XIN MỜI QUÝ VỊ ĐÓN COI BÀI VIẾT (Hơi dài chút nhưng càng coi càng cuốn hút đến phút cuối)
“Chẳng
thơm cũng thể hoa nhài...”
Đầu
tháng Năm năm ngoái, tôi có dịp theo đoàn nghệ thuật Q. (nơi tôi đang công tác)
ra Hà Nội để tham gia hội diễn toàn quân.
Đoàn tôi
xuống sân bay Nội Bài vào buổi cuối chiều. Hà Nội đã vào hạ, nhưng chưa nóng
gay gắt như Sài Gòn, thời tiết dịu dàng, vô cùng dễ chịu. Trên con đường cao
tốc rất đẹp và hiện đại nối sân bay với nội đô, không nhiều lắm xe cộ nối nhau
lao vun vút, thỉnh thoảng có những bác nông dân tỉnh bơ dắt trâu đủng đỉnh băng
qua đường. Hai bên đường, những thửa ruộng lúa chín vàng trải dài vút tầm mắt,
cách quãng lại có những tấm biển khổng lồ, quảng cáo điện thoại di động hay
băng vệ sinh, biểu hiện của một thành phố thời hiện đại.
Về tới
nội thành, trời đã tối hẳn, đoàn chúng tôi nghỉ tại một nhà khách quân đội ở
đường Tầu Bay. Tối hôm đó tôi cứ trằn trọc, chỉ mong tới sáng để đi thăm thủ
thủ đô. Tất cả những vẻ nên thơ, những địa danh nổi tiếng, những món ăn bất hủ
của Hà Nội, thực ra tôi đều đã biết, nhưng là biết qua tưởng tượng, qua những
tập bút ký, những đoạn tản văn hoặc những ca từ của các ca khúc viết về Hà Nội.
Ôi những cây bàng lá đỏ; Ôi Hồ Gươm, Tháp Rùa; Ôi Hồ Tây lộng gió; Ôi hoa sữa
đường Nguyễn Du bên hồ Thiền Quang thơ mộng... Ôi... Ôi... Ôi... Chưa kể các
món ăn. Người Hà Nội sành ẩm thực lắm, nào phở, nào bún ốc, nào chả cá Lã
Vọng…, nghĩ tới tôi cứ tứa hết nước dãi.
Sáng hôm
sau, hai người bạn và tôi tranh thủ lúc đoàn chưa có kế hoạch tập luyện bèn rủ
nhau đi chơi ngay. Ra khỏi nhà khách một quãng, thấy mấy thanh niên ngồi túm
tụm, mỗi người trên một chiếc xe máy, đồ chừng họ là xe ôm, nhưng không dám
chắc lắm, bởi xe họ mới và là loại khá “xịn.” Chúng tôi tiến lại gần, còn đang
phân vân thì một người trong bọn họ nhìn chúng tôi quát to:
"Thích
soi à?"
Chúng
tôi chưa kịp hiểu gì thì một người khác lại quát:
"Cụp
mẹ mày pha xuống!"
Rồi một
người khác:
"Bố
mút mẹ mày pha ra bây giờ!"
Chúng
tôi hoàn toàn không hiểu gì cả, nhưng thấy họ có vẻ hung dữ nên chúng tôi vội
lảng ra xa. May quá có một chiếc tắc-xi đi ngang, chúng tôi leo lên tắc-xi và
đi vào khu trung tâm. Ngồi trên xe, tôi đem câu chuyện trên kể với anh lái
tắc-xi và được anh cho biết "soi" tức là nhìn, "pha" là
mắt. Đại ý là mấy thanh niên vừa rồi bảo chúng tôi không được nhìn và phải cụp
mắt xuống.
Hồ Gươm
quả thật danh bất hư truyền, đẹp đến nao lòng. Tháp Rùa nổi lên giữa hồ trên
một cù lao cỏ nhỏ xinh xinh. Xung quanh hồ là những cây liễu thướt tha soi
bóng, hoàn toàn đúng với những gì các nhà văn đã từng viết. Thật là một vẻ đẹp
vô cùng lãng mạn. Tháp Bút đúng là hai cây bút, chọc thẳng lên trời, biểu hiện
cho tri thức kẻ sĩ Bắc Hà. Tuy xung quanh hồ có một vài toà nhà mang kiến trúc
vô cùng dị hợm, nhưng cũng không làm xấu được Hồ Gươm bao nhiêu. Có một điều
khá đặc biệt, cách Tháp Bút chừng hai trăm mét, ngay trên lối đi dạo quanh hồ
là một công trình mang kiến trúc của một cái lô cốt thời Tây. Rất nhiều người
ra vào đó, người nào khi vào mặt cũng khó đăm đăm, nặng trình trịch, khi ra thì
rất tươi, cứ như họ vào đó để chích “đô-phin (?).” Về sau mới biết, đó là cái
“toa-lét” công cộng. Giời ạ! Khác nào một hột mụn cơm, một nốt vá chó giữa má
nàng hoa hậu.
