng
chàng hoàn toàn hiểu ý ông.
- Nếu không còn gì cản trở chúng ta nữa thì đi thôi. - Ngài công
tước nói.
- Hãy để cho ông ấy xưng tội! Hãy để cho ông ấy xưng tội đã! - Vài
người giận dữ kêu lên.
Canolles kiễng chân lên, nhìn ra chung quanh với một ánh mắt tự tin
và bình thản, rồi hướng về ngài công tước.
- Lẽ nào chúng ta lại chơi trò hèn nhát hay sao, thưa ngài công
tước. - Chàng nghiêm nghị nói, tôi cho rằng, nếu ở đây có ai có quyền bày tỏ ý
muốn của mình, thì người đó sẽ là tôi, bởi vì tôi là người hùng của ngày hội
này, vậy tôi từ chối vị linh mục và tôi muốn được đến pháp trường càng sớm càng
tốt, đến lượt tôi, tôi đã mệt vì phải chờ đợi rồi.
- Tất cả hãy im đi! - Ngài công tước la to với đám người của mình.
Và sau khi im lặng đã được vãn hồi sau mệnh lệnh của ông.
- Thưa ông. - Ông ta nói với Canolles - Xin tùy theo ý ông vậy.
- Cảm ơn ngài. Nào chúng ta hãy lên đường, và nhanh đi thôi. -
Lenet nắm lấy cánh tay Canolles.
- Trái lại, hãy chầm chậm thôi. - Ông nói với chàng - Biết đâu, một
lệnh hoãn, một ý nghĩ hồi tâm, một sự kiện mới, mọi chuyện đều có thể. Nào, hãy
chậm lại thôi, tôi xin lấy danh nghĩa người phụ nữ yêu ông vô cùng mà yêu cầu
ông như vậy, người đó sẽ khóc biết bao nhiêu nếu chúng ta đi quá nhanh.
- Ôi! Tôi van ông, xin ông đừng nói nữa, tất cả mọi can đảm của tôi
đều tan biến khi nghĩ rằng tôi phải xa nàng mà tôi đang nói gì nhỉ?... Trái
lại, ông Lenet à, xin hãy nói nữa đi, xin ông hãy nhắc lại rằng nàng yêu tôi,
nàng sẽ yêu tôi mãi mãi, và nhất là nàng sẽ buồn khổ vô cùng.
- Kìa! Chàng trai đáng thương của tôi! - Lenet nói - Không nên buồn
phiền như thế, nên biết rằng mọi người đang nhìn chúng ta, không thể để họ biết
chúng ta nói gì với nhau.
Canolles kiêu hãnh ngẩng đầu lên, và mái tóc trau chuốt rơi xõa
xuống cổ chàng. Đoàn người đã ra đến đường quốc lộ, nhiều ánh đuốc soi sáng
đường đi và như vậy mọi người đều nhìn thấy khuôn mặt bình thản và tươi cười
của chàng.
Vài người phụ nữ khóc lóc, vài người khác thì nói:
- Ông nam tước đáng thương, còn trẻ và đẹp như thế kia!
Mọi người lại lặng lẽ đi, bỗng nhiên:
- Ôi! Ông Lenet ơi! Tôi rất muốn nhìn lại nàng lần cuối.
- Tôi đi tìm bà ấy nhé? Tôi đưa bà ấy lại đây với anh nhé? - Lenet
nói - Ông không còn nghị lực nữa?
- Vâng, vâng. - Canolles lẩm bẩm.
- Được rồi, để tôi đi, nhưng mà ông giết mất bà ấy thôi.
- Càng tốt! - Lòng ích kỷ trong trái tim chàng trai trẻ thốt ra -
Nếu ta giết nàng, sẽ không ai chiếm được nàng nữa cả.
Và rồi, vượt qua được tánh yếu đuối cuối cùng đó.
- Không, không. - Canolles nói và giữ bàn tay Lenet lại - Ông đã hứa
với nàng là sẽ ở lại với tôi kia mà, ông hãy ở lại đi.
- Y nói gì vậy? - Ngài công tước hỏi viên đội trưởng đội cận vệ.
Canolles nghe được câu hỏi.
- Thưa ngài công tước. - Chàng trả lời - Tôi vừa nói là tôi không
nghĩ rằng khoảng cách từ nhà tù đến pháp trường lại xa như vậy.
- Ôi! - Lenet lại nói - Anh đừng than vãn nữa, chúng ta đến nơi
rồi.
Quả vậy, những ánh đuốc vẫn còn soi sáng cho đoàn người vừa biến
mất ở khúc quanh của con đường.
Lenet siết chặt bàn tay chàng trai và muốn thử một dịp may cuối
cùng trước khi đến nơi hành hình, ông đến gần ngài công tước.
- Thưa ngài! - Ông nói nhỏ - Một lần cuối cùng, tôi van nài ông,
ông sẽ để mất chính nghĩa của mình khi ra lệnh xử tử ông De Canolles như vậy.
- Trái lại là đằng khác. - Ông này đáp - Chúng ta sẽ chứng tỏ rằng
chính nghĩa của chúng ta là hợp với lẽ phải bởi vì chúng ta không e ngại khi sử
dụng luật báo thù.
- Luật đó chỉ thi hành giữa những quyền lực ngang hàng thôi, thưa
ngài, và dù cho ngài có nói gì đi nữa thì hoàng hậu sẽ vẫn là hoàng hậu và
chúng ta chỉ là thần dân thôi.
- Chúng ta không nên tranh cãi về những vấn đề đó trước mặt ông De
Canolles. - Ngài công tước lớn tiếng đáp - Ông cũng thấy điều đó là không nên.
- Ông không nên nói chuyện ân xá với ngài công tước. - Canolles lại
nói - Chắc ông không thấy là ngài ấy đang tạo một cuộc đảo chính đó hay sao?
Chúng ta không nên quấy rầy ông ấy vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy...
Ngài công tước không đáp lại, nhưng nhìn cặp môi mím chặt và ánh
mắt mỉa mai của ông ta, mọi người đều hiểu rằng mũi tên đã trúng đích. Trong
khi đó, mọi người vẫn tiếp tục hiện ra ngay trước mặt đằng xa, nghĩa là ở đầu
kia của khoảng đất, thấp thoáng những mũi súng, ngay chính giữa sừng sững một
cái gì đen đen không rõ hình dạng, mà thoạt đầu Canolles không chú tâm để ý
nhìn trong bóng tối, chàng tưởng tượng đấy là một cái máy chém bình thường,
nhưng bỗng chốc, ánh đuốc soi rõ tất cả và cái vật đen đen không rõ hình dạng
ấy, hiện ra nguyên hình là một cái giá treo cổ.
- Giá treo cổ! - Canolles kêu lên, và đứng sững lại, tay chỉ về
phía đó - Ngài công tước, có phải tôi vừa nhìn thấy một cái giá treo cổ không?
- Đúng vậy, ông không nhìn lầm đâu. - Ông này lạnh lùng trả lời.
Trán của chàng trai ửng đỏ lên vì bất mãn, chàng xô hai người lính
gác đi hai bên chàng và quay lại đối diện với ngài công tước.
- Thưa ngài. - Chàng nói - Lẽ nào ngài lại quên rằng tôi thuộc dòng
quý tộc hay sao! Tất cả mọi người đều biết, và cả đao phủ cũng không phải là
không biết rằng một nhà quý tộc có quyền được chết dưới máy chém.
- Thưa ông, có những trường hợp...
- Thưa ngài... - Canolles cắt ngang - Tôi không lấy tên tôi ra mà
nói, nhưng tôi nói vì danh nghĩa giới quý tộc mà ông là một người đứng đầu, ông
đã từng là một ông hoàng, ông đã từng là một công tước, đây là một điều sỉ nhục,
không chỉ riêng với tôi, bởi vì tôi là một kẻ vô tội, mà cho tất cả các ông, vì
một người trong các ông đã chết dưới giá treo cổ.
- Thưa ông, đức vua đã treo cổ Richon.
- Thưa ngài, Richon là một người lính dũng cảm, với một tâm hồn cao
quý như tất cả mọi tâm hồn cao quý trên thế gian này, nhưng không thuộc dòng
quý tộc, còn tôi, tôi là một nhà quý tộc.
- Ông quên rằng - Ngài công tước nói - đây là vấn đề dù ông có là
hoàng thân chính gốc đi nữa, ông cũng sẽ bị treo cổ.
Canolles với những cử chỉ không suy nghĩ, toan rút gươm ra, nhưng
không thấy gươm, thế là ý nghĩ về tình thế của mình lại đè nặng lên chàng, tức
giận tan biến, chàng hiểu rằng sức mạnh của mình đang nằm trong chính cảnh cô
thế.
- Thưa ngài triết nhân. - Chàng nói - Vô phúc cho những kẻ dùng đến
luật báo thù và hai lần vô phúc cho những kẻ sử dụng đến nó mà không nghĩ đến
lòng nhân đạo! Tôi không yêu cầu ân xá, tôi chỉ đòi hỏi cho được công bằng. Có
những người quý mến tôi thưa ngài, tôi nhấn mạnh tiếng này, bởi vì tôi biết là
ngài không hiểu người ta lại có thể quý mến nhau. Và ngài sẽ in dấu mãi mãi
trong tâm hồn những kẻ có kỷ niệm về cái chết của tôi, hình ảnh nhục nhã của
cái giá treo cổ. Một nhát gươm, tôi van ngài, một viên đạn, hay đưa tôi cái dao
của ngài để tôi tự xử lấy, và sau đó hãy sử dụng cái xác của tôi tùy theo ý
ngài.
- Richon đã bị treo cổ chết, thưa ông. - Ngài công tước lạnh lùng
trả lời.
- Được rồi. Bây giờ hãy nghe tôi đây, một ngày kia ông sẽ bị một
tai họa khủng khiếp, khi đo, ông sẽ nhớ lại rằng đây chính là hình phạt bởi
trời, còn tôi, tôi sẽ chết và tin chắc rằng cái chết của tôi chính là do tay
ông.
Người run rẩy, nhợt nhạt nhưng phấn khích và dũng cảm, Canolles
tiến về phía giá treo cổ. Chân đặt lên bậc thứ nhất chàng quay mặt về phía đám
đông, đầy miệt thị.
- Nào, xin các ngài đao phủ. - Chàng nói - Xin các ngài vào việc
cho.
- Chỉ có một tên thôi sao? - Đám đông ngạc nhiên kêu lên - Tên kia
đâu? Chúng ta đã được hứa là có hai tên kia mà.
- À! Điều này an ủi ta ít nhiều. - Canolles mỉm cười nói - Đám dân
chúng cũng không hài lòng về những gì ngài làm cho họ, ông có nghe họ la ó
không, ngài công tước?
- Giết nó đi! Giết nó đi! Trả thù cho Richon. - Cả trăm ngàn giọng
nói cùng gào lên.
"Nếu ta chọc giận họ" - Canolles nghĩ thầm - "Họ dám
xé xác ta ra làm hàng ngàn mảnh lắm, như vậy ta sẽ khỏi bị treo cổ, còn ngài
công tước đây sẽ tha hồ mà giận điên lên."
- Các người là những tên hèn nhát. - Canolles kêu to - Ta đã nhận
ra giữa các người những tên đã từng bỏ chạy trước Saint - Georges. Hôm nay các
người muốn trả thù là tại vì ta đã đánh bại các người.
