Tác phẩm Thần khúc
Thần khúc (tiếng Ý: Divina Commedia là một trường ca của nhà thơ Ý thời Trung cổ
Dante Alighieri (1265-1321), là một trong số những nhà thơ kiệt xuất nhất của
nước Ý và thế giới, sau đó được đặt tên thánh là Divina bởi Giovanni Boccaccio,
được coi là tập thơ quan trọng nhất của thời kỳ Trung Cổ và là tác phẩm văn học
vĩ đại nhất bằng tiếng Ý.
Dante đã đóng vai trò chủ đạo trong việc
kiến tạo nền văn học Ý, những miêu tả của ông về Địa ngục (Hell), Luyện ngục
(Purgatory) và Thiên đàng (Heaven) đã mang tới nguồn cảm hứng cho sự định hình
ở quy mô lớn hơn của nghệ thuật phương Tây.
Bài thơ được viết theo ngôi thứ nhất:
tôi, kể lại cuộc du hành của Dante qua ba thế giới bên kia, diễn ra tại thời
điểm Ba ngày lễ Phục sinh thiêng liêng mùa xuân năm 1300. Nhà thơ La Mã Virgil
dẫn ông đi qua Hỏa Ngục và Luyện Ngục; trong khi nàng Beatrice, người phụ nữ mà
Dante coi là lý tưởng, dẫn ông qua Thiên đường. Beatrice là người phụ nữ thành
Florence, người mà ông biết đến từ thời thơ ấu, và mang lòng ái mộ, theo hình
mẫu tình yêu thuần khiết thời thượng truyền thống, được tô điểm trong tác phẩm
La Vita Nuova của ông.
Tại Hỏa ngục, mỗi tội nghiệt phải
chịu sự trừng trị tương ứng thích đáng, ví người bói toán phải đi ngược, bằng
đầu họ, khiến họ không thể nhìn thấy gì ở phía trước, như họ đã làm trong suốt
cuộc đời mình.
Tầng một - Limbo (U Minh)
Ở đây có những người chưa được rửa
tội và những người vô thần nhưng có đức hạnh, tức những người không phạm tội
lỗi gì, nhưng không nhìn nhận Jesus là chúa của mình. Họ tuy không bị đọa đày,
nhưng cũng không được lên Thiên đường, vì không được gần Chúa trời, không có hy
vọng được cứu rỗi;
Những người Cơ hội, những người trong suốt
cuộc đời mình không làm việc gì tốt, nhưng cũng không làm gì xấu. Lẫn vào với
họ là những kẻ bị ruồng bỏ, là những thiên thần không tham gia vào Cuộc nổi
loạn của các thiên thần. Những linh hồn này không ở trong, cũng không ở ngoài
Địa ngục, họ phải ngụ tại bờ sông Acheron là con sông mà các linh hồn phải vượt
qua trước khi tiến vào Địa ngục, chịu trừng phạt bằng việc phải đuổi theo một
lá cờ, trong khi bản thân họ bị ong bắp cày đuổi theo đốt, cùng với giòi bọ và
các loại côn trùng khác hút máu mủ, hình ảnh này tượng trưng cho sự châm đốt
lương tâm và ghê tởm tội lỗi.
Các tầng địa ngục sâu hơn được kết
cấu dựa theo ý niệm của Aristote về đức hạnh và sự đồi bại, nên có thể chia ra
làm tội không kiềm chế dục vọng, bạo lực và lừa gạt (với nhiều nhà chú giải,
được biểu hiện bằng hình ảnh báo, sư tử và sói cái. Tội không kiềm chế dục vọng
- yếu đuối trong việc kiểm soát ham muốn và đòi hỏi tự nhiên - là tội nhẹ nhất.
Tầng hai - Lust (Nhục Dục)
Tầng thứ hai của Địa Ngục, đây là
ngục phạt thứ nhất của Địa Ngục. Nơi đây giam giữ những linh hồn khi còn sống
đã bị chi phối bởi dục vọng làm ảnh hưởng đến tính minh mẫn của lý trí. Họ là
"những kẻ đã phạm tội xác thịt" và họ là những kẻ đầu tiên bị trừng
phạt trong Địa Ngục. Hình phạt của họ, theo như Dante miêu tả, là luôn phải bị
thổi cuốn bay đi liên tục bởi những cơn cuồng phong vĩnh hằng, chúng tượng
trưng cho sự ham muốn mất kiểm soát đã lôi kéo họ rời khỏi con đường ngay
thẳng.
Tầng ba - Gluttony (Phàm Ăn)
Chó ngao ba đầu Cerberus canh giữ
những kẻ phàm ăn tục uống, buộc họ phải nằm trên một đống bùn ghê tởm tạo bởi
những trận mưa lạnh buốt, tuyết đen bẩn thỉu và mưa đá. Đây là biểu tượng của
những thứ rác rưởi mà những kẻ phàm ăn tục uống tạo ra khi họ còn sống, làm nô
lệ cho thức ăn và cái dạ dày của mình
Tầng bốn - Greed (Tham Lam)
Những người mà quan điểm của họ khi
còn sống lệch lạc so với chuẩn mực cho phép, chỉ hướng về tiền tài và vật chất
sẽ bị trừng phạt ở đây. Họ bao gồm 2 nhóm người: những người tham lam và hà
tiện thích tích trữ tài sản và những người tiêu xài tài sản một cách hoang phí.
Tầng năm - Wrath (Thịnh Nộ)
Là những phạm nhân được cho là
"hoàn toàn có đầy đủ ý thức và chủ ý phạm tội". Các bức tường của
thành phố được canh gác bởi các thiên thần sa ngã,Trong làn nước lầy lội như
đầm lầy của con sông Styx, những linh hồn giận dữ đánh nhau trên mặt nước,
những kẻ rầu rĩ và uể oải phải nằm xuống dưới dòng nước đen, nơi mà họ không
bao giờ tìm thấy hạnh phúc
Tầng sáu (Dị Giáo)
Đây là
nơi trừng phạt những người lan truyền và tin theo dị giáo, ví dụ như niềm tin
"Linh hồn sẽ chết cùng với thể xác" của những người tin theo thuyết
Epicurus. Họ sẽ bị chôn trong những nấm mồ cháy rực lửa.