Chúng
tôi rủ nhau ăn sáng, thực đơn sẽ quyết định là phở. Tôi ra sức ca tụng với hai
người bạn (đều là dân Miền Tây) rằng phở là món ăn quốc tuý của Việt Nam, nhưng
phở với đầy đủ phẩm chất của nó phải là phở Hà Nội. Chúng tôi vào một quán phở
nằm trên một con đường tôi không nhớ tên nhưng cũng thuộc khu trung tâm. Quán
vắng tanh, nhưng ngay cạnh đó là một quán phở khác, đông nghẹt. Khách ăn vào
chen nhau mua ra, trên tay mỗi người lăm lăm tô phở. Hết bàn ghế, họ ngồi xổm
ngay trên vỉa hè húp xì xoạp, vừa ăn vừa sỉ mũi xoèt xoẹt. Chúng tôi chọn quán
này vì nó vắng, có bàn ghế mà ngồi. Ông chủ quán bưng ra ba tô tái chín, bốc
hơi nghi ngút, ngửi mùi tôi đã rạo rực. Một anh bạn tôi, theo thói quen, nói
rất dõng dạc:
"Cho
xin chén giá chụng đi."
Ông chủ
quán quay lại nhìn chúng tôi như nhìn người ngoài hành tinh, rồi bảo:
"Giá
chụng hả? Vào Sà Ghềnh mà ăn."
Ông ta
nói với cách nhái giọng Miền Nam, thái độ chẳng thân thiện gì. Tôi hết hồn, cấu
mạnh vào đùi anh bạn, rồi nói nhỏ vào tai hắn:
"Ăn
đi, đòi hỏi vớ vẩn, người Hà Nội họ nề nếp lắm, lần sau nói năng phải thưa gửi
đàng hoàng."
Suốt
buổi sáng và cho tới chiều hôm đó, chúng tôi bát phố Hà Nội, toàn đi bộ, rạc
hết cặp giò. Đường phố Hà Nội cũng như Sài Gòn, nghĩa là rất nhiều xe máy, kẹt
xe liên tục. Trước đây, tôi nghĩ Sài Gòn chắc nhiều xe máy và sự chấp hành luật
giao thông của người dân chắc kém nhất Việt Nam. Nay tôi thấy tôi nhầm, lượng
xe thì hai thành phố như nhau, nhưng người Hà Nội chạy xe láo kinh khủng, không
có luật lệ gì hết nếu không có mặt cảnh sát. Về phương diện này dân Hà Nội là
bậc thầy. Ngoại trừ khu vực được gọi là phố cổ, người dân xây nhà với những lối
kiến trúc kinh dị, không ai giống ai, cái thì giống điện "Kremli,"
cái thì như lâu đài Ba Tư, lộn xộn đứng gằm ghè bên nhau. Về mặt này, Hà Nội
cũng ăn đứt Sài Gòn. Có lẽ do đặc tính người Hà Nội là nghệ sĩ nên họ luôn
thích sáng tạo.
Chúng
tôi ghé vào một tiệm băng đĩa, (nghe nói người Hà Nội cũng sành âm nhạc, hơn
nữa có rất nhiều những CD "độc," hàng Trung Quốc mà những tiệm Sài
Gòn không bao giờ có, bởi không nhập hàng này, người Sài Gòn không thích nhạc
cổ điển) quả thật, tôi đã không thất vọng. Chúng tôi chọn được mấy CD của
Mozart, Tchaikovsky... do dàn nhạc hoàng gia Anh trình bày đàng hoàng. Chợt
nhìn thấy trên kệ có để một CD của một cô bạn ca sĩ, tôi hỏi thử:
"Có
bán CD của ca sĩ TT không anh."
Anh chủ
tiệm bĩu môi:
"Con
dở hơi, có mà bán cho chó."