Hàng loạt tiếng gào thét đáp lại.
- Các người là những kẻ hèn nhát. - Chàng lại la lên - Những tên
phiến loạn, những kẻ khốn nạn.
Cả ngàn lưỡi dao ánh lên, vài hòn đá bay lên đến rớt dưới chân giá
treo cổ.
- Hay lắm! - Canolles lẩm bẩm, và chàng nói to - Đức vua đã cho
treo cổ Richon, ngài làm như thế là đúng, khi nào ngài chiếm được Bordeaux,
ngài sẽ cho treo cổ nhiều tên khác nữa.
Nghe vậy, đám đông nhào đến như một dòng thác, xô ngã lính gác, đập
gãy hàng rào và giận dữ ùa về phía người tử tội.
Ngay khi đó, sau một cử chỉ ra hiệu cho ngài công tước, một người
đao phủ nhấc bổng Canolles lên, trong khi người kia tròng thòng lọng vào cổ
chàng.
Canolles cảm thấy sức ép của sợi dây và lại chửi thêm nữa, chàng
không được để mất thời giờ nếu muốn được chết ngay khi đó.
Trong khoảnh khắc tột độ đó, chàng đưa mắt nhìn chung quanh, khắp
nơi cũng chỉ thấy những ánh mắt căm thù và những món vũ khí đang đe dọa.
Chỉ có một người, một người lính trên lưng ngựa, và đang hướng mũi
súng về phía chàng.
- Cauvignac! Cauvignac! - Canolles kêu lên, hai tay bíu chặt lấy
cầu thang.
Cauvignac đưa mũi súng ra hiệu cho người mà y đã không cứu kịp và
đưa lên kề má nhắm.
Canolles hiểu ý y.
- Vâng, vâng! - Chàng kêu lên, gật đầu đồng ý.
Bây giờ, chúng ta hãy nhắc lại vì sao mà Cauvignac có mặt ở đấy.
NHỮNG QUẬN CHÚA NỔI LOẠN
Chương 48
Chúng ta đã thấy Cauvignac ra khỏi Libourne và chúng ta cũng biết
lý do tại sao.
Đến bên đám quân của mình do Ferguzon chỉ huy, y dừng lại một lát,
không phải để lấy hơi, nhưng để thực hiện một kế hoạch mà đầu óc khôn lanh của
y vừa nghĩ ra trong vòng nửa giờ vừa qua.
Thoạt đầu, y đã tự chủ và điều y nghĩ là rất hợp lý rằng y đến
trình diện trước mặt phu nhân quận chúa sau những chuyện vừa qua, thì phu nhân,
người sẵn sàng treo cổ Canolles mặc dầu không có gì để phiền trách chàng, cũng
sẽ sẵn sàng treo cổ y, vì với y thì bà có nhiều chuyện để trách móc, và như
vậy, nhiệm vụ này, sẽ thành công nếu như cứu Canolles khỏi giá treo cổ, thì lại
sẽ thất bại nếu chính y phải thay vào chỗ đó... Bởi vậy, y vội vàng đổi y phục
với một tên quân, bảo Barrabas, người mà quận chúa không biết rõ bằng y, mặc
vào bộ y phục đẹp đẽ nhất, và cùng với tên này, hai người phi nhanh trên con
đường đến Bordeaux. Thế nhưng có một điều khiến cho y phải lo lắng, đó là nội
dung bức thư mà Nanon đã viết với một niềm tin tưởng rất lớn rằng, theo nàng, y
chỉ cần trao cho quận chúa phu nhân là Canolles được cứu thoát, và nỗi lo lắng
này mỗi lúc một lớn, đến nỗi y quyết định một cách giản dị là mở ra đọc, tự ra
cho mình một câu nhận xét là một người đi thương thuyết sẽ không thương thuyết
nổi nếu không biết rõ nhiệm vụ của mình, và hơn nữa, cần phải nói thêm rằng
Cauvignac không tin tưởng gì cho lắm vào tha nhân của mình, và Nanon cho dù là
em gái y đi nữa, mà cũng chính là vì nàng là em gái y rất có thể thù hận ông
anh mình, trước hết là sau câu chuyện ở Jaulnay, và sau đó là chuyện vượt ngục
bất ngờ ở lâu đài Trompette, đã đóng vai trò may rủi và sắp đặt mọi chuyện đâu
vào đấy.
Do đó Cauvignac bóc lá thư một cách dễ dàng, và y mang một cảm giác
kỳ lạ, đau đớn khi biết được nội dung của nó.
Đây là những gì Nanon viết:
"Kính thưa quận chúa phu nhân, cần phải có một nạn nhân để trả
thù cho cái chết của Richon, xin phu nhân đừng giết một người vô tội mà hãy
trừng trị đúng kẻ có tội, tôi không muốn cho ông Canolles phải chết, bởi vì
giết ông ấy là phạm một tội ác chứ không phải để rửa thù. Khi bà đọc lá thư này
thì tôi chỉ còn cách Bordeaux một dặm đường, cùng với tất cả những gì mà tôi
có, hãy giao tôi cho đám đông dân chúng vốn thù ghét tôi, bở vì họ đã hai lần
toan giết chết tôi, và bà hãy giữ lại cho mình gia sản của tôi, khoảng hai
triệu. Ôi! Thưa phu nhân, tôi quỳ xuống để cầu xin ân huệ này, tôi có phần nào
là nguyên nhân của cuộc chiến hiện tại, tôi chết rồi, toàn vùng này sẽ quy phục
và phu nhân sẽ chiến thắng. Thưa phu nhân, hãy hoãn lại một khắc thôi! Canolles
chỉ được tha một khi tôi đã ở trong tay phu nhân, nhưng khi đó, bà hãy thả ông
ấy ra nhé?
Còn tôi, tôi luôn luôn là kẻ vô cùng mang ơn phu nhân.
Nanon De Lartigues"
Đọc xong lá thư, Cauvignac vô cùng kinh ngạc khi thấy lòng mình
nặng nề và mắt ươn ướt.
Và y đứng bất động, câm lặng, tưởng chừng như không thể tin vào
những gì y vừa đọc. Rồi bỗng nhiên, y kêu lên:
- Phải chăng trên thế gian này có những trái tim cao thượng chỉ vì
thích như vậy thôi sao! Mẹ kiếp! Tất cả rồi sẽ được thấy rằng ta cũng có thể
cao thượng mà không kém gì bất cứ ai, khi cần thiết.
Và vì đã đến gần cổng thành, y trao lá thư lại cho Barrabas và dặn
một câu:
- Bất cứ ai hỏi gì, thì mi chỉ cần trả lời: "Thư của đức
vua!" và chỉ trao tận tay quận chúa phu nhân.
Và trong khi Barrabas phi ngựa về phía tòa dinh thự nơi quận chúa
phu nhân cư ngụ, về phần mình, Cauvignac tiến về phía pháo đài Trompette.
Barrabas không gặp một chướng ngại nào cả, đường phố vắng tanh,
toàn thành phố dường như trống rỗng, tất cả mọi cư dân đều đổ dồn về phía pháp
trường.
Đến cổng dinh thự, lính gác muốn ngăn cản hắn đi qua, nhưng theo
lời dặn của Cauvignac, hắn vung vẩy lá thư và la lớn:
- Thư của đức vua! Thư của đức vua!...
Lính gác tưởng hắn là liên lạc viên của triều đình nên để hắn đi
qua.
Nhờ vậy Barrabas vào lâu đài cũng dễ dàng như vào thành phố.
Thế nhưng theo như chúng ta còn nhớ, đây không phải là lần đầu tiên,
anh chàng trung úy đáng kính Barrabas này được vinh hạnh tiếp cận phu nhân quận
chúa. Bởi vậy, hắn nhảy xuống ngựa, lao về phía cầu thang vì hắn vốn biết rõ
đường đi, chen qua giữa đám người hầu đang ngơ ngác và tiến vào dãy phòng
trong. Vào đến đây, hắn dừng lại vì thấy trước mặt mình một phụ nữ mà y nhận ra
đó là phu nhân quận chúa và bên chân bà có một người phụ nữ khác.
- Ôi! Xin phu nhân hãy thương tình! - Người này nói.
- Claire! - Quận chúa trả lời - Em hãy đi ra đi, nên biết điều một
chút, hãy nhớ lại rằng chúng ta đã bỏ qua một bên tư cách phụ nữ của chúng ta
cũng như chúng ta đã từ bỏ qua lốt y phục vậy, chúng ta đã trở thành những viên
phó tướng của ngài hoàng thân, và hiện tại quốc sự chỉ huy tất cả.
- Phu nhân ơi! Không còn quốc sự gì đối với em nữa cả. - Claire kêu
lên - Chẳng còn chính sự mà cũng chẳng còn chính kiến, chỉ còn lại anh ấy trên
cõi đời này thôi và nếu anh ấy phải rời bỏ nó thì đối với em chỉ còn là cái
chết!...
- Claire, em yêu quý của ta, ta đã nói với em rằng điều đó là không
thể được, bọn họ đã giết Richon, và nếu chúng ta cũng không làm như vậy thì
chúng ta sẽ bị mất thể diện.
- Ôi! Thưa phu nhân, có ai lại mất thể diện khi ra ân xá bao giờ,
người ta không thể nào mất thể diện khi sử dụng đến một đặc quyền chỉ dành riêng
cho vua của nước trời và vua của thế gian, một lời thôi, thưa phu nhân, một lời
thôi con người khốn khổ ấy đang chờ đợi!
- Kìa, Claire em điên rồi, ta đã nói với em là không được kia mà!
- Nhưng em đã nói với ông ấy là sẽ thoát nạn, chính em đã nói như
vậy, em đã đưa cho ông ấy em bản ân xá do chính tay phu nhân ký, em đã nói với
ông ấy rằng em sẽ trở lại với sự xác nhận bản ân xá đó.
- Ta đã ký với điều kiện là tên kia sẽ trả giá thay cho người yêu
của em, vả lại, có thể là tên kia không trốn đi được, biết đâu người ta đã tìm
ra được hắn...
- À! Phải lắm! Phải cẩn thận đấy. - Barrabas nói nhỏ vì hắn vừa mới
đến nơi.
- Thưa phu nhân, họ sắp dẫn ông ấy đi rồi, phu nhân ơi, đã mất
nhiều thời gian rồi, họ sẽ không chờ đợi nữa đâu.
- Em nói đúng đó Claire. - Bà phu nhân nói - Bởi vì ta đã ra lệnh
cho mọi việc phải hoàn tất vào lúc mười một giờ, và kìa, đồng hồ vừa điểm mười
một giờ, có lẽ tất cả đều đã xong rồi.
Nàng tử tước kêu lên một tiếng và đứng dậy, quay lại, nàng thấy
mình đối diện với Barrabas.
- Ông là ai? Ông muốn gì? - Nàng kêu lên - Ông đến báo tin cái chết
của chàng đấy ư?
- Thưa bà, không đâu. - Barrabas trả lời vừa lấy dáng điệu duyên
dáng nhất - Trái lại tôi đến đây để cứu ông ấy.
- Tại sao lại có chuyện đó chứ? Hãy nói nhanh lên.
- Bằng cách trao lá thư này cho phu nhân.
Claire đưa tay ra, giật lấy lá thư và trình lên phu nhân quận chúa.
- Em không biết trong thư này viết gì. - nàng nói - Nhưng xin phu
nhân hãy đọc nhanh lên.