Tầng bảy (Bạo Lực)
Tầng thứ bảy Địa Ngục giam giữ những
kẻ bạo lực, lối vào của nó được canh giữ bởi nhân ngưu Minotaur và nó được chia
thành 3 vòng: - Vòng ngoài cùng: Giam giữ những người đã cưỡng bức người khác
và tài sản. Họ sẽ phải bị nhúng chìm vào Phlegethon, 1 dòng sông của máu đun
sôi và lửa, đến 1 độ sâu tương ứng với tội của họ. Ở trên bờ sông có những con
nhân mã, do Chiron và Pholus chỉ huy, liên tục tuần tra ven sông và bắn tên vào
những ai cố ngoi lên cao hơn mức nước quy định.Những cư dân còn lại của nơi này
đó là những người hoang phí của cải, những người đã tự tàn phá nguồn nuôi sự
sống thế gian của họ. Họ vĩnh viễn phải bị săn đuổi và đánh đập bởi những con
chó hung tợn. - Vòng trong cùng: Là nơi giam giữ những người đã lăng mạ Thiên
Chúa và những ai đã đi trái tự nhiên (người đồng tính, và như đã giải thích ở
trên, người cho vay nặng lãi). Tất cả đều bị giam trong 1 sa mạc đầy cát nóng
rực cháy với mưa lửa đổ tù trời xuống. Kẻ lăng mạ phải nằm, kẻ cho vay nặng lãi
phải ngồi và những người đồng tính phải lang thang trên cát thành các nhóm.
Tầng tám (Gian Trá)
Tầng thứ tám và thứ chín của Địa Ngục
trừng phạt những tội liên quan đến sự giả dối và phản bội có ý thức, và chỉ có
thể tiếp cận được bằng cách trượt xuống 1 vách đá rộng từ trên lưng của Geryon,
1 quái vật có cánh thường được mô tả là có 3 đầu, 1 của người, 1 của thú và 1
của bò sát. Những người giả dối - những ai hoàn toàn có nhận thức về điều ác và
cố ý phạm tội - đều được giam trong 1 nhà ngục có tên là Malebolge,
Tầng chín (Phản Bội)
Những kẻ phản bội được phân biệt với
giả dối thông thường bằng việc hành động của họ có liên quan đến phản bội 1 mối
quan hệ đặc biệt nào đó. Ở đây tồn tại 4 khu vực tương ứng với mức độ nghiêm
trọng của phản bội. Ngược với hình ảnh rực lửa của Địa Ngục thì những kẻ phản
bội sẽ bị đóng băng dưới 1 chiếc hồ băng giá có tên là Cocytus, với mỗi nhóm sẽ
bị đóng băng xuống 1 độ sâu nhất định.
Nguồn: http://diendan.vnthuquan.net/tm.aspx?&m=310892&mpage=1
Dante
Alighieri sinh khoảng giữa 14 tháng 5 và 13 tháng 6 năm 1265 tại
Firenze, miền trung Italia. Mẹ của Dante, Bella degli Abati, mất khi ông
7 tuổi; ngay sau đó bố của Dante, Alighiero de Bellincione, cưới người
vợ thứ hai, Lapa di Chiarissimo Cialuffi, và họ có hai con: em trai
Francesco và em gái Gaetana của Dante. Thời trẻ, Dante được Brunetto
Latini, một người có kiến thức uyên bác dạy tiếng Latinh và truyền cho
Dante niềm thích thú văn chương. Thông qua tiếng Latinh mà Dante say mê
thơ ca cổ đại và tôn sùng thơ Virgile. Dante còn học tiếng Pháp, tiếng
Provence, đi sâu nghiên cứu thần học, triết học, thiên văn học và trở
thành một người có kiến thức bách khoa uyên bác bậc nhất ở thời đại ông.
Dante
biết yêu và làm thơ từ rất sớm. Những bài thơ về mối tình tuổi thiếu
niên sau này được gom lại thành tập Cuộc đời mới. Năm 1295 Dante tham
gia hoạt động chính trị, đứng về phái Guelfi đối lập với phái
Ghibellini. Năm 1289 phái Guelfi thắng thế nhưng rồi lại chia ra thành
phe Đen và phe Trắng. Dante theo phe Trắng, kiên quyết chống lại đường
lối dựa vào Giáo hoàng. Giáo hoàng cầu viện Hoàng tử Pháp Charles de
Valois. Năm 1301 quân Pháp tiến vào Firenze, phe Đen lưu vong trở về tổ
chức đàn áp phục thù. Dante bị kết án hai lần, phải rời bỏ quê hương đi
sống lưu vong và mai danh ẩn tích. Thời kỳ này ông bắt đầu viết Thần
khúc.
Dante mất năm 1321 tại Ravenna.
Tác phẩm:
Dante
là tác giả của các tập Thơ (Rime), Bữa tiệc (Il convivio), Về hùng biện
đại chúng (De vulgari eloquentia), Về chế độ quân chủ ( De monarchia)…
Tuy vậy, những tác phẩm này chỉ một số ít các nhà nghiên cứu quan tâm,
còn bạn đọc khắp thế giới hầu như chỉ biết hai kiệt tác: Cuộc đời mới và
Thần khúc.
Tác
phẩm Cuộc đời mới bao gồm thơ và văn xuôi, viết về tình yêu của Dante
đối với Beatrice Portinari. Tình yêu của Dante với Beatrice mang một qui
mô vũ trụ. Nhà thơ nhìn thấy ở người con gái trần tục này một ý tưởng
thánh thần được thể hiện trong những con số: “Số 3 là nguồn gốc của số
9, ba lần ba là chín. Như vậy, nếu 3 có thể sinh ra 9 thì điều kì diệu ở
trong mình – Ba ngôi: Chúa Cha, Chúa Con, Đức Thánh Linh – ba trong
một. Từ đó rút ra kết luận rằng: người con gái này là con số 9, nghĩa là
điều kì diệu và nguồn gốc của điều kì diệu này là Tam vị nhất thể”.
Những lập luận này thể hiện tinh thần của thời đại bấy giờ nhưng phải
nói rằng nhà thơ đã dũng cảm khi đem người yêu của mình so sánh với Ba
ngôi thần thánh.