Ở tiệm
đĩa ra, tôi muốn về lắm rồi. Quả thật tôi không còn tin vào những áng văn thơ
trác tuyệt viết về Hà Nội mà tôi đã đọc. Nào là “cây bàng lá đỏ...” Có đâu,
đường phố trụi thùi lụi, có mà bàng bê tông thì có. Nào là “quán cóc liêu
xiêu...” Có đâu, toàn quán nhậu tạp nham. Nào “Hồ Tây chiều nay, mặt nước vàng
lay bờ xa mời gọi...” Có mà mời gọi, cứ thử lên đó ngồi xem, kể cả ngồi xuống
đất cũng có mấy thằng cô hồn ra đòi tính tiền chỗ. Còn người Hà Nội thanh lịch
thì bây giờ tôi cảm thấy rờn rợn, tự nhiên tôi nghi ngờ sự hiểu biết của mình
về nghĩa từ thanh lịch. Nhưng chúng tôi vẫn chưa về được, vì một anh bạn nhất
quyết đòi đi mua quần áo gì đó. Anh bảo vợ dặn phải mua. Chúng tôi ghé vào một
tiệm quần áo, sau khi xem, anh hỏi:
"Chị
có kiểu quần X, áo Y, váy Z... Mà của Trung Quốc ấy."
Chị chủ
quán liếc xéo anh rồi bảo:
"Anh
giai thành phố Hồ Chủ Tịch mà kém tắm thế, muốn đồ Trung Quốc hả? Lên Đồng
Xuân, Bắc Qua ấy, đây chỉ có hàng Anh, Mỹ... Anh dùng tạm, không thì phắn mẹ ló
đi cho em nhờ. Cháo ám!"
Tôi
biết, thứ hàng Anh, Mỹ của chị ta có bán rất nhiều trong khu bán sỉ trên chợ An
Đông.
Chiều
hôm đó, chúng tôi ăn cơm trong một quán cơm bình dân gần nơi ở của đoàn. Nghe
nói bia hơi Hà Nội ngon lắm, thấy quán này cũng có bán, chúng tôi gọi uống thử.
Không ngon như đồn đại, tôi thấy nó nhạt và chua. Trong quán, có một anh cũng
ngồi ăn và uống bia, anh ta chắc là một tay buôn chuyến đồ nông phẩm, vì tôi
thấy chiếc xe của anh hai bên phía sau có chở hai cái sọt. Ăn xong, anh trả
tiền, rồi càu nhàu:
"Bia
với bọt nhạt như nước nồn, chua noen noét như cứt mèo, nàm mẹ nó be rượu cho
xong."
Chị chủ
quán bình thản:
"Như
lước l… thì ló mới nghìn rưỡi, còn muốn không như lước l... thì những ba nghìn
rưỡi cơ. Buôn cứt người còn chê cứt mèo. Sốt ruột."
Anh
chàng định sửng cồ, nhưng thấy chị chủ quán tay lăm lăm con dao thái thịt, chắc
không phải tay vừa, nên anh cun cút đi mất.
Quả
thật, cách đối thoại của người Hà Nội vô cùng khó hiểu, hình như nó mang nhiều
tính ẩn dụ. Thì người Tràng An mà lại, ho ra thơ, thở ra văn. Có điều tôi thấy
quá nhiều người phát âm sai chính tả. Ở trong đoàn có mấy cô diễn viên múa là
người Hà Nội, họ kể rằng bây giờ người Hà Nội tạp nham, nói ngọng nhiều lắm.
Nhưng tôi nghĩ, nói ngọng tức phát âm không chuẩn do khiếm khuyết ở lưỡi hoặc
dây thanh quản. Họ không thế, họ không nói ngọng mà phát âm sai chính tả. Hình
như đây là một thứ mốt của người Hà Nội, kiểu như cái mốt nói chen tiếng Tây.
Tối hôm
đó, tôi kể chuyện đi chơi và phát biểu cảm tưởng của tôi cho mấy cô diễn viên
múa người Hà Nội. Các cô cười ngặt nghẽo và bảo:
"Hà
Nội là như thế đấy, các anh không quen nên thấy sốc đó thôi, bọn em thấy bình
thường."
Đúng
thật, những gì gây sốc hoặc dị ứng cho ta, đều là do không quen, chứ không hẳn
là những thứ đó không tốt. Một cô múa tiết lộ với tôi:
"Ở
Hà Nội còn nhiều nơi đẹp thơ mộng lắm, không hề như những ấn tượng của anh đâu.