Bà quận chúa mở lá thư ra và lớn tiếng đọc, trong khi đó Claire mắt
tái dần sau những dòng thư, như nuốt chửng lấy từng chữ do phu nhân đọc ra.
- Của Nanon! - Bà quận chúa kêu lên sau khi đọc xong - Nanon đến
đây! Nanon nạp mình! Ông Lenet đâu rồi? Ông công tước đâu rồi? Có ai không? Có
ai không?
- Có tôi đây! - Barrabs nói - Tôi xin sẵn sàng tuân theo mọi sự sai
bảo của phu nhân.
- Hãy chạy ra pháp trường, hãy báo rằng, không hành hình mà hoãn
lại, mà không được, họ sẽ không tin đâu!
Và quận chúa chụp lấy một cây viết, ghi vào dưới lá thư "Hoãn
lại!"
Và bà giao cả lá thư bỏ ngỏ cho Barrabas, hắn chạy biến ra khỏi
phòng.
- Ôi! - Nàng tử tước lẩm bẩm - Bà ta yêu chàng hơn ta, đau đớn thay
cho ta, chính nhờ bà ta mà chàng được cứu thoát.
Trong khi đó, Barrabas đã không để mất một giây nào, hắn bay xuống
cầu thang, nhảy lên lưng ngựa và phi nhanh về hướng pháp trường.
Trong khi hắn đến dinh của quận chúa, Cauvignac đã chạy thẳng đến
pháo đài Trompette. Đến đấy, nhờ bóng đêm che chở, đầu đội một chiếc mũ rộng
vành sụp đến tận mắt khiến cho không ai nhận ra, y đã dò hỏi và được biết mọi
chi tiết trong chuyến vượt ngục của mình, và bằng cách nào Canolles phải trả
giá cho mình. Thế là, y phóng ngựa về phía pháp trường, thúc ngựa một cách điên
cuồng, xô gạt đám đông, dẫm lên bất cứ cái gì cản trở đường đi của y. Đến gần
pháp trường, y nhìn thấy cái giá treo cổ và hét lên một tiếng, nhưng chìm lỉm
giữa những tiếng gào thét của dân chúng.
Chính ngay khi đó, Canolles nhìn thấy y, chàng đoán biết được ý
định của Cauvignac và ra hiệu đồng ý.
Cauvignac thẳng người trên lưng ngựa, đưa mắt nhìn chung quanh để
xem có Barrabas hoặc một người liên lạc nào đó của quận chúa, cố để ý xem có
nghe tiếng "ân xá" hay không, nhưng y chẳng thấy và chẳng nghe gì cả.
Người Canolles mà tên đao phủ sắp sửa kéo ra khỏi cây thang và xô vào khoảng
không, chàng đưa bàn tay chỉ lên ngực mình.
Thế là Cauvignac hạ mũi súng của y hướng về phía chàng trai, đưa
lên má, nhắm kỹ và chuẩn bị bắn.
- Cám ơn anh! - Canolles nói và dang rộng hai cánh tay - Ít ra ta
cũng được chết như một người lính.
Viên đạn dã xuyên qua tim chàng.
Tên đao phủ xô cái xác ra, nó treo lơ lửng nơi đầu sợi dây oan
nghiệt, nhưng đấy chỉ là một cái xác.
Tiếng súng nổ đã như là một hiệu lệnh, cả ngàn tiếng nổ phát ra gần
như cùng lúc. Một giọng la to:
- Ngừng lại! Ngừng lại! Cắt dây đi!
Những tiếng hô đó chìm lỉm trong những tiếng gào thét của đám đông,
vả lại dây đã bị một viên đạn cắt ngang đám lính gác cố sức chống cự nhưng cũng
bị đám đông xô gạt đi, giá treo cổ bị gãy thành mảnh vụn, các đao phủ bỏ chạy
tán loạn, đám đông xúm đến như một màu đen, chiếm lấy cái thây, xé nát nó ra,
và kéo lê qua các đường phố.
Trong cảnh hỗn loạn đó, Barrabas đã đến bên ngài công tước, và mặc
dù thấy rằng đã quá muộn, hắn cũng giao lại tờ công văn cho ngài.
Giữa những tiếng súng, ngài công tước cũng chỉ đứng qua một bên,
bởi vì ông ta lạnh lùng và thản nhiên trong tất cả mọi hành động của mình. Ông
ta cầm lấy lá thư và đọc.
- Tiếc thật! - Ông ta quay về phía các sĩ quan của mình và nói -
Điều cô nàng Nanon này đề nghị có lẽ đáng giá hơn đấy, nhưng mà sự việc cũng đã
xong rồi.
Và sau một hồi suy nghĩ.
- Mà này - Ông tanói - bởi vì cô nàng đang chờ đợi câu trả lời của
chúng ta bên kia sông, có thể có cách nối lại vấn đề này.
Và chẳng bận tâm gì hơn đến người liên lạc, ông ta thúc ngựa về gặp
bà quận chúa cùng với đoàn hộ tống của mình.
Ngay khi đó, cơn dông tự nãy giờ vẫn lơ lửng trong khí quyển, ập
xuống thành phố Bordeaux, mưa như trút nước xuống pháp trường như để rửa sạch
máu của kẻ vô tội.
NHỮNG QUẬN CHÚA NỔI LOẠN
Chương 49
Trong khi câu chuyện xảy ra ở Bordeaux, trong khi đám đông dân
chúng lôi kéo qua các đường phố cái xác đẫm máu của Canolles và ngài công tước
đang vuốt ve lòng kiêu hãnh của quận chúa phu nhân khi nói rằng bà quyền thế
không kém gì một bà hoàng hậu, trong khi Cauvignac quay trở ra cổng thành cùng
với Barrabas, thì một cỗ xe do bốn con ngựa chạy hụt hết hơi, mình đẫm mồ hôi,
vừa dừng lại bên bờ sông Kironde, đối diện với Bordeaux, giữa hai làng Beleroix
và Bastide.
Đồng hồ vừa điểm mười một giờ.
Một người hộ tống cỡi ngựa đi sau, vội vàng nhảy xuống đất khi thấy
cỗ xe dừng lại và đến mở cửa.
Một người phụ nữ liền bước xuống, đưa mắt nhìn lên bầu trời nhuốm
đỏ vì những ánh đuốc phản chiếu, lắng nghe những tiếng động và tiếng ồn ào từ
xa vọng tới.
- Em có chắc - Người này nói với chị hầu phòng vừa xuống theo -
rằng không có ai theo chúng ta chứ?
- Không ạ! - Chị hầu phòng trả lời, hai người hộ tống theo sau xe
cũng vừa đến và xác nhận là không nghe và không thấy gì cả.
- Ngươi có nghe gì về phía thành phố không?
- Hình như có nghe những tiếng la ó từ xa.
- Ngươi có thấy gì không?
- Có những ánh đuốc ạ.
- Vâng, thưa bà, vâng, đúng rồi bọn họ náo loạn, bọn họ chạy lung
tung như những ánh ma trơi, kìa, bà có nghe những tiếng ồn ào mỗi lúc mỗi rõ
hơn không?
- Lạy Chúa! - Người thiếu phụ lẩm bẩm và quỳ xuống nền đất ẩm ướt -
Lạy Chúa! Lạy Chúa!
Đây là lời cầu nguyện duy nhất của nàng. Một lời duy nhất hiện ra
trong tâm trí nàng, miệng nàng chỉ có thể thốt lên một tiếng duy nhất, tên của
đấng cao cả có thể mang đến một phép lạ cho nàng.
Chị hầu phòng đã không lầm. Quả vậy, những ánh đuốc di động, những
tiếng hò reo dường như đến gần hơn, mọi người nghe một tiếng súng nổ vang, tiếp
theo là hàng trăm tiếng khác, rồi một cảnh náo loạn, rồi những ánh đuốc lụi
tàn, những tiếng hò reo xa dần, mưa bắt đầu rơi xuống, sấm nổ rền trên bầu
trời. Nhưng điều đó không làm cho người thiếu phụ quan tâm, nàng không sợ sấm
sét...
Nàng vẫn nhìn sững vào nơi vừa xảy ra cảnh náo loạn. Nàng không
thấy gì nữa, không nghe gì nữa, qua ánh sáng của các lằn chớp dường như nơi ấy
đã vắng người.
- Ôi! Ta không còn đủ sức để chờ đợi lâu hơn nữa. Đến Bordeaux
thôi! Chúng ta hãy mau đến Bordeaux.
Bỗng nhiên, vang lên tiếng vó ngựa đang đến gần.
- A! Họ đến kia rồi! - Nàng kêu lên - Họ đến rồi! Thôi vĩnh biệt
Finette nhé, em lui ra, ta sẽ đến đó một mình. Lombard, hãy đưa cô ấy về và hãy
để lại trong xe tất cả những gì đang mang theo.
- Kìa, bà làm gì vậy? - Finette kinh hoàng kêu lên.
- Vĩnh biệt Finette, vĩnh biệt em.
- Tại sao lại vĩnh biệt hở bà? Thế bà đi đâu?
- Ta đến Bordeaux.
- Ôi! Xin bà đừng làm như vậy! Bọn họ sẽ giết bà mất thôi.
- Kìa! Vậy em nghĩ ta muốn đến đấy vì lý do gì?...
- Trời! Bà ơi! Lombard mau lên! Hãy giúp tôi, phải cản bà ấy...
- Suỵt! Thôi em đi đi, Finette. Ta đã không quên em đâu, hãy an tâm
nhé, hãy về đi, ta không muốn em gặp tai họa. Hãy nghe lời ta... đang đến gần,
họ kia rồi.
Thật vậy, một kỵ sĩ đang phi đến, theo sau là một kỵ sĩ khác.
- Em ơi! Em ơi! - Người đó kêu lên - A! Ta không đến kịp lúc.
- Anh Cauvignac! - Nanon kêu lên - Họ đã chấp thuận rồi sao? Chúng
ta sẽ đi chứ?
Nhưng thay vì trả lời, Cauvignac nhảy xuống ngựa, y bế xốc Nanon
lên, đóng cửa lại và nhảy lên ngựa của mình. Nanon tỉnh trí lại, vùng vẫy và la
hét nhưng hoài công.
- Đừng bỏ bà ấy ra! - Cauvignac nói - Tuyệt đối không được rời bà
ấy. Barrabas hãy canh cửa bên bà, còn mi, phu xe nếu mi lỏng dây cương một giây
thôi, ta sẽ bắn mi nát óc.
Những lệnh đó phát ra thật nhanh, đến nỗi có một giây phút ngập
ngừng, xe chậm chuyển động, mấy tên người hầu run rẩy, ngựa ngập ngừng.
- Đồ quỷ! Nhanh lên! - Cauvignac gào lên - Bọn chúng đến kìa!Bọn
chúng đến kìa!
Thật vậy, từ đằng xa bắt đầu nghe có những tiếng vó ngựa vang dội
như những tiếng sấm, đang mỗi lúc một gần hơn.
Cái sợ vốn dễ lây. Qua giọng nói của Cauvignac, tên phu xe hiểu
rằng có một hiểm nguy lớn đang đe dọa, y nắm lấy cương ngựa.
- Chúng ta đi đâu? - Y ấp úng hỏi.
- Đến Bordeaux! Đến Bordeaux! - Nanon từ bên trong xe nói vọng ra.