Dante
gặp Beatrice lần đầu khi nàng lên 9 tuổi. “Linh hồn của cuộc sống” đã
bao trùm lấy tâm hồn của cậu bé Dante. Beatrice chỉ khẽ nghiêng mái đầu
cúi chào mà đã làm cho chàng trai Dante lâng lâng khôn tả. Chàng vội
vàng đi về phòng riêng viết bài thơ đầu tiên… Chín năm sau hai người gặp
lại nhau. Hễ nhìn thấy Beatrice là Dante lại luống cuống, xúc động,
không thể làm chủ được bản thân và tự nhủ lòng sẽ không bao giờ tìm gặp
Beatrice nữa… Những chi tiết này được Dante mô tả rất tỉ mỉ trong “Cuộc
đời mới”. Sau đó Beatrice đi lấy chồng nhưng tình yêu của Dante đối với
nàng vẫn không hề suy giảm. Ngược lại, tình yêu này là nguồn cảm hứng
cho Dante viết ra hai kiệt tác “Cuộc đời mới” và “Thần khúc”. Beatrice
mất năm 1290. Dante khóc suốt một năm ròng và những người đương thời kể
rằng họ không bao giờ còn nhìn thấy Dante cười nữa. Dante và Beatrice
trở thành một biểu tượng của tình yêu đôi lứa trong văn chương Thế giới
như Petrarca và Laura, Tristan và Isolt, Romeo và Juliet.
Thần
Khúc là một tác phẩm bằng thơ đồ sộ gồm ba phần: Địa ngục, Tĩnh ngục,
Thiên đường. Mỗi phần có 33 khúc, cộng 1 khúc mở đầu, tất cả là 100 khúc
với hơn 14.000 câu thơ. Người ta vẫn thường gọi Thần khúc là “Kinh
Thánh của thời Trung cổ”. Trong tác phẩm vĩ đại này, Dante đặt ra cho
mình một mục đích vĩ đại: giúp loài người thoát khỏi nỗi sợ hãi trước
cái chết. Nhiệm vụ này ở thời bấy giờ là vô cùng quan trọng: trong linh
hồn con người có một nỗi sợ về những cực hình ở Địa ngục mà người ta vẫn
nghe qua những lời rao giảng và thuyết giáo. Khác với những nhà triết
học theo trường phái Epicurus, Dante không khuyên người đời quên đi cái
chết, hay như những nhà triết học thế kỉ Ánh sáng, khẳng định rằng Địa
ngục là do các cha đạo nghĩ ra, Dante tin rằng Địa ngục là có thật và
chỉ có sự Can đảm, Danh dự và Tình yêu có thể giúp con người thoát khỏi
Địa ngục. Thần khúc mở đầu bằng những lời cay đắng về cái chết của
Beatrice nhưng tác giả bỗng nhiên hiểu ra rằng nàng là con người cao
thượng, trong trắng và không thể chết. Thế là linh hồn của Beatrice, với
sự giúp đỡ của Virgile đã dẫn Dante, và cùng với Dante là bạn đọc, đi
hết các tầng ngục, chứng kiến hết những nỗi kinh hoàng của Địa ngục.
Trên cánh cổng vào Địa ngục có dòng chữ “kẻ vào đây hãy quên niềm hy
vọng” nhưng Virgile khuyên Dante hãy quên nỗi sợ hãi, vì rằng chỉ với
đôi mắt mở to thì con người mới có thể nhìn ra nguồn gốc của mọi cái ác.
Cũng theo Dante thì linh hồn con người có thể bị đày xuống Địa ngục
ngay cả khi thân xác còn sống nhởn nhơ nơi dương thế, bởi vì Địa ngục
không phải là một địa điểm hay nơi chốn mà Địa ngục là một trạng thái
của lòng người. Người nào sống trong lầm lỗi sẽ rơi vào trạng thái đó.
Ngay cả lầm lỗi của lòng thù hận – cả người trả thù và nạn nhân của sự
trả thù đều bị đày xuống Địa ngục, và một khi nạn nhân còn căm thù kẻ đã
hành hạ mình thì vẫn chưa thể thoát ra khỏi Địa ngục. Bạn đọc có thể
đọc thấy những điều này ở phần Địa ngục qua bản dịch tiếng Việt. Thần
khúc lần đầu tiên được trích dịch ra tiếng Việt năm 1978. Đó là bản
trích dịch 30 khúc của cả 3 phần ra văn xuôi có vần điệu của Khương Hữu
Dụng và Lê Trí Viễn. Gần đây có bản dịch văn xuôi trọn phần Địa ngục của
Nguyễn Văn Hoàn (2005) và bản dịch thơ trọn phần Địa ngục của Hồ Thượng
Tuy. Tác phẩm Cuộc đời mới có một bản dịch của Hồ Thượng Tuy.
LA DIVINA COMMEDIA
di Dante Alighieri
INFERNO
Inferno: Canto I
THẦN KHÚC. ĐỊA NGỤC
KHÚC I
Khúc mở đầu: Rừng rậm – Ba con thú – Viếcghiliô
Con đường đời tôi đã đi đến nửa
Bỗng thấy mình lạc lối ở trong rừng
Đường chính đạo đánh mất trong bóng tối!
4 Rừng hoang vu, rừng hiểm trở trập trùng
Nói sao hết bao điều cay đắng ấy
Nỗi kinh hoàng trong ký ức tôi mang!
7 Cái chết cũng không đắng cay nhường vậy
Nhưng vì điều hay trong đấy muôn năm
Tôi xin kể về những điều trông thấy.
10 Tôi không nhớ, sao đã lạc vào trong
Rừng hiểm trở vì chìm trong giấc ngủ
Khi lìa xa chính đạo một con đường.
13 Nhưng rồi bỗng tới một chân đồi nhỏ
Nơi có một thung lũng nhỏ bao quanh
Tim tôi thắt lại vì run và sợ.
16 Tôi nhìn ra khi ngước mắt trông lên
Ánh sáng mặt trời khắp nơi rực rỡ
Soi tỏ lối đi trên mọi con đường.