Ở những nơi đó anh sẽ thấy Hà Nội hiện ra đúng như những gì anh đã nghĩ. Em ví
dụ cho anh nhé, như vườn Bách Thảo chẳng hạn, ở gần Lăng Bác ấy, anh đã đi
chưa? Không phải là bách thú Thủ Lệ đâu nhé."
Mấy hôm
sau, chúng tôi tới chơi nhà của một trong mấy cô múa đó. Nhà cô ở khu phố cổ,
rất gần với Hồ Gươm. Chúng tôi chui vào một con hẻm. Lúc này là bốn giờ chiều,
trời còn đang sáng rỡ, vậy mà vừa bước chân vào hẻm, chúng tôi không còn nhìn
thấy nhau nữa, nó tối như hũ nút vì bên trên hẻm cũng là nhà. Đi chừng ba chục
mét thì tới một cái sân, rộng chừng hai chục mét vuông, là của chung cho tám hộ
gia đình, trong đó có hộ của cô bạn chúng tôi. Nhà cô, nhân khẩu có năm người,
gồm bố mẹ và ba đứa em cô, tất cả sinh hoạt gói trong mười lăm mét vuông. Cô cho
biết, đây là cảnh sống của tuyệt đại đa số cư dân phố cổ, nhưng sống tại phố cổ
vẫn là ao ước của nhiều người, nhà cửa ở đây đắt hơn kim cương. Tôi ngồi chơi
một lát rồi lỉnh đi mất, tôi có ý định tìm tới vườn Bách Thảo, mong lấy lại một
chút thi vị của Hà Nội.
Tôi tới
vườn Bách Thảo thì trời đã nhá nhem tối. Trong vườn, không khí nhẹ nhõm mát mẻ,
quả thật cô diễn viên múa đó đã không đánh lừa tôi. Đây đúng là một vườn địa
đàng. Các loại cây cổ thụ xoè tán uy ngiêm, trên gốc già cỗi là những loài cây
kí sinh, chen nhau mọc xanh rì, càng làm tăng vẻ huyền bí. Trong vườn cũng có
hồ, có những con đường nhỏ rải nhựa chạy uốn lượn ngoằn nghoèo. Giữa vườn có
một trái núi đất (sau tôi được biết tên, đó là Núi Nùng) có vẻ như là tự nhiên,
chứ không phải như những hòn giả sơn vẫn có nhan nhản trong các khu du lịch ở
Sài Gòn. Núi Nùng rất đẹp, đủ chủng loại cây mọc trên nó, có đường đi lên và
trên đỉnh hình như có một ngôi chùa hay một cái miếu gì đó. Dọc con đường nhỏ,
có đặt những chiếc ghế đá, đây đó có một vài cặp tình nhân đang ngồi tâm sự.
Cảnh vật, không khí này, với vẻ u tịch mơ màng khiến tôi chợt nhớ tới một bài
ca về Hà Nội. Thậm chí tôi còn cất tiếng hát khe khẽ.
Tôi theo
con đường nhỏ leo lên đỉnh Núi Nùng. Chà, núi cao ra phết, tôi đã khá mỏi chân.
Chợt tôi thấy đâu đó một mùi um um rất khó chịu, tôi nhìn quanh và phát hiện ra
một đám cháy nho nhỏ, xung quanh là mấy thằng nhóc chừng mười ba, mười bốn tuổi
đang la hét cười như nắc nẻ. Tò mò, tôi tiến lại gần, thì ra cái mùi là lạ kia
phát ra từ đám cháy. (Về sau, cô "diễn viên múa" có giải thích cho
tôi rằng cái mùi đó là do bọn trẻ con đốt hạt của một loại trái cây, thứ trái
đó người ta gọi là quả thối, một thứ quả đặc sản của Núi Nùng. Bọn trẻ đốt để
khủng bố các cặp tình nhân.) Thấy lạ quá, tôi tiến vào gần hơn, thì một thằng
nhóc, mặt câng câng hất hàm bảo tôi:
"Nhìn
cái đéo gì? Thích gì?"