- Mẹ kiếp! Đến Libourne! - Cauvignac hét lên.
- Ông ơi! Đi được bao dậm thôi là ngựa sẽ quỵ mất thôi.
- Ta không đòi hỏi phải đi xa như vậy! - Cauvignac hét lên và vung
gươm quấy mấy con ngựa. Đi đến nơi đóng quân của Ferguzon là đủ rồi.
Thế là cỗ xe nặng nề rung chuyển và lên đường với một tốc độ kinh
hồn. Người và ngựa toát mồ hôi, thở hổn hển, thôi thúc nhau, tiếng hét và tiếng
ngựa hí hòa lẫn với nhau.
Nanon cố tìm cách chống cự và toan nhảy xuống xe nhưng nàng đã kiệt
sức, nàng đã kiệt quệ ngã ra nệm xe, nàng không còn nghe, không còn thấy gì
nữa. Cố gắng đưa mắt tìm kiếm Cauvignac giữa những bóng đen hỗn loạn đó, lần
hồi nàng cảm thấy chóng cả mặt, nàng nhắm mắt lại, kêu lên một tiếng và ngã vào
tay chị hầu phòng, khắp người lạnh toát.
Cauvignac vượt qua cửa xe. Y dẫn đầu đoàn người, ngựa. Vó ngựa y để
lại một vệt dài tóe lửa suốt con đường.
- Ferguzon mau cứu viện! - Y la to.
Và từ đằng xa vọng lại tiếng reo hò.
- Hỡi quỷ dữ! - Cauvignac kêu lên - Nếu hôm nay ngươi muốn chơi ta,
thì ta cho rằng lần này ngươi cũng thua thôi. Ferguzon! Mau cứu viện.
Hai ba tiếng súng đến từ phía sau, nhưng ở phía trước cả một loạt
súng nổ đáp lại.
Xe dừng lại, hai trong số bốn con ngựa ngã quỵ xuống vì quá mệt,
con thứ ba bị trúng đạn.
Ferguzon cùng với quân của mình xông đến đám quân của ngài De La Rochefoucauld
và vì họ đông gấp ba lần nên đám dân quân Bordeaux không thể cầm cự nổi, quay
ngựa chạy, thế là những kẻ thắng, cũng như những kẻ thua, quân đuổi theo cũng
như quân bị đuổi theo giống như một đám mây bị gió thổi tạt, biến mất vào bóng
đêm.
Chỉ còn lại Cauvignac cùng mấy tên người hầu và Finette ở bên cạnh
nàng Nanon bất tỉnh trong xe.
May sao, họ chỉ còn cách ngôi làng Carbon - Blane khoảng một trăm
bước, Cauvignac bế Nanon đến ngôi nhà đầu tiên mà họ nhìn thấy. Đến đấy, y đặt
em gái lên giường, rút từ trong ngực một vật gì đó mà Finette không kịp nhận
ra, rồi nhét vào bàn tay co quắp của người thiếu phụ.
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy khỏi giấc mơ khủng khiếp, Nanon đưa bàn
tay lên mặt và một vật mềm dịu thơm thơm vuốt ve đôi môi nhợt nhạt của nàng.
Đấy là một lọn tóc của Canolles mà Cauvignac đã liều mạng đoạt được
giữa rừng vuốt sắc của đám cọp dữ ở Bordeaux.
NHỮNG QUẬN CHÚA NỔI LOẠN
Chương 50
Ròng rã tám ngày đêm liền, tử tước phu nhân De Cambes vẫn mê sảng
và lạnh ngắt trên giường bệnh, kể từ lúc nàng được đưa vào đấy sau khi nàng
biết được cái tin dữ kia và ngã ra bất tỉnh.
Các chị người hầu chăm sóc nàng, nhưng chính lão Pompéc là người
canh giữ cửa, chỉ có lão bộc già ấy, đến quỳ bên giường, mới có thể đánh thức
một chút trí khôn nơi nàng.
Những người thăm viếng rất đông, nhưng người lão bộc trung thành,
nghiêm túc trong công vụ, như một người lính già, không để cho bất cứ ai vào,
trước hết là bởi vì lão tin tưởng tuyệt đối rằng mọi cuộc thăm viếng đều có hại
cho chủ mình, và cũng do lệnh của viên y sĩ, ông này e ngại mọi xúc động quá
mạnh đối với nàng tử tước.
Mỗi buổi sáng, Lenet đến trước cửa phòng của người thiếu phụ đáng
thương để thăm hỏi, nhưng ông cũng không được đón tiếp khá hơn mấy người khác.
Đích thân quận chúa phu nhân cũng đến cùng với đoàn tùy tùng của mình nhân một
hôm khi bà đến thăm bà mẹ của anh chàng Richon đáng thương. Mục đích của bà là,
ngoài sự quan tâm đặc biệt đối với Claire, bà muốn tỏ ra mình là một người hoàn
toàn vô tư không thiên vị.
Và như vậy, bà đến để đóng vai trò một bậc quân vương cao trọng,
nhưng lão Pompéc kính cẩn đưa ra những câu quả quyết rằng lão đã được lệnh trấn
giữ và không thể để cho bất cứ ai qua, dù cho các ngài công tước hoặc là tướng
đi nữa, cho dù đó là các quận chúa cũng thế, đều phải tuân theo lệnh này, và
phu nhân De Condé cũng như bất cứ ai khác thôi, nhất là sau những chuyện vừa
qua thì sự có mặt của bà lại rất có thể đưa đến cuộc khủng hoảng trầm trọng nơi
người thiếu phụ.
Bà quận chúa, với ý nghĩ là mình đã chu toàn một bổn phận, nên
chẳng đợi nói đến lần thứ hai, liền bỏ đi cùng với đoàn tùy tùng.
Đến ngày thứ chín, Claire hồi tỉnh lại, khi đó mọi người mới nhận
thấy rằng suốt thời gian mê sảng dài tám ngày qua, nàng đã không ngừng khóc,
mặc dù theo lệ thường, cơn sốt làm cạn nước mắt, còn nước mắt của nàng có thể
nói là đã đào một đường rãnh bên dưới mi mắt mỏng đỏ và tím nhạt như hình Đức
Mẹ đau khổ của Runens.
Đến ngày thứ chín, như chúng ta vừa nói, khi mọi người đã bắt đầu
tuyệt vọng thì nàng đột ngột tỉnh lại như có phép tiên, nước mắt ngưng chảy,
nàng đưa mắt nhìn chung quanh và dừng lại với một nụ cười các chị hầu đã chăm
sóc cho nàng và nơi Pompéc, người luôn canh giữ nàng, thế là mấy giờ liền, nàng
giam mình trong cảnh thinh lặng, tay chống cằm, mắt đờ đẫn, dõi theo một ý nghĩ
duy nhất đang mỗi lúc mỗi trở nên rõ rệt hơn trong trí nhớ dần dần hồi tỉnh của
nàng.
Và bỗng nhiên, chẳng cần biết xem sức lực có đáp ứng được quyết
định của mình hay không.
- Hãy thay y phục cho ta! - Nàng nói.
Mấy chị người hầu ngạc nhiên bước đến và muốn cho nàng biết ý kiến,
Pompéc bước tới ba bước và chắp hai tay lại như muốn khẩn cầu một điều gì.
Thế nhưng Claire vẫn dịu dàng, nhưng cương quyết, lặp lại:
- Ta đã nói là hãy thay y phục cho ta.
Người hầu vội vã tuân theo, Pompéc cúi đầu và bước thụt lùi ra
ngoài.
Hỡi ôi! Đôi má hồng tròn trĩnh đã nhường chỗ cho vẻ nhợt nhạt gầy
gò của những kẻ sắp chết, bàn tay đẹp và xinh xắn này trong suốt và trắng bệch
hơn cả lớp vải phin trắng trên người nàng, dưới làn da là những mạch máu tím
nhạt, biểu hiện sự suy sụp sau nỗi buồn khổ kéo dài. Những bộ áo mà mới đây
nàng vẫn còn mặc, vẫn ôm lấy vóc dáng duyên dáng của nàng, nay rũ xuống chung
quanh nàng thành những nếp dài và rộng, mọi người thay y phục theo ý nàng nhưng
công việc này kéo dài rất lâu, bởi vì nàng yếu đến nỗi ba lần, nàng muốn quỵ
xuống và sau khi y phục chỉnh tề, nàng đến bên cửa sổ. Nhưng đột nhiên thụt lùi
lại tưởng chừng như cảnh bầu trời thành phố làm cho nàng sợ hãi, nàng đến ngồi
vào bàn, bảo mang đến bút và giấy, rồi thảo một lá thư gửi phu nhân quận chúa
xin phép cho mình đến hội kiến.
Mười phút sau khi lá thư được Pompéc mang đến cho phu nhân quận
chúa, mọi người nghe có tiếng xe đậu trước cửa, và ngay sau đó người ta bảo
rằng có bà De Tourville đến thăm.
- Có phải - Bà ta hỏi Claire - chính em vừa gởi thư cho phu nhân
xin được hội kiến đó không?
Ồ! Trái lại là đằng khác, em à, bởi vậy nên tôi mới vội vàng đến
đây truyền đạt lời phu nhân nhắn với em rằng chẳng việc gì phải xin hội kiến,
em có thể vào gặp phu nhân bất kể lúc nào.
- Xin cám ơn bà, em sẽ đến bây giờ.
- Sao! - Bà De Tourville kêu lên - Sức khỏe của em như vậy mà em
đòi ra ngoài sao chứ?
- Xin bà cứ an tâm. - Nàng tử tước trả lời - Em cảm thấy bình
thường.
- Em sẽ đến ngay bây giờ à?
- Vâng ạ.
- Để chị về báo lại với phu nhân nhé.
Rồi bà De Tourville bỏ đi, cũng đột ngột như khi bà đến, sau khi đã
cúi chào nàng tử tước một cách hết sức là lịch sự. Tin về cuộc hội kiến bất ngờ
loan nhanh trong chốn triều đình thu hẹp đó, mọi người đều rất quan tâm đến
tình trạng của nàng, bởi vì không có mấy người đồng tình với cách xử sự của phu
nhân quận chúa trong những tình huống cuối cùng. Tò mò lên đến cực điểm, các sĩ
quan, các bà tùy tùng, các ngài cận thần chen chúc nhau trong phòng làm việc
của phu nhân De Condé, họ không thể tin rằng sẽ có cuộc hội kiến này, bởi vì
mới hôm qua đây thôi, tình trạng của Claire được xem là tuyệt vọng.
Đột nhiên người ta báo cho phu nhân De Cambes hiện ra.
Trước khuôn mặt nhợt nhạt như sáp, lạnh lẽo và bất động như đá hoa
cương, với đôi mắt sâu hoắm còn sót lại một tia sáng duy nhất, ánh phản chiếu
cuối cùng của những giọt lệ mà nàng đã tuôn ra, khắp nơi nổi lên tiếng thì thầm
thương cảm.
Claire dường như không nhận ra điều đó.
Ông Lenet xúc động bước đến đón nàng, rụt rè đưa bàn tay ra.
Nhưng Claire không tỏ vẻ gì là trông thấy bàn tay đó, nàng trịnh
trọng cúi chào phu nhân De Condé rồi tiến về phía bà, băng qua cả chiều dài của
gian phòng với bước chân quả quyết mặc dù trông nàng rất nhợt nhạt, đến nỗi mọi
người đều tưởng chừng như nàng sẽ ngã sau mỗi bước chân.
Bà quận chúa phu nhân mặt cũng tái đi và khá xúc động, nhìn Claire
bước đến gần với một tâm trạng gần giống như sợ hãi, và chẳng còn đủ sức để
giấu giếm tâm trạng ấy đang hiện rõ trên gương mặt của bà.
- Phu nhân kính mến! - Nàng tử tước nói với một giọng nghiêm trang
- Mục đích của cuộc hội kiến mà phu nhân đã rộng lòng ban cho em là em muốn
được hỏi phu nhân trước mặt mọi người rằng trong suốt thời gian em được vinh dự
phục vụ người, phu nhân có được hài lòng về lòng trung thành và tận tụy của em
hay không?
Bà phu nhân đưa chiếc khăn tay lên môi và ấp úng trả lời:
- Nữ tử tước thân yêu của ta, đúng là trong mọi trường hợp ta đều
phải ca ngợi em và cũng đã hơn một lần, ta bày tỏ lòng biết ơn của ta đối với
em.
- Câu minh chứng ấy thật quý giá đối với em thưa phu nhân. - Claire
trả lời - Bởi vì nó cho phép em được cầu xin người cho phép em được rút khỏi
chốn này.
- Sao! - Bà quận chúa kêu lên - Em bỏ ta sao Claire?
Claire kính cẩn cúi đầu và không nói gì cả.
Trên mọi gương mặt đều có thể nhìn thấy sự xấu hổ, hối hận hoặc là
đau khổ. Cảnh im lặng nặng nề bao trùm tất cả.
- Nhưng tại sao em lại muốn rời bỏ ta chứ? - Bà lại hỏi.
- Thưa phu nhân, em không còn sống được bao nhiêu ngày nữa. -
Claire đáp lại - Và những ngày cuối cùng ấy em muốn dùng vào việc cứu rỗi linh
hồn em.
- Claire, Claire yêu quý của ta! - Bà quận chúa kêu lên - Em hãy
suy nghĩ lại đi...
- Thưa phu nhân! - Claire cắt ngang - Em cầu xin phu nhân hai ân
huệ, em có thể hy vọng rằng phu nhân sẽ ban cho em không?
- Ồ! Em cứ nói! - Phu nhân De Condé kêu lên - Bởi vì ta rất vui
sướng nếu có thể giúp cho em được một điều gì.
- Điều này thì phu nhân có thể.
- Nào, em hãy nói đi.
- Điều thứ nhất là quyền sở hữu tu viện Sainte Radegonde hãy còn
trống từ khi bà De Montiny chết đi.
- Một tu viện cho em sao? Tại sao em lại nghĩ như vậy?
- Điều thứ hai, thưa phu nhân. - Claire vẫn tiếp với một giọng hơi
run rẩy - Là xin cho em được phép chôn cất thi hài của vị hôn phu của em, ngài
nam tước De Canolles, bị dân chúng thành Bordeaux giết chết, nơi gia trang của
dòng họ De Cambes.
Bà phu nhân quay mặt đi, bàn tay lạnh ngắt đưa lên áp chặt nơi chỗ
trái tim mình. Ngài công tước De La Rochefoucauld tái mặt với hơi mất bình tĩnh.
Lenet mở cửa phòng và bỏ đi.
- Phu nhân không trả lời sao? - Claire nói - Người từ chối ư? Có lẽ
em đòi hỏi hơi nhiều.
Phu nhân De Condé chỉ còn đủ sức gật đầu ra hiệu đồng ý, rồi ngã
xuống ghế bất tỉnh.
Claire quay lưng lại, cử chỉ như một pho tượng và nàng đi qua giữa
hai hàng người đang cúi thấp đầu, dáng người thẳng và thản nhiên, và mãi đến
khi nàng rời khỏi phòng rồi mọi người mới nghĩ đến chuyện cấp cứu bà phu nhân.
Năm phút sau, một cỗ xe chầm chậm lăn bánh trong sân, đó là tử tước
phu nhân De Cambes đang rời thành Bordeaux.
- Thưa phu nhân quyết định như thế nào? - Bà De Tourville hỏi phu
nhân De Condé khi bà tỉnh lại.
- Mọi người hãy tuân lệnh tử tước phu nhân De Cambes trong việc thi
hành hai yêu cầu của cô ấy và hãy van xin cô ấy tha lỗi cho chúng ta.
NHỮNG QUẬN CHÚA NỔI LOẠN
Chương 51: Đoạn kết
Một tháng đã trôi qua từ sau những biến cố ấy.
Một chiều chủ nhật, sau giờ kinh tối, mẹ bề trên của tu viện Sainte
- Radegonde ở Peyssac là người cuối cùng ra khỏi nhà nguyện nằm ở cuối khu vườn
của tu viện. Thỉnh thoảng bà đưa mắt đỏ vì khó nhiều nhìn về phía một bụi điền
ma và thông, ánh mắt nặng trĩu nuối tiếc tưởng chừng như trái tim của bà bị cầm
giữ ở nơi ấy và bà không thể nào rời đi được.
Phía trước, một hàng dài các nữ tu mặt che khuất sau tuần khăn voan
và câm lặng, trông như một đám rước của các bóng ma trở về với nấm mồ, và còn
một bóng ma đang quay mặt đi, nuối tiếc cõi trần.
Dần dần, kẻ trước người sau, các nữ tu biến mất dưới những vòm cửa
của tu viện, bà mẹ bề trên đưa mắt nhìn theo cho đến người cuối cùng, rồi bà
ngồi xuống một đầu cột thấp với một vẻ tuyệt vọng không thể nào tả hết được.
- Ôi! Lạy Chúa! Lạy Chúa! - Ba nói, đưa một bàn tay lên áp nơi trái
tim - Xin người chứng giám cho rằng con không thể nào chịu đựng nổi cuộc sống
này nữa, con muốn tìm đến với những bóng tối và cô quạnh trong dòng tu kín này
chứ không phải những ánh sáng cứ chăm chăm vào con như thế kia.
Rồi bà đứng dậy và bước một bước về phía lùm thông đằng kia.
- Nói cho cùng - Bà nói - thế gian này đối với ta còn gì là quan
trọng nữa khi mà ta đã từ bỏ nó? Thế gian này chỉ làm hại ta thôi, xã hội này
thật tàn nhẫn đối với ta, vậy tại sao ta lại bận tâm đến những câu xét đoán của
người đời một khi ta đã đến nương nhờ nơi Chúa và chỉ sống vì người? Nhưng có lẽ
Chúa lên án mối tình vẫn sống và cắn rứt trong tim ta. Nếu vậy thì ta xin Người
hãy lấy nó đi khỏi tim ta, hoặc là hãy lấy hồn ta ra khỏi thân xác này đi.
Nhưng miệng vừa thốt ra những lời ấy thì con người tuyệt vọng đáng
thương kia đưa mắt nhìn xuống tấm áo dòn gmình đang mặc, bà kinh hoàng vì câu
nói xúc phạm chẳng xứng đáng với tấm áo tinh khiết, bà đưa bàn tay gầy gò lên
gạt những giọt nước mắt đang lấp lánh nơi mi, và hướng ánh mắt lên trời, bà
dâng lên Thượng Đế lễ vật là những nỗi đau khổ triền miên của mình.
Ngay khi đó, một giọng nói vang lên bên cạnh bà. Mẹ bề trên quay
lại, đó là chị nữ tu lo việc tiếp khách.
- Thưa mẹ bề trên - Người nữ tu nói - ngoài phòng khách có một
người phụ nữ muốn xin được tiếp chuyện với mẹ.
- Người đó tên gì?
- Bà ấy chỉ muốn nói với mẹ.
- Trông người đó thuộc vào giai cấp nào?
- Có lẽ là giai cấp sang trọng.
- Lại thế gian. - Mẹ bề trên lẩm bẩm.
- Tôi sẽ trả lời như thế nào ạ? - Người nữ tu hỏi.
- Hãy nói rằng tôi đang chờ.
- Ở đâu, thưa mẹ?
- Hãy đưa bà ta vào đây, tôi sẽ tiếp khách ngoài vườn. Tôi đang cần
không khí, vào nhà tôi không chịu nổi.
Người nữ tu trở ra và một lát sau quay vào, theo sau là một phụ nữ,
chỉ nhìn vào bộ y phục sang trọng mặc dù rất giản dị cũng đủ biết là một người
thuộc giai cấp thượng lưu.
Người ấy hơi thấp, dáng đi hơi nhanh có lẽ không được thanh lịch
lắm nhưng toát ra một vẻ duyên dáng khó tả. Bà ta mang theo một chiếc hộp bằng
ngà, màu trắng nhạt tương phản với màu vải đen của bộ y phục.
- Thưa bà - Người nữ tu nói - đây là mẹ bề trên.
Bà mẹ bề trên hạ tấm khăn voan xuống và quay về phía bà khách lạ.
Người này đưa mắt nhìn xuống, thấy bà nhợt nhạt và run rẩy vì xúc
động, bà mẹ bề trên dịu dàng, nhìn bà và nói:
- Chị muốn nói chuyện với tôi à, tôi xin sẵn sàng nghe đây.
- Thưa mẹ bề trên. - Bà khách lạ nói - Tôi đã từng sung sướng đến
mức lòng kiêu ngạo của tôi đã tin rằng có lẽ ngay cả Thượng Đế cũng không thể
phá hủy được hạnh phúc của tôi. Hôm nay người đấy đã trừng phạt tôi, tôi cần
được ăn năn, cần được khóc lóc. Tôi đến xin nương nhờ nơi mẹ để những tiếng
khóc than của tôi được chôn vùi giữa những bức tường của tu viện, để những giọt
nước mắt của tôi không là trò cười cho người đời, để Thượng Đế có lẽ đang tìm
kiếm tôi giữa những cuộc vui, sẽ tìm thấy tôi đang khóc than trong một nơi
thánh thiện và đang cầu nguyện nơi chân bàn thờ của Người.
- Tôi thấy rõ là tâm hồn chị đang vô cùng đau khổ bởi vì cả tôi,
tôi cũng đã từng biết đau khổ là gì. Nếu chị cần sự yên tĩnh, nếu chị cần sự
khổ hạnh, nếu chị cần sự hành tội thì hãy đến đây và cùng chịu khổ hạnh với
chúng tôi, nhưng nếu chị tìm một nơi để có thể giải thoát khỏi đau khổ nhờ
những tiếng khóc, nếu chị muốn tìm một nơi để thốt ra những tiếng kêu tuyệt
vọng, một nơi mà không có ánh mắt nào có thể nhìn thấy chị thì thưa chị... - Mẹ
bề trên nói tiếp và lắc đầu - thì chị nên rời khỏi đây, chị hãy giam cầm mình
nơi phòng riêng thế gian sẽ tò mò nhìn chị ít hơn là ở đây, và những tấm màn
dày của khuê phòng dập tắt những tiếng khóc có hiệu quả hơn là mấy tấm ván của
các phòng kín ở đây. Còn Thượng Đế, chỉ trừ khi nào những tội ác nặng nề lắm
mới khiến người ngoảnh mặt đi với chị, còn không thì người sẽ nhìn thấy chị ở
khắp nơi.
- Thưa mẹ - Bà ta nói - như vậy phải chăng những kẻ đau khổ không
nên tìm đến với Thượng Đế, còn nơi đây không phải là nơi nghỉ chân trên con
đường về nước trời hay sao?
- Thưa chị, chỉ có một cách để đến với Chúa. - Bà mẹ bề trên trả
lời - Chìm đắm vào sự tuyệt vọng của mình, chị nuối tiếc điều gì? Chị than khóc
điều gì? Chị hỏi xin điều gì? Thế gian đã làm phật ý chị, tình bằng hữu đã phản
lại chị, chị thiếu vàng bạc, một nỗi buồn tạm thời khiến cho chị tin rằng đó là
điều đau khổ tột cùng, phải chăng hiện tại chị đang đau khổ và nghĩ rằng sẽ mãi
mãi đau khổ như vậy? Như khi trước một vết thương mở rộng, người ta tưởng tượng
rằng nó sẽ không bao giờ liền miệng, hãy than khóc đi và để cho đau khổ tuôn
tràn, sau đó vết thương sẽ khỏi, và nếu chị đã bị ràng buộc vào với chúng tôi
thì sẽ lại bắt đầu một nỗi khổ đau khác, những nỗi khổ này mới thực sự là muôn
đời, không bao giờ nguôi và thật là khác thường, chị sẽ được nhìn thấy qua một
hàng rào thép thế gian trước kia mà chị không thể nào quay trở lại được nữa,
khi đó chị sẽ nguyền rủa cái ngày mà sau lưng chị đóng lại cánh cổng sắt của
nơi thánh này, nơi mà chị cho là chốn nghỉ chân trên đường về nước trời. Điều
mà tôi nói đây có lẽ không hợp với nội quy của chúng tôi. Tôi làm mẹ bề trên,
chưa bao lâu để hiểu rõ vẫn thường xuyên, không phải là trong thâm tâm tôi,
nhưng là chung quanh tôi.
- Ôi, không, không! - Người phụ nữ lạ mặt kêu lên - Đối với tôi,
thế gian đã chấm dứt rồi, tôi đã mất tất cả những gì đã khiến tôi yêu chuộng
thế gian, không, thưa mẹ bề trên hãy an tâm, tôi không bao giờ hối tiếc nó nữa.
Ồ, chắc chắn là như vậy... không bao giờ.
- Nếu vậy, điều khiến chị than khóc đó là nặng nề lắm sao? Thay vì
một ảo tưởng, chị đã để mất một báu vật hay sao? Chị phải xa cách mãi mãi một
người chồng, một người con, một người yêu? Ồ, nếu vậy thì tôi xin chia buồn với
chị, bởi vì như vậy trái tim chị đã tổn thương nặng nề và sẽ không bao giờ chữa
khỏi! Thôi được, chị hãy đến với chúng tôi, Thượng Đế sẽ an ủi chị, chúng tôi
sẽ thay thế, những người thân thích của chị... - Và người mẹ bề trên nhỏ giọng
- Nếu điều đó vẫn không an ủi được chị thì sẽ còn một niềm an ủi cuối cùng là
hãy đến đây để cùng khóc với tôi bởi vì, cũng như chị, tôi đã đến đây để tìm
nguồn an ủi đó, và cũng không tìm được.
- Kìa! - Người khách lạ kêu lên - Cớ sao tôi lại phải nghe những
lời tương tự như vậy? Phải chăng đấy là cách nâng đỡ của những kẻ khốn khổ?
- Thưa chị - Bà mẹ bề trên nói vừa đưa bàn tay về phía người thiếu
phụ như để tránh câu chê trách - Xin đừng nói đến điều buồn khổ trước mặt tôi,
tôi không biết chị là ai, tôi không biết điều gì đã xảy ra với chị, nhưng chị
không biết đau khổ là gì đâu.
- Ồ! - Bà khách kêu lên với một âm sắc đau buồn đến nỗi bà mẹ bề
trên phải giật mình - Thưa mẹ, mẹ không biết tôi là ai, nếu biết mẹ đã không
nói với tôi như vậy, vả lại mẹ không thể phán xét về chiều sâu của nỗi đau nơi
tôi, bởi vì muốn vậy thì mẹ cần phải khổ đau như tôi đã từng đau khổ, tạm thời
xin hãy tiếp nhận tôi, hãy mở cho tôi cánh cửa của nhà Chúa và qua những tiếng
than thở, những giọt lệ của tôi sau này, mẹ sẽ hiểu được là tôi khốn khổ biết
chừng nào.
- Phải qua giọng nói của chị, tôi có thể hiểu rằng chị đã mất người
chị yêu, có đúng thế không?
- Ồ, vâng, vâng! - Người khách khóc nấc lên, vặn hai tay vào nhau.
- Thôi được, bởi vì chị đã muốn, thì hãy vào đây vậy nhưng tôi xin
báo trước với chị những gì mà chị sẽ tìm thấy trong chốn khổ hạnh này, bốn bức
tường muôn thuở cay nghiệt sẽ luôn đưa những ý tưởng của chị trở về thế gian
này, nơi chị đã muốn rời bỏ, thay vì phải hướng chúng về nước Trời, bởi vì
không điều gì có thể bị dập tắt khi máu còn chảy, mạch còn đập, tim còn yêu,
bởi vì dù có sống tách biệt và xa lánh như chúng ta vẫn tưởng, những kẻ đã
khuất vẫn kêu gọi chúng ta từ đáy mồ của họ, tại sao chị muốn rời nơi yên nghỉ
của những người thân của chị?
- Bởi vì tất cả những gì tôi yêu quý đang ở đây. - Người thiếu phụ
nói với một giọng nghẹn ngào và quỳ sụp xuống dưới chân bà mẹ bề trên đang hết
sức kinh ngạc - Người ấy đã được chôn cất dưới nhà nguyện Peyssac, xin hãy cho
tôi ở lại đây để khóc nơi nấm mồ của người ấy.
- Ai ở đây? Nấm mồ nào? Chị muốn nói đến ai? Bà mẹ bề trên kêu lên.
- Khi tôi còn hạnh phúc, sung sướng - Người thiếu phụ nói tiếp, với
một giọng rất nhỏ như bị tiếng gió ạt đi - mọi người gọi tôi là Nanon de
Lartigues. Bề trên thì tôi là ai và đã hiểu tôi cầu xin điều gì.
- Ôi, thưa bà! - Bà mẹ bề trên lặng đi giây lát rồi nói với một
giọng bề ngoài tỏ ra khá bình thản nhưng vẫn còn nhật ra một chút xúc động -
Ôi, vậy ra bà cũng không biết tôi là ai để mà lại đến đây muốn được khóc lóc
trên nấm mồ đó, vậy ra bà đã không biết rằng tôi đã phải trả giá bằng sự tự do
của mình, bằng hạnh phúc trên cõi đời này, bằng tất cả nước mắt của trái tim
tôi để có được niềm vui đau buồn mà bà vừa đến đòi chia sẻ cho bà hay sao? Bà
là Nanon De Lartigues, còn tôi, khi tôi còn có tên, mọi người gọi tôi là nữ tử
tước De Cambes.
Nanon thốt ra một tiếng kêu, đến gần bà mẹ bề trên, nàng giở tấm
khăn voan lên và nhận ra kẻ tình định của mình.
- Cô ta! - Nanon lẩm bẩm - Một người đẹp thế kia! Ôi, đáng thương
thay.
Nàng bước lùi phía sau một bước, mắt vẫn ngó sững vào nàng tử tước,
như không thể nào tin được.
- Ôi! - Đến lượt nàng tử tước kêu lên - Bà vừa thốt ra một tiếng
khiến tôi được ít nhiều an ủi. Ôi! Như vậy là tôi đã vô cùng đau khổ, cho nên
mới đổi thay đến như vậy, tôi đã khóc rất nhiều, tôi đau khổ rất nhiều, bởi vì
bà, bà hãy còn đẹp.
Nanon hãy còn quỳ gối, giấu mặt trong hai tay và bật khóc.
- Hỡi ôi, thưa bà, tôi đã không biết bà là ai bởi vì từ một tháng
nay tôi hoàn toàn không biết những gì xảy ra chung quanh nữa, và điều gì đã
khiến tôi hãy còn đẹp, bởi vì có lẽ tôi đã gần như điên loạn. Đây, tôi đây, tôi
không muốn bà giữ lòng ghen với tôi, tôi xin được vào đây với tư cách là kẻ bề
tôi hèn mọn nhất của bà, bà hãy sử dụng tôi theo như ý bà, hãy sử dụng giáo
luật và ngục tối nếu được đôi lần đến tuân theo lời bà. Nhưng ít ra, xin hãy
cho tôi được đôi lần đến trước nơi yên nghỉ của người mà hai chúng ta cùng yêu.
Bà mẹ bề trên không trả lời, tựa vào thân cây liễu, bà dường như
không còn hơi sức nào nữa.
- Ôi, bà ơi! Bà ơi! - Nanon kêu lên - Bà không trả lời tôi sao, bà
từ chối tôi? Thôi, thì đây, tôi còn một báu vật cuối cùng, hãy chấp nhận điều
tôi cầu xin và nó sẽ thuộc về bà.
Rồi, tháo từ ngực ra một tấm mề đay nhỏ, nàng trao cho bà mẹ bề
trên. Claire thốt lên một tiếng kêu và cầm lấy di vật đó, hơn lên những sợi tóc
lạnh lẽo khô héo.
- Đấy! - Nanon lại nói - Bây giờ thì bà có tin rằng bà đau khổ hơn
là hiện tại tôi đang đau khổ chăng?
- Kìa, chị ơi! - Nàng tử tước nói và kéo Nanon lại gần bên mình -
Này, hãy đến đây, giờ đây chị là người tôi yêu quý nhất trên thế gian này, bởi
vì chị đã chia sẻ với tôi báu vật đó. Phải! Chị sẽ là người bạn và là người chị
em của tôi. Chúng ta sẽ cùng sống và sẽ cùng chết trong những kỷ niệm và những
lời cầu nguyện cho người ấy. Chị đã nói đúng, nào, chàng đang yên nghỉ nơi nhà
nguyện của chúng tôi.
Nói xong, Claire nắm lấy tay Nanon và cả hai người nhẹ bước trên cỏ
đến bên một lùm thông, phía sau là một nhà nguyện nhỏ. Tại một cánh cửa nhà
nguyện có một phiến đá cao độ bốn bộ, trên phiến đá ấy có khắc hình một cây
thập giá. Bà mẹ bề trên tay chỉ về phía tấm đá ấy.
Nanon quỳ xuống và hôn lên mặt đá hoa cương. Phu nhân De Cambes đưa
vào bàn thờ và hôn lên lọn tóc. Một người thì đang cố gắng làm quen với cảnh
chết chóc, người kia lại đang muốn mơ tưởng một lần chót về thế gian.
Một lát sau, cả hai cùng trở ra. Họ vẫn chưa nói với nhau một lời
nào.
- Chị à! - Phu nhân De Cambes nói - Giờ thì chị đã có phòng của
mình trong tu viện này, chị có muốn ở bên cạnh phòng tôi để chúng ta cùng được
gần bên nhau không?
- Thưa mẹ bề trên. - Nanon De Lartigues nói - Tôi vô cùng cảm tạ mẹ
về ân huệ đó và tôi xin chấp nhận với lòng biết ơn sâu xa. Nhưng trước khi mãi
mãi rời cõi thế gian, xin cho tôi được phép chào từ biệt người anh đang đợi tôi
ngoài cửa, người ấy cũng đã vô cùng đau khổ.
- Than ôi! - Phu nhân De Cambes thốt lên, sực nhớ lại ngoài ý muốn
của mình, sự trốn thoát của Cauvignac đã từng gây nên cái chết của người bạn tù
- Chị cứ đi đi!
NHỮNG QUẬN CHÚA NỔI LOẠN
Chương 52: Hai anh em
Nanon nói đúng, Cauvignac đang ngồi đợi nàng trên một tảng đá, mặt
buồn bã nhìn con ngựa cột cách đó hai bước. Trước mặt anh chàng lãng tử là con
đường bụi bặm dường như khởi đầu từ tu viện này để kéo dài đến vô tận.
Có thể nói rằng mặc dù không thiên mấy về những tư tưởng triết lý,
anh chàng cũng đang nghĩ rằng, kia là thế gian với những ồn ào nhộn nhịp đang
tắt dần nơi ngưỡng cửa thánh thiện. Thật vậy, Cauvignac đang đạt đến một độ
nhạy cảm để có thể tin rằng y đang suy tư về những vấn đề ấy.
Nhưng, với cá tính con người như y, y không lạc lõng trong những
giấc mơ lãng mạn ấy. Y sực nhớ đến tính cách của người đàn ông và hối hận vì đã
tỏ ra yếu đuối như vậy.
"Sao! Ta một người vượt xa những kẻ mềm yếu vì đầu óc, ta
không thể nào sánh ngang với họ được, ta không có tim! Quỷ thật! Richon chết rồi,
điều đó là đúng, Canolles chết rồi, lại thêm một điều đúng nữa, còn ta thì đang
sống mà đối với ta, hình như đấy là điều chính.
"Phải, nhưng chính bởi vì ta đang sống mà ta nghĩ ngợi và khi
nghĩ ngợi thì ta nhớ lại, rồi khi ta nhớ lại ta cảm thấy buồn. Tội nghiệp
Richon! Một viên chỉ huy tài ba như vậy! Tội nghiệp Canolles! Một anh chàng
bảnh trai như vậy! Cả hai đều bị treo cổ mà quỷ thật, đều là do lỗi của ta, lỗi
của Roland De Cauvignac. Ôi, buồn quá.
"Đó là chưa kể đến em gái ta, vốn chẳng có gì để khen ngợi cả,
nay lại càng không có lý do gì để quý mến ta, bởi vì Canolles chết rồi và con
bé lại ngu ngốc mà đi cắt đứt mọi liên hệ với ngài D Epernon, đó là chưa kể em
ta nó chắc phải giận ta vô cùng, và tỉnh trí lại một chút, thế nào nó cũng sẽ
truất quyền thừa hưởng của ta.
"Đấy mới chính là điều xui xẻo quan trọng nhất, chứ không phải
là những kỷ niệm quỷ quái đang đeo đuổi ta kia. Canolles, Richon, Richon,
Canolles. Hừm! Nhưng mà chẳng phải ta đã từng chứng kiến hàng trăm người chết,
mà họ, họ là những thứ gì khác chứ không phải là người hay sao? Ồ! Nói có trời
làm chứng, dẫu sao cũng có đôi lúc ta hối tiếc vì đã không được treo cổ cùng
với hắn, ít ra ta cũng được chết có bạn có bè, chứ ai mà biết được mai sau ta
sẽ chết cùng với ai đây?"
Ngay khi đó, chuông của tu viện gõ bảy tiếng, tiếng động ấy khiến
Cauvignac tỉnh trí lại. Y nhớ lại rằng em gái y đã dặn y đợi cho đến bảy giờ,
và tiếng chuông ấy báo cho y biết rằng Nanon trở lại và y cần phải đóng cho
trọn vai của kẻ an ủi.
Thật vậy, cửa mở ra và Nanon hiện ra. Nàng băng qua khoảng sân nhỏ
nơi lẽ ra Cauvignac có thể đến đó chờ nàng nếu y muốn bởi vì khách lạ được
quyền vào bên trong khoảng sân ấy, vốn là một nơi không phải là hoàn toàn trần
tục mà cũng chưa phải là một nơi thánh.
Nhưng anh chàng lãng tử không muốn vào đó, bảo rằng các tu viện và
nhất là tu viện của các bà luôn luôn mang đến cho y những ý nghĩ đen tối, cho
nên như chúng ta đã nói, y đứng ngoài cổng chờ.
Nghe tiếng bước chân, Cauvignac quay đầu lại và thấy Nanon bên cánh
cổng sắt.
- À! Em đấy à. Mỗi khi anh thấy một trong những cánh cổng sắt dễ sợ
như cánh cổng kia đóng sập lại sau lưng một người phụ nữ đáng thương, anh cứ
tưởng chừng như tấm bia mộ sập xuống chôn lấp một xác chết.
Nanon buồn bã mỉm cười.
- Tốt! - Cauvignac nói - Em không khóc nữa, vậy là đỡ rồi.
- Đúng đấy! - Nanon nói - Em không còn có thể khóc được nữa.
- Nhưng em hãy còn mỉm cười được, càng tốt. Thôi chúng ta trở về
nhé? Anh không hiểu vì sao mà cái chốn này khiến cho anh suy nghĩ lung tung
quá.
- Những ý nghĩ có ích?
- Có ích? Em cho là như vậy à? Thôi được, chúng ta không nên bàn
cãi thêm về những điều đó nữa và anh lấy làm vui mừng là em cho những ý nghĩ đó
là như vậy, anh hy vọng là em đã trở nên bình tĩnh hơn và không cần phải trở
lại đây nữa.
Nanon không trả lời, nàng đang suy nghĩ.
- Trong những ý nghĩ có ích đó - Cauvignac bạo dạn hỏi - hy vọng là
em đã quên những thiệt hại vừa qua.
- Nhờ vậy mà em đã có thể quên được, nếu không muốn nói là sự tha
thứ.
- Anh thì thích em quên đi hơn, nhưng không sao, khi mình là kẻ có
lỗi thì không nên tỏ ra khó tính quá; vậy là em đã tha thứ cho anh rồi đấy à,
Nanon?
- Vâng.
- Em làm cho anh rất hài lòng, như vậy từ rày về sau em sẽ không
chán ghét khi nhìn thấy anh nữa chứ?
- Trái lại, em sẽ vui mừng khi được nhìn thấy anh.
- Như vậy, em sẽ để cho anh được sống gần bên em chứ?
- Ồ! Em không nói như vậy, anh à! - Nanon trả lời - Anh Roland, có
những vấn đề mà cả hai chúng ta cần phải tôn trọng.
- Anh hiểu. - Cauvignac nói với một tiếng thở dài - Em muốn để anh
đi xa, có đúng thế không? Anh sẽ không bao giờ gặp lại em nữa. Thôi được, mặc
dù anh rất buồn vì điều này nhưng anh hiểu là anh đáng bị như vậy và anh cũng
đã tự kết án mình. Hơn nữa, anh sẽ làm gì ở nước Pháp này một khi hòa bình đã
được vãn hồi, một khi vùng Guyenne đã được ổn định, khi mà hoàng hậu và phu
nhân De Condé đã trở thành những người bạn thân thiết nhất? Thế nhưng, anh
không dám tự lừa dối mình đến mức tin rằng anh được người nầy hoặc người kia
đặc biệt chiếu cố đến. Bây giờ chỉ còn một cách tốt nhất là bỏ đi xa như em vừa
nói, như vậy, em gái à, em hãy từ biệt kẻ muôn đời phiêu bạt này. Bên Châu Phi
đang có chiến tranh, ngài De Beaufort sẽ chiến đấu chống bọn đạo, anh sẽ cùng
đi với ông ta. Nói thật với em, như vậy không nghĩa là bọn ngoại đạo đáng chết
hơn những kẻ có đạo, chẳng hề gì, đó là vấn đề giữa các nhà vua chứ không phải
là chúng ta. Ở bên đó có thể bị tử trận, đấy là điều anh đang cần. Anh sẽ đi,
một khi anh chết rồi thì em sẽ bớt thù ghét anh hơn.
- Có thật vậy không? - Nanon tự nãy giờ vẫn cúi đầu lắng nghe, lên
tiếng hỏi.
- Sao?
- Những ý tưởng vừa rồi của anh đó!
Cauvignac bị lôi cuốn vào bài diễn văn của chính mình như một người
đã quen nổi hăng lên sau những câu nói hùng hồn, câu hỏi của Nanon nhắc y trở
về thực tế, y tự hỏi xem có nên đặt qua một bên những câu khoa trương để trở về
với những mưu tính tầm thường hơn.
- Hừm! Thật đấy, em gái à, anh xìn thề, trên cái gì? Anh cũng không
biết nữa. Nhưng thực sự là anh rất buồn và đau khổ từ khi cái chết của Richon
và nhất là của... Đây, mới lúc nãy, trên phiến đá này, anh đã suy nghĩ rất
nhiều để giúp cho mình dày dạn chai đá, trái tim của anh mà từ trước đến giờ
anh chưa hề nghe nói tới, đang bắt đầu không chỉ biết đập, mà còn biết nói,
biết kêu la, biết khóc. Này Nanon, có phải người ta gọi đó là hối hận không?
- Vâng, đấy chính là hối hận, và anh là một người tốt hơn là em đã
tưởng.
- Đấy! - Cauvignac nói - Bởi vì đây là sự hối hận nên anh sẽ đi
Giyery, em sẽ cho anh một món nho nhỏ để chi phí cho cuộc đi đường và cho trang
phục mới chứ Nanon? Phải chi anh có thể mang theo tất cả nỗi buồn của em cùng
với anh.
- Anh sẽ không đi đâu, Cauvignac à! - Nanon nói - Và từ nay về sau,
anh sẽ sống trong một cảnh sung túc mà một định mệnh thuận lợi hơn có thể dành
cho anh. Mười năm qua anh đã phải chống chọi với khó khăn, em không nói đến
những hiểm nguy mà anh đã từng trải qua, đấy là cuộc sống trong khi kẻ khác
phải mất đi, đấy là ý muốn của Chúa, là anh sẽ sống và ý định của em là anh sẽ
được sống sung sướng.
- Kìa em gái, tại sao em lại nói đến những điều đó? - Cauvignac nói
- Em nói vậy nghĩa là sao?
- Em muốn nói là anh hãy đến nhà em tại Libourne, ở đấy trong ngăn
tủ ngầm đằng sau tấm kính lớn, anh sẽ tìm thấy...
- Trong ngăn tủ ngầm?
- Phải, anh biết nó mà, có đúng không? - Nanon nói với một nụ cười
yếu ớt - Có phải hồi tháng vừa qua anh đã lấy ở đấy hai trăm Pistoles?
- Đúng vậy. Nếu điều đó giúp anh tự cho mình là không có lỗi gì cả,
thì em cũng công nhận như vậy. - Cauvignac đỏ mặt, đưa mắt nhìn xuống.
- Thôi, chúng ta đừng nghĩ đến chuyện đó nữa, anh cũng biết là em
đã tha thứ cho anh.
- Bằng chứng?
- Bằng chứng là đây: Anh sẽ đến Libourne, anh sẽ mở cái tủ đó, anh
sẽ tìm thấy tất cả gia tài mà em đã giữ lại được hai mươi ngàn đồng vàng.
- Anh sẽ làm gì với món tiền đó?
- Anh sẽ giữ nó.
- Nhưng nó sẽ thuộc về ai?
- Thuộc về anh, đấy là tất cả những gì em có bởi vì chắc anh cũng
biết rằng khi rời ngài D Epernon, tất cả đất đai và nhà cửa của em đều bị lấy
lại.
- Kìa em gái, em đang nói gì đấy? - Cauvignac hoảng hốt kêu lên -
Em đang nghĩ gì trong đầu vậy?
- Em muốn nói là anh sẽ giữ lại cho anh món tiền hai mươi ngàn đồng
vàng đó.
- Của anh? Thế còn em?
- Em không cần đến món tiền đó.
- À phải! Anh đã hiểu rồi, em còn một món khác nữa, có đúng vậy
không? Những món tiền này lớn quá em gái à, em hãy suy nghĩ lại đi, đối với anh
có một lúc như vậy thật là quá nhiều.
- Em không còn tiền nào khác nữa, em chỉ còn lại những viên đá quý.
Em cũng muốn cho anh cả, nhưng đấy là của hồi môn của em để vào tu viện này.
Cauvignac nhảy dựng lên vì kinh ngạc.
- Tu viện này! - Y kêu lên - Em muốn vào tu viện này?
- Vâng.
- Ôi! Trời ạ, em không nên hành động như vậy. Tu viện! Em không
biết là ở đấy buồn chán như thế nào đâu. Anh có thể nói với em như vậy bởi vì
anh đã sống trong chủng viện một thời gian rồi. Đi tu! Nanon à, đừng làm như
vậy, em sẽ chết mất thôi.
- Em cũng hy vọng được như vậy.
- Em ơi, anh không muốn lấy tiền của em với giá đó đâu. Nó đốt cháy
anh mất thôi.
- Anh Roland. - Nanon nói - Em vào đây không phải để cho anh được
giàu có, mà để cho em được sung sướng.
- Thật là điên khùng. - Cauvignac nói - Anh là anh của em Nanon,
anh không chịu được cảnh đó.
- Trái tim em đã được chôn ở đây, Roland à, vậy thân xác em ở một
nơi khác mà làm gì?
- Nghĩ đến điều này thật kinh khủng quá! - Cauvignac nói - Ôi! Em
gái của anh ơi, em không nên làm như vậy.
- Anh không nên nói nữa. Anh đã hiểu rõ rồi chứ? Tiền là của anh,
hãy sử dụng nó vào điều cần thiết, bởi vì con bé Nanon sẽ không còn ở đấy nữa
để cho anh những đồng tiền khác, dù tự ý hay bị bắt buộc đi nữa.
- Em đã tốt với anh quá đỗi, em gái à, thế mà em đã nhận được từ
anh cái gì đâu?
- Điều duy nhất mà em có thể mong đợi, mà em cầu vọng, điều quan
trọng hơn tất cả là vật mà anh đã mang từ Bordeaux về cho em, chiều hôm người
ấy chết...
- À! Phải, anh đã nhớ, lọn tóc...
Y cúi đầu xuống và cảm thấy trong khóe mắt mình một cảm giác khác
lạ. Y đưa tay lên đó.
- Một kẻ khác sẽ khóc - Y nói - còn anh, anh không biết khóc, nhưng
nói cho đúng, anh cũng đau khổ không kém, có khi còn hơn.
- Vĩnh biệt anh. - Nanon nói tiếp và đưa bàn tay ra.
- Không, không, không! - Cauvignac nói - Anh không bao giờ muốn nói
lời từ biệt với em cả. Có phải sợ hãi đã khiến em vào tu viện này? Nếu vậy,
chúng ta sẽ cùng rời đất Guyenne, chúng ta sẽ cùng ngao du khắp trái đất này.
Cả anh nữa, anh đang mang trong tim một mũi tên, sẽ mang nó theo khắp nơi, và
nỗi đau khổ của anh sẽ giúp anh hiểu thấu nỗi đau của em.
Em sẽ kể với anh về người đó, còn anh sẽ nói với em về Richon, em
sẽ khóc, và có lẽ anh rồi cũng sẽ khóc được và như vậy sẽ dễ chịu cho anh hơn.
Em có muốn chúng ta cùng đến sống nơi một vùng hoang mạc không? Anh sẽ chu đáo
lo lắng tất cả cho em, bởi vì em là một kẻ thánh thiện. Em có muốn anh là thầy
dòng không? Không, không thể được, anh phải thú nhận như vậy. Nhưng mà em không
được vào tu viện, em không được nói câu vĩnh biệt với anh.
- Vĩnh biệt anh.
- Em có muốn ở lại vùng Guyenne mặc cho đám dân Bordeaux, mặc cho
đám dân Gascon, mặc cho tất cả? Anh không còn đội quân cũ nữa, nhưng vẫn còn
Ferguzon, Barrabas và Carrotel. Với bốn người, bọn anh có thể làm biết bao
nhiêu là chuyện. Bọn anh sẽ gìn giữ em và hoàng hậu cũng sẽ không được bảo vệ
kỹ như em. Nếu có ai chạm được một sợi tóc của em thì em có thể bảo rằng: Họ
đều đã chết cả rồi Requiescant in pace.
- Vĩnh biệt anh.
Cauvignac toan đáp lại bằng một câu van nài nào khác thì nghe có
tiếng một cỗ xe đang lăn bánh trên đường.
Phía trước cỗ xe ấy là một tên tùy tùng vận đồng phục của hoàng
gia.
- Có chuyện gì vậy nhỉ? - Cauvignac hỏi và quay lại nhìn.
Cỗ xe ấy rất lớn, được kéo bởi sáu con ngựa, chở được tám người
cùng với một đoàn phu với người hầu. Phía sau cỗ xe là đám lính đi theo hộ tống
và đám cận thần cưỡi ngựa.
- Dang ra! Dang ra! - Tên lính đi đầu ét lên và vung roi quất vào
con ngựa của Cauvignac khi đó đang đứng nép vào một bên vệ đường.
Con ngựa hoảng hốt nhảy dựng lên.
- Ê! Này, anh bạn. - Cauvignac kêu lên và buông tay em gái ra - Làm
ơn cẩn thận giùm một chút.
- Tránh đường cho hoàng hậu! - Tên lính lại la lớn và tiếp tục con
đường.
- Hoàng hậu à! Quỷ thật! - Cauvignac nói - Lại gặp rắc rối gì về
mặt đó nữa đây?
Và y nép mình sát vào bên đường, tay nắm lấy dây cương ngựa.
Ngay khi đó, một cái càng xe bị gãy và tên phu xe kéo mạnh dây,
buộc sáu con ngựa phải quỵ xuống.
- Có chuyện gì vậy? - Một giọng nói đặc biệt bởi mang âm hưởng
tiếng Ý - Tại sao lại ngừng xe?
- Thưa đức ông, một càng xe bị gãy ạ! - Tên phu xe trả lời.
- Mở cửa ra, mở cửa ra! - Giọng nói đó lại vang lên.
Hai tên người hầu chạy vội đến mở cửa xe, nhưng trước khi bậc để
chân được hạ xuống, người nói giọng Ý đó đã nhảy xuống đấy.
Sau ông ta là hoàng hậu.
Sau hoàng hậu là ngài De La Rochefoucauld.
Cauvignac dụi mắt.
Sau ngài De La Rochefoucauld là ngài D Epernon.
- Ái chà! Tại sao ông em rể này không bị treo cổ thay cho ông kia
nhỉ?
Sau ngài D Epernon là ngài De La Meilleraye.
Sau ngài De La Meilleraye là công tước De Bouillon.
- Ta cũng biết là bọn họ không còn choảng nhau nữa nhưng không ngờ
họ lại làm lành với nhau nhanh đến mức như vậy. - Cauvignac lẩm bẩm.
- Thưa các ngài. - Hoàng hậu nói - Thay vì đứng đợi ở đây cho đến
khi xe được sửa xong, không khí buổi chiều thật mát, chúng ta hãy đi dạo một
lát đi.
- Xin tuân lệnh hoàng hậu! - Ngài De La Rochefoucauld nghiêng mình
nói.
- Hãy đi bên cạnh tôi đây, ông công tước. - Mazarin nói với ông
công tước De Bouillon - Ông công tước à, và hãy đọc cho tôi nghe vài câu châm
ngôn tuyệt đẹp của ông, hình như từ khi chúng ta gặp lại nhau, ông đã viết được
khá nhiều rồi thì phải.
- Hãy khoác tay tôi đây, tôi biết là ông bị bệnh phong thấp.
Ngài D Epernon và ngài De La Meilleraye đi sau cùng, vừa đi vừa trò
chuyện với hai bà tùy tùng.
Tất cả đám người đó cùng cười nói như một đám bạn hữu họp mặt trong
một ngày hội.
- Từ đây đến Phourcy còn xa không nhỉ? - Hoàng hậu hỏi - Ông có
biết gì về vấn đề này không, ông De La Rochefoucauld? Ông am hiểu vùng này mà.
- Khoảng ba dặm thưa hoàng hậu, chắc chắn là chúng ta sẽ đến đó
trước chín giờ.
- Được lắm, và ngày mai, ông hãy lên đường từ sáng sớm để nói với
người chị em họ của ta là phu nhân De Condé rằng chúng ta vui mừng được gặp lại
bà ấy.
- Hoàng hậu có thấy chàng kỵ sĩ đẹp trai vừa quay mặt về bức tường
rào và người phụ nữ xinh đẹp vừa biến mất khi chúng ta mới bước chân xuống xe
không ạ? - Ngài D Epernon hỏi.
- Có! - Hoàng hậu nói - Ta đã thấy tất cả, hình như ở tu viện
Sainte - Radegonde De Peyssac người ta khá tự do nhỉ.
Khi đó chiếc xe đã được sửa xong và chạy đến đón vị khách.
- Chúng ta đi thôi, các ông ạ, các ông cũng biết là tối nay đức vua
mời chúng ta đến nghe nhạc.
Và tất cả lại trở lên xe với những tiếng cười ròn rã chẳng mấy chốc
biến mất trong tiếng bánh xe lăn.
Cauvignac đứng sững nhìn họ hồi lâu rồi lẩm bẩm, khi họ đã khuất
hẳn.
- Mặc, ta hài lòng vì biết được một điều rằng dù ta có xấu xa đến
đâu, cũng có những kẻ chẳng đáng bằng ta! Mẹ kiếp! Ta phải làm sao cho chẳng
còn ai có thể sánh ngang với ta được. Bây giờ thì giàu rồi, thì chuyện đó cũng
dễ thôi.
Và y quay lại để từ giả em nhưng Nanon đã biến mất.
Thế là y thở dài leo lên ngựa, ném một cái nhìn cuối cùng về phía
tu viện, phóng nhanh trên con đường đến Libourne rồi biến mất nơi khúc quanh
đối diện với con đường mà ban nãy cỗ xe ngựa đã đi qua, cỗ xe chở những nhân
vật lừng lẫy đã từng đóng một vai trò quan trọng trong câu chuyện này.
Có thể một ngày kia, chúng ta sẽ gặp lại họ, bởi vì nền hòa bình
giả tạo đó được hàn gắn một cách vội vã bởi máu của Richon và Canolles vẫn chỉ
là một thời gian tạm nghỉ, và chiến tranh giữa các bà phu nhân vẫn chưa chấm
dứt.
Hết
Xem tiếp:
Cảm ơn bạn đã cho biết thông tin
Trả lờiXóa