19 Khi đó trong lòng vơi đi nỗi sợ
Nỗi sợ dài lâu nén ở trong tôi
Như mặt nước hồ qua đêm mệt lử.
22 Và giống như kiệt sức một con người
Thoát lên bờ từ mênh mông biển cả
Ngoái lại nhìn và sợ hãi không thôi.
25 Trong lòng tôi hãy vẫn còn run sợ
Quãng đường đi qua, thử ngoái lại nhìn
Chưa từng có một ai đi thoát cả.
28 Khi đã nghỉ ngơi mỏi mệt tấm thân
Tôi bước tiếp trên con đường cát vắng
Tiếng xạc xào ở dưới những bàn chân.
31 Và kia, ngay trên đầu dốc dựng đứng
Có một con báo nước chạy lẹ làng
Trên bộ lông những vết hoa lốm đốm.
34 Cản bước tôi, con báo chạy vòng quanh
Tôi cảm thấy ở trong vòng nguy hiểm
Từng tính bài quay lại đã nhiều phen.
37 Và rồi đến lúc bình minh vừa rạng
Giữa những vì tinh tú mặt trời lên
Đang chuyển động một tình yêu thần thánh.
40 Khơi dậy điều tốt đẹp lần đầu tiên
Tôi cảm thấy mừng vui và hạnh phúc
Máu nóng không còn dồn dập trong tim.
43 Vẻ con thú có bộ lông vui mắt
Nhưng không lâu, với một vẻ kinh hoàng
Một con sư tử bờm cao trước mặt.
46 Có vẻ như nhằm vào tôi tấn công
Nó dữ dội gầm lên vì cơn đói
Cả không gian cũng sợ hãi rùng mình.
49 Cùng với sư tử một con sói cái
Dáng gầy gò, lộ đầy vẻ khát thèm
Từng làm cho biết bao hồn kinh hãi.
52 Nó làm tôi rời rụng cả tay chân
Vẻ đe dọa phát ra từ ánh mắt
Làm cho tôi hết hy vọng bước lên.
55 Như một kẻ máu mê thèm thắng bạc
Nhưng gặp hồi đen đủi chịu trắng tay
Chỉ còn biết khổ đau và khóc lóc.
58 Con thú kia cũng như thế với tôi
Đẩy lùi tôi dần dần theo chân bước
Dồn tôi vào nơi tối ánh mặt trời.
61 Trong khi tôi đang tuột dần xuống thấp
Một người đàn ông trước mặt hiện ra
Nhưng lặng lẽ, im lìm và mỏi mệt.
64 Vừa nhìn thấy giữa hoang vắng và xa
“Cứu tôi với, – tôi kêu lên buồn bã –
Dù là người còn sống hoặc bóng ma!”
67 “Ta không phải người, đúng hơn là đã
Từng là người, dân của Lômbácđô
Quê ở Mantua cả cha lẫn mẹ.
70 Ta sinh ra vào cuối thời Xêda
Lớn lên ở Rôma, dưới triều Augút
Thời người ta thần tượng vẫn tôn thờ.
73 Ta là thi sĩ, từng viết lời bài hát
Ca ngợi con trai Ankixê, người Tơroa
Khi thành Iliông kiêu hùng lửa đốt.
76 Còn ngươi sao trở về nơi chết chóc?
Sao không trèo lên đỉnh núi diệu kỳ
Nơi khởi nguồn của mọi điều cực lạc?”
79 “Có phải Người là Viếcghiliô
Là mạch nguồn của dòng thơ tuôn chảy?” –
Tôi trả lời mà thấy thẹn thùng ghê!
82 “Ôi ánh sáng của bao nhà thơ ấy
Và việc say mê sưu tập thơ Người
Đã giúp cho tôi miệt mài đến vậy!
85 Người là thầy, là gương sáng cho tôi
Chỉ có ở nơi Người tôi đã học
Cách tuyệt vời làm vinh dự thơ tôi!
88 Người xem kìa, thú dồn tôi vào góc
Hãy cứu tôi, bậc hiền giả lẫy lừng
Máu tôi run trong đường gân thớ thịt!”
91 “Ngươi cần đi tìm một con đường khác
Nếu muốn thoát ra ma dại nơi này –
Người trả lời, khi thấy tôi than khóc –
94 Con thú không cho ai thoát lối này
Nếu ngươi cứ đứng thét lên và khóc
Nó sẽ nhảy vào cắn chết ngươi ngay.
97 Con thú bản tính xấu xa, ác độc
Lòng tham của nó không bao giờ vơi
Càng ăn no lại càng thích ăn tiếp.
100 Cùng với nhiều con vật nó kết đôi
Và sẽ quyến rũ còn nhiều con nữa
Khi thần Khuyển đến nó sẽ đi đời.
103 Thần chẳng sống vì bạc tiền, tài sản
Mà vì tình yêu, danh dự, trí khôn
Thần sống giữa diệu huyền và cao thượng.
106 Thần là cứu tinh của nước Ý khiêm nhường
Vì nước này Camminla đồng trinh tuẫn nạn
Và Ơraliô, Tuốcnô, Nixô bị tử thương.
109 Dù cho bước chân thú kia mong muốn
Thần sẽ xua đuổi sói khỏi đô thành
Giam vào ngục, nơi có bao dục vọng.
112 Ta nói với ngươi theo lối của mình:
Hãy theo ta, ta là người hướng dẫn
Đưa ngươi từ đây về chốn vĩnh hằng.
115 Ngươi sẽ nghe những tiếng kêu tuyệt vọng
Của những hồn xưa muốn chết lần hai
Sẽ nghe những lời nguyện cầu đau đớn!
118 Ngươi sẽ thấy hết đau khổ những ai
Trong lửa ngục với một niềm hy vọng
Sống với những người hạnh phúc nay mai.
121 Còn nếu ngươi muốn cao hơn bay bổng
Thì đợi chờ ngươi có một linh hồn
Ta chia tay, ngươi theo hồn xứng đáng.
124 Đấng Thượng Đế ngự trị chốn cao sang
Chưa muốn cho ta bước chân lên đó
Vì luật của trời ta hãy chưa thông.
127 Ngài ở khắp nơi nhưng trên cao ngự trị
Là thành đô, là nơi chốn ngai vàng
Hạnh phúc cho ai vinh quang được mở!”
130 “Hỡi nhà thơ – lời của tôi vang lên –
Tôi cầu Đấng mà thầy chưa biết rõ
Thoát khỏi chốn này cùng cực nguy nan!
133 Hãy dẫn tôi đến nơi thầy nói đó
Cho tôi nhìn cửa Thánh Piêtơrô
Và những linh hồn muôn đời đau khổ”.
136 Người chuyển động, và tôi theo nhà thơ.
CHÚ THÍCH
KHÚC I
1.
Con đường đời… đến nửa: Dante hình dung đường đời như một vòng cung
(Bữa tiệc, IV, 23), điểm cao nhất là 35 tuổi. Dante đạt đến điểm này năm
1300.
13.
Một chân đồi nhỏ: tức là trên khu rừng tội lỗi và lầm lạc có một ngọn
đồi cứu rỗi nhô lên cao, nơi có ánh sáng mặt trời soi tỏ mội lối đi (câu
18).
17.
Theo học thuyết của Plotemaioi (90 – 160), thời của Dante cũng vẫn như
thế, thì mặt trời là một trong số các hành tinh quay xung quanh quả đất
đứng yên một chỗ.
32. Con báo: biểu tượng của dục vọng, thói dâm đãng.
44. Con sư tử: biểu tượng của sự kiêu căng.
49. Con sói cái: biểu tượng của thói hám lợi, tham lam.
62.
Một người đàn ông: Virgilio (Virgil), Marone Publio (70 – 19 tr. CN) –
nhà thơ La Mã, tác giả của thiên anh hùng ca Eneide (Aeneid).
69. Mantua (Matova): thành phố ở đông nam khu Lombardia, miền bắc Italia.
70. Giulio Cesare (Gaius Julius Caesar)(100 – 44 tr. CN): Lúc Virgilio sinh thì Cesare đã 31 tuổi.
71. Dưới triều Augút – nghĩa là dưới triều Hoàng đế La Mã Augusto (63 tr. CN – 14 sau CN).
74. Con trai Ankixê, người Tơroa: tức Enea (Aeneas), thủ lĩnh người Tơroa, là con trai của Anchise.
91.
Ngươi cần đi tìm một con đường khác: Dante hãy còn chưa thể vượt qua
con sói để lên đến đỉnh đồi ngay được mà phải đi qua ba thế giới bên
kia.
105.
Câu này trong nguyên tác: tra feltro e feltro đang gây tranh cãi xưa
nay. Có người giải thích “giữa thành phố Feltro và lâu đài Montefeltro”.
Chúng tôi dịch như bản tiếng Việt của Nguyễn Văn Hoàn.
107
– 108. Cammila, Eurialo, Turno, Niso: tên những nhân vật trong tác phẩm
của Virgilio. Họ thuộc về hai phe địch thủ của nhau nhưng Dante quan
niệm sự hy sinh của cả hai phe đều cần cho sự ra đời Đế chế La Mã.
116.
Muốn chết lần hai: những kẻ lầm lỗi ở Địa ngục đã chết về thể xác nhưng
vẫn còn mong được chết cả linh hồn để chấm dứt đọa đầy, đau khổ.
123 – 126. Ngươi theo hồn xứng đáng: tức Beatrice. Virgilio chưa qua phép rửa tội nên không được đặt chân đến thiên đường.
134. Cửa Thánh Piêtơrô: cửa vào Tĩnh ngục.
KHÚC II
Mối nghi ngờ của Đantê – Khích lệ của Viếcghiliô
Bầu trời sẫm tối, một ngày sắp qua
Mọi sinh linh dần đi vào giấc mộng
Họ nghỉ ngơi, chỉ tôi kẻ không nhà.
4 Và tôi chuẩn bị bước vào cuộc chiến
Với chặng đường dài, khó nhọc, gian nan
Cuộc chiến mà tôi trung thành hồi tưởng.
7 Hỡi Nàng Thơ, giờ ta gọi tên Nàng
Hỡi trí tuệ và tài thơ cao thượng
Ghi lại những điều đã thấy, đã trông!
10 Tôi bắt đầu: “Hỡi nhà thơ hướng dẫn
Hãy xem tôi có đủ khả năng không
Trước khi vào cuộc du hành bí hiểm?
13 Thân sinh của Xinviô – Người từng kể rằng –
Khi hãy còn mang phàm thân tội lỗi
Thân xác trần đi vào chốn trường sinh.
16 Nhưng nếu vượt qua những điều lầm lỗi
Đến hạnh phúc, thì xét sự vinh quang
Ông là ai, và xét ra sao vậy?
19 Điều đó hình như không hợp với thiên lương
Nhưng ông được chọn trên trời cao ánh sáng
Làm Cha tinh thần của Đế chế, thành Rôm.
22 Đế chế, thành này được làm đất Thánh
Và người ta đã thiết lập ngai vàng
Cho người kế vị Thánh Piêtơrô tối thượng.
25 Ông từng biết rõ về mọi nguyên nhân
Với du hành thầy cho ông vinh dự
Và chiếc trượng giám mục của Giáo hoàng.
28 Cả Thánh Paolô cũng lên trên đó
Để gia thêm sức mạnh cho Đức Tin
Bước đầu tiên trên con đường thoát khổ.
31 Còn tôi lấy ai làm gương cho mình?
Tôi không phải Enêa hay Thánh Paolô ấy
Không một ai nghĩ tôi xứng với mình.
34 Và nếu như tôi bước vào xứ đấy
Tôi sợ rằng đó là chuyện điên rồ
Thầy anh minh, thấy rõ hơn tôi vậy”.
37 Như người xa lạ với ý muốn xưa
Một ý tưởng làm đổi thay kế hoạch
Vứt bỏ cái điều đã nghĩ đã suy.
40 Tôi như thế, trên bờ dốc tối mịt
Mới khởi đầu mà đã thấy gian nan
Càng nghĩ suy, càng tiêu tan kế hoạch.
43 “Ta hiểu đúng sự thật những lời con –
Chiếc bóng hào hiệp kia liền đáp –
Trĩu nặng hồn con vì sự đớn hèn!
46 Chớ để sợ hãi khiến sai đầu óc
Còn nếu không sẽ nhụt chí bước chân
Như con thú quẫn trí trong cảm giác.
49 Ta sẽ nói để giải thoát cho con
Về cái điều, những gì ta nghe được
Rằng từ đầu ta đã xót thương con.
52 Ta ở giữa cái thiện và cái ác
Đã gọi ta một người đẹp thanh cao
Ta có trách nhiệm phục tùng người đẹp.
55 Ánh mắt nàng lấp lánh, sáng hơn sao
Giọng nói của nàng khoan thai, êm ả
Như lời thần tiên toát giọng ngọt ngào:
58 “Hỡi linh hồn xứ Mantua tao nhã
Mà vinh quang còn lưu lại trần gian
Còn vọng mãi, vĩnh hằng cùng vũ trụ!
61 Một bạn tôi đang gặp phải nguy nan
Bạn không may mắn trên đường cát vắng
Nỗi sợ hãi giờ đang cản bước chàng!
64 Để cứu chàng tôi sợ mình đến muộn
Chuyện của chàng tôi nghe ở Thiên đình
Tôi sợ chàng gặp phải điều nguy hiểm.
67 Người hãy đến cùng vẻ đẹp từ ngôn
Bằng tất cả những gì Người có thể
Cứu vớt chàng cho tôi đặng bình tâm.
70 Tôi là Bêatơrít, tôi cầu Người đó
Tôi đến đây và mong sớm trở về
Tình yêu đã xui khiến tôi bộc lộ.
73 Khi nào trình diện trước Đức Chúa Trời
Mọi công lao của Người tôi ca tụng”.
Ta bày tỏ khi nàng đã ngưng lời:
76 “Hỡi người con gái Duy nhất, Cao thượng
Đức hạnh cao hơn tất cả mọi người
Được đặt vào trong bầu trời nhỏ nhắn.
79 Phụng sự Người là vinh hạnh cho tôi
Vâng lệnh ngay mà thấy còn chậm trễ
Tôi chỉ cần nghe mệnh lệnh của Người.
82 Nhưng Người xuống đây mà không thấy sợ
Trong bóng đêm của lòng đất kinh hoàng
Rồi trở về nơi từng ra đi đó?”
85 Nàng đáp: “Nếu ngươi muốn rõ nguồn cơn
Ta sẽ nói một đôi lời ngắn ngủi
Tại sao ta đi xuống chẳng kinh hoàng.
88 Ta chỉ sợ tiết lộ điều có hại
Sẽ làm cho phương hại đến người thân
Còn chẳng sợ gì những điều còn lại
91 Chúa tạo ra ta và ban ân huệ
Nỗi khổ trần gian không ám ảnh ta
Không thể nào bén đến ta ngọn lửa.
94 Trên trời cao nhân hậu một Đức Bà
Từng tiếc thương những ai đau khổ vậy
Tỏ lòng thương khi xét xử người ta.
97 Đức Bà cho gọi Lusia và nói:
Đang cần ngươi giúp đỡ một tín đồ
Ta uỷ thác việc này cho ngươi đấy.
100 Lusia đã tìm đến chỗ ta
Nơi ngày xưa Rakenlê ngồi cạnh
Và nói: – xin vâng lệnh Đức Bà!
103 Bà nói: Hỡi Bêatơrít, xin cố gắng
Cứu kẻ vì tình tìm đến với ngươi
Cố tách ra khỏi trần gian bận rộn.
106 Hay không nghe ra lời van vỉ của người?
Không thấy dòng sông dữ dằn hơn biển cả
Sẽ cướp mất đi cuộc sống của người? –
109 Không một ai vội vàng hơn ta cả
Ta khát khao tìm đến với niềm vui
Làm điều phúc và tránh xa điều họa.
112 Từ vinh quang hằng phúc ta xuống đây
Tin cậy người tài từ tâm ngôn luận
Biết nghe theo, làm vinh dự cho Người”.
115 Nàng nói vậy và mắt buồn nhìn xuống
Rồi nhìn ta trong nước mắt ngước lên
Giục giã ta bước vào con đường lớn.
118 Ta vội đến với con theo ý Nàng
Cứu con thoát thú dữ từng ngăn cản
Chỉ ra con đường ngắn đến đỉnh non.
121 Có chuyện gì? Tại vì sao bước chậm?
Tại vì sao bối rối ở trong lòng
Thiếu dũng khí và cả lòng kiêu hãnh?
124 Khi lên với ba hằng phúc Tiên nương
Trên Thiên đình có những người lo lắng
Và hứa với con bao chuyện tốt lành”.
127 Như cánh đồng hoa rũ cành khép cánh
Qua đêm trường với giá lạnh và sương
Bỗng bừng nở khi vừng dương tỏa sáng.
130 Tôi vươn lên từ dũng khí mỏi mòn
Máu can đảm bỗng bừng trong huyết quản
Tôi trả lời, tôi nói bạo dạn hơn:
133 “Ôi Tiên nương như một người giải phóng
Và thầy tôi, thầy hào hiệp biết bao!
Nàng bày tỏ và thực thi nhanh chóng.
136 Tôi sung sướng, lời thầy tôi nghe theo
Tôi khát khao được lên đường tiếp tục
Trở lại với bao dự định ban đầu.
139 Giờ hai người nhưng mục đích chỉ một
Thầy là người Hướng đạo, là Tôn sư”
Tôi nói thế, khi bóng người chuyển tiếp.
142 Tôi cũng bước vào hiểm trở hoang vu.
Chú thích
KHÚC II
12. Cuộc du hành bí hiểm: nhiều bản dịch là khó khăn, gian khổ nhưng Dante cũng đã nói ở câu 8, khúc I là có “nhiều điều hay”.
13.
Thân sinh của Xinviô: tức Enea, theo khúc VI của anh hùng ca Eneide,
xuống Âm phủ được cha là Anchise chỉ cho xem linh hồn của hậu thế và báo
trước cho tương lai vinh quang của Roma.
24. Người kế vị Thánh Piêtơrô tối thượng: Giáo hoàng thứ nhất.
25. Ông: tức Enea. Với du hành thầy cho ông vinh dự: tức cuộc du hành của Enea xuống Âm phủ mà Virgilio đã nói trong Eneide.
28.
Cả Thánh Paolô cũng lên trên đó: tức Thánh tông đồ Paolô đã lên thiên
đàng mà Kinh Thánh nói đến (Tân Ước_II Cô-rinh-tô 12: 2 – 4).
52. Ta ở giữa cái thiện và cái ác: những người sinh ra trước khi Chúa Giê-su ra đời, chưa qua lễ rửa tội.
58. Linh hồn xứ Mantua: tức Virgilio.
70.
Tôi là Bêatờrít: Dante yêu Beatrice khi lên chín tuổi… Tình yêu này
được Dante mô tả trong Cuộc đời mới. Beatrice chết năm 1290, lúc nàng
mới 25 tuổi. Trong những dòng kết thúc Cuộc đời mới Dante đã hứa rằng
“tôi hy vọng được nói về nàng cái điều mà chưa bao giờ có ai từng nói
vậy về một con người”. Trong Thần khúc Beatrice cũng vẫn là người con
gái mà Dante yêu thuở thiếu thời, nàng tượng trưng cho Trí tuệ của Chúa,
cho sự giải thoát linh hồn.
78. Bầu trời nhỏ nhắn: chỉ tầng trời có mặt trăng, theo quan niệm thiên văn xưa, là tầng trời thấp nhất.
94. Một Đức Bà: chỉ Đức Mẹ đồng trinh Maria.
97.
Lusia: Nữ thánh tử vì đạo ở Siracusana (thế kỉ VI sau CN), tượng trưng
cho sự công bằng thần thánh. Đức Mẹ đồng trinh Maria phái Lusia đi báo
cho Beatrice và Beatrice đã nhờ Virgilio đi cứu Dante.
KHÚC III
Cửa vào Địa ngục – sông Akêrông – Carôngtê
Qua khỏi đây là xứ thảm sầu
Qua khỏi đây là đau thương vĩnh viễn
Là đi về những thế hệ khổ đau.
4 Công lý tạo hóa, quyền uy thánh thần
Đã tạo ra ta bằng sức mạnh của
Trí tuệ cao siêu, tình yêu đầu tiên.
7 Trước ta, chỉ những gì vĩnh viễn
Ta ngang bằng với giá trị vĩnh hằng
Kẻ vào đây hãy vứt niềm hy vọng.
10 Những dòng chữ viết bằng thứ mực đen
Khắc trên cổng ra vào tôi đọc được
“Ôi thầy ôi, sao quá đỗi dữ dằn!”
13 Như thông tỏ nỗi lòng tôi, thầy đáp:
“Đã tới đây – phải rũ bỏ đớn hèn
Đã tới đây – phải xua điều ngờ vực.
16 Chúng ta đến nơi ta đã nói trên
Con sẽ thấy những đám đông đau đớn
Vì muôn đời đã để mất trí khôn”.
19 Cho khỏi nghi ngờ, thầy đưa tay tôi nắm
Và hướng về tôi, vẻ mặt lặng yên
Dẫn tôi đi khám phá điều bí ẩn.
22 Đó đây nghe tiếng khóc, tiếng kêu rên
Không một vì sao nào trong bóng tối
Mới thoạt nghe, nước mắt đã trào lên.
25 Những giọng nói, những lời than hoang dại
Ngôn từ đớn đau, ngữ điệu điên khùng
Tiếng vỗ tay, tiếng kêu buồn tê tái.
28 Tất cả tạo nên náo động, quay cuồng
Trong không gian đã tối mù vĩnh viễn
Như bụi trong vòng bão tố cuồng điên.
31 Còn tôi đầu óc quay cuồng, u ám
Tôi hỏi: “Thầy ơi tiếng khóc của ai?
Họ là ai, tại vì sao đau đớn?”
34 Thầy bảo tôi: “Tình cảnh đớn đau này
Là số phận những linh hồn nhàm chán
Không biết nhục vinh của những kiếp người.
37 Chúng hòa theo đám thiên thần ngớ ngẩn
Không phản phúc mà cũng chẳng trung thành
Với Thượng Đế, mà chỉ vì mình chúng.
40 Trời xua chúng để Thượng giới đẹp hơn
Địa ngục sâu cũng chẳng thèm nhận chúng
Sợ tội đồ có cớ để vênh vang”.
43 Tôi hỏi: “Thầy ơi cái gì đè nặng
Mà chúng kêu khóc ghê gớm quá chừng?”
Thầy đáp: “Ta trả lời con ngắn gọn:
46 Đến cái chết, hy vọng cũng không còn
Chúng chỉ sống đời mù lòa, thấp kém
Nên ước ao một thứ nhẹ nhàng hơn.
49 Trên thế gian không còn ai nhớ chúng
Lòng xót thương, công lý cũng làm ngơ
Thôi đủ rồi, hãy nhìn lên, đi thẳng”.
52 Tôi nhìn quanh và thấy một lá cờ
Đang quay tròn như có sức lực ác
Cuốn là cờ trong đám bụi tròn vo.
55 Cuốn theo sau một đoàn người dằng dặc
Đông đến mức tôi không thể nào tin
Rằng đã nhanh tay nhường kia Thần chết.
58 Tôi nhận ra trong đám một bóng hình
Sau khi tìm hiểu ít nhiều khuôn mặt
Kẻ chối từ vì nhu nhược đáng khinh.
61 Lập tức tôi hiểu và tôi tin chắc
Đúng là lũ người hèn mạt, nhỏ nhen
Cả Chúa Trời, địch thủ đều khinh suất.
64 Đến muôn đời không sống lũ đáng thương
Chúng trần truồng, bị thường xuyên vây cắn
Những bầy ruồi và cả những bầy ong.
67 Máu, nước mắt từ trên gương mặt chúng
Chảy ròng ròng xuống dưới những bàn chân
Nơi dòi bọ thối tha đang chờ uống.
70 Nhìn ra xa tôi thấy một đám đông
Đang đứng chờ trên một bờ sông lớn
Tôi hỏi: “Thầy ơi, thầy biết rõ hơn:
73 Họ là ai và phải chăng số phận
Có vẻ như xua đuổi họ qua sông
Con nhận ra họ từ xa xôi lắm”.
76 Thầy trả lời: “Rồi con sẽ tự mình
Nhìn ra, khi mà chúng ta đi đến
Dòng sông sầu tên gọi Akêrông”.
79 Nhìn xuống đất, ánh mắt tôi luống cuống
Tôi ngại phiền thầy nên đã bước lên
Gần bờ sông và rồi tôi im lặng.
82 Về hướng chúng tôi có một chiếc thuyền
Một ông già tóc bạc phơ quát lớn:
“Đáng đời chưa! Độc ác những linh hồn.
85 Quên trời xanh đi, vì tao đi đến
Để chở chúng mày sang bờ bên kia
Vĩnh viễn đêm đen, lửa thiêu, giá lạnh.
88 Còn ngươi, linh hồn còn sống đến đây
Hãy tránh ra xa, chúng đều đã chết”.
Chúng tôi chưa đi, ông nói thế này:
91 “Hãy tìm đường khác, hãy tìm bến khác
Cũng mé sông này nhưng không phải đây
Cần tìm nhẹ nhàng một con đò khác”.
94 Thầy bảo: “Carôngtê, chớ phiền chúng tôi
Chúng tôi đến nơi chúng tôi mong muốn
Và chúng tôi xin cụ hãy ngưng lời!”
97 Tôi thấy mặt lão già hơi dịu xuống
Bộ mặt lông lá trên dòng sông đêm
Một vòng lửa quanh đôi mắt đỏ lựng.
100 Và những hồn ma mệt mỏi, trần truồng
Răng đánh lập cập, mặt mày tái mét
Khi nghe những lời ác độc vang lên.
103 Chúng nguyền rủa cả giống nòi, bộ tộc
Cả quê hương, tiên tổ, Đức Chúa Trời
Cả việc sinh ra loài người trên đất.
106 Rồi sau đó chúng trết cục vào nhau
Khóc ầm ĩ trên bờ sông quái ác
Đợi lũ người lòng sợ Chúa tắt lâu.
109 Carôngtê toé lửa trong con mắt
Ra hiệu nhanh lên những kẻ lỗi lầm
Nện mái chèo những kẻ nào chậm chạp.
112 Như mùa thu lá rơi rụng trong sương
Lá rụng xuống từng chùm cho đến lúc
Trả hết cho đất, trơ trụi giơ cành.
115 Bọn gieo hạt giống Ađam ác độc
Nối đuôi nhau, từng đứa nhảy lên bờ
Như bầy chim, theo người giơ roi quất.
118 Cứ như thế, bơi qua dòng nước đen
Và khi chúng sang bờ kia chưa kịp
Thì bên này một tốp mới đang chen.
121 Thầy tôi cặn kẽ với tôi giải thích:
“Những ai chết trong cơn giận Chúa Trời
Khắp tứ xứ đều về đây tụ tập.
124 Và rồi vội vã từng phút từng giây
Công lý thánh thần sẽ thúc ép họ
Nỗi sợ biến thành ham muốn liền ngay.
127 Chưa linh hồn tốt nào qua nơi đó
Nếu Carôngtê từng cáu kỉnh với con
Thì bây giờ chắc là con đã rõ”.
130 Thầy dứt lời thì không gian tối sầm
Toàn thân tôi bỗng rung lên dữ dội
Mồ hôi của tôi trên áo ướt đầm.
133 Và mặt đất bỗng đùng đùng gió nổi
Rồi ánh lên một chớp đỏ ngang trời
Cảm giác của tôi dường như tê dại.
136 Như người mê ngủ, tôi đổ xuống ngay.
Chú thích
KHÚC III
1
– 9. Dòng chữ đề trên cổng vào Địa ngục – theo truyền thuyết của Thiên
Chúa giáo, Địa ngục do một vị thần ba ngôi tạo ra: ngôi Cha (sức mạnh
tối cao), ngôi Con (trí tuệ cao siêu), và ngôi Thánh linh (tình yêu đầu
tiên). Địa ngục này để hành hình Lucifeo từ trên trời rơi xuống (khúc
XXXIV) và tồn tại muôn thuở. Đọc hết Địa ngục ta sẽ hình dung ra Địa
ngục của Dante có hình như một cái giếng khổng lồ cứ xuống thấp dần theo
từng tầng ngục.
58.
Tôi nhận ra trong đám một bóng hình: các bản chưa có chú giải thống
nhất mà chỉ nói hoặc là Giáo hoàng Celestino V được bầu năm 1294, lúc đó
ông đã 79 tuổi, đã xin thôi sau 5 tháng vì sợ không đảm đương nổi chức
vụ. Hoặc là Pontius Pilate (tức quan xét xử Phi-lát), người đã định tha
cho Giê-su vì không thấy tội đáng chết nhưng đám đông dân chúng vẫn nằng
nặc yêu cầu tha cho tên cướp Ba-ra-ba và đóng đinh Giê-su trên cây thập
tự nên đã nghe theo (Tân Ước_Lu-ca 23: 1 – 24).
78.
Dòng sông Akêrông: là con sông dưới Địa ngục theo thần thoại Hy Lạp.
Đây là con sông do nước mắt vua Creta tạo thành, có bản cho là do tội
lỗi của con người (xem khúc XIV, 94 – 138). Đầu tiên có tên Acheronte,
tiếng Hy Lạp nghĩa là đau thương, chảy quanh vùng ngục thứ nhất. Sau đó,
chảy xuống thấp hơn thành đầm Stige, nghĩa là hận thù, nơi hành hình
những kẻ cuồng nộ (xem khúc VII, 106). Thấp hơn nữa thành dòng sông máu
Flegetonta, nghĩa là nóng bỏng, nơi trừng phạt những kẻ bạo hành, những
kẻ hại người thân (xem khúc XII, 47). Tiếp tục vẫn dòng sông máu và tên
Flegetonta (xem khúc XIV, 113) xuyên qua khu rừng của những kẻ tự tử và
trảng cát có mưa lửa (xem khúc XIV, 76 – 90; khúc XV, 1 – 12). Từ đây nó
tạo thành những dòng thác ầm ầm