Tôi hốt
hoảng, bật lui rồi quay trở xuống. Xuống đến chân núi, tôi đã mỏi chân lắm,
thấy một chiếc ghế đá còn trống, tôi bèn ngồi xuống. Vừa dựa lưng vào lưng ghế,
tôi chợt thấy dính nhem nhép đằng sau, đưa tay quờ ra sau, tôi linh cảm ngay
thấy điều chẳng lành. Một mùi thối hung hãn khủng khiếp bốc lên. Thôi đúng rồi,
có đứa nào chơi ác, nó ỉa lên lưng ghế. Thế là nguyên mảng lưng áo tôi dính
nhoe nhoét, toàn cứt. Thực ra cứt nó chỉ là sản phẩm của bộ máy tiêu hoá, với
nguyên liệu đầu vào là những thứ thơm tho. Có điều cũng nguyên liệu đó nếu đưa
vào những bộ máy tiêu hoá khác, như của con heo chẳng hạn, thì nó sẽ cho ra sản
phẩm kém chất lượng hơn nhiều, mùi cứt heo so với cứt người thì kém xa về độ
tàn bạo. Chỉ có bụng dạ con người mới có khả năng để cho ra những thứ thối tha
như thế. Tôi lâm vào tình thế khó xử quá, cởi áo vứt đi thì cởi trần từ đây về
nhà sao được, từ đây về tuốt đường Tầu Bay đâu có gần gụi gì. Mà nếu để nguyên
thế này ra ngoài đường thì thiên hạ họ chửi bố lên cho, có khi họ còn đánh ấy
chứ. Dám lắm.
Cuối
cùng tôi quyết định cứ để nguyên thế mà về, tôi bảo anh xe ôm rằng tôi sẽ trả
tiền gấp đôi, anh ta mới chịu. Trên đường, tôi đi tới đâu, dân tình giạt ra tới
đó, có mấy thằng du côn khạc nhổ chửi bới ầm ĩ. Mặc kệ, tôi còn cảm thấy thích,
coi đây là một sự trả thù đời nho nhỏ.
Đoàn tôi
đã thi xong. Mọi người đều phấn khởi vì hôm thi, ai cũng làm tốt phần việc của
mình, cả đoàn chắc mẩm đạt được thành tích đề ra, tức là đứng thứ ba toàn đoàn.
Thực lực đoàn tôi có thể tranh chấp ngôi nhất nhì, nhưng vuốt mặt nể mũi, phải
tôn trọng đoàn chủ nhà chứ. Đấy là luật bất thành văn của bất kỳ cuộc hội diễn
nào. Biết như thế nên lãnh đạo đoàn chỉ đề ra chỉ tiêu đứng thứ ba. Thế nhưng
mọi việc không như dự tính, kết quả đoàn tôi đứng thứ hai từ dưới lên. Hôm đi
nghe kết quả về, ông trưởng đoàn mặt cứ như đưa đám, phen này về ăn nói ra sao
với cấp trên, chương trình đầu tư mấy trăm triệu chứ bỡn à.
Tôi nghe
trong đoàn người ta bàn tán rằng, hồi bắt đầu dàn dựng chương trình, ông A.
(một cây đa cây đề trong làng ca múa nhạc quân đội, trưởng ban giám khảo) đã
vào đoàn và đặt thẳng vấn đề, nếu đoàn đưa cho ông mấy trăm triệu đó, ông sẽ lo
dàn dựng toàn bộ chương trình và bảo đảm chỉ tiêu đứng thứ ba (giống như một
thứ thầu khoán và bảo hành công trình). Chả hiểu sao ông trưởng đoàn tôi không
đồng ý.
Trong
khi tất cả các đoàn phía Nam đều do một tay ông A. lo hết. Thế bảo sao chả về
áp chót. Ghê thật. Đúng là thời hiện đại, kinh tế thị trường. Môi trường văn
hoá nghệ thuật cũng không thoát khỏi sự chi phối của nó. Các ông văn hoá đầy
mình còn hành xử như thế, trách quái gì ba cái chuyện nói ngọng với ỉa bậy.
Ngày mai
đoàn tôi lại về Sài Gòn. Đoàn đứng vị trí thứ mấy với tôi chẳng quan trọng, tôi
chỉ là thằng nhạc công và tôi đã làm tốt phần việc của mình. Những chuyện
"maphia" đó thuộc phần các vị chức sắc. Tôi chỉ biết, tôi đã được du
hí nửa tháng trời ở thủ đô.
Thế là
mãn nguyện...
Chuyến
Đi Nhớ Đời-Vương Văn Quang
Sưu tầm trên Facebook
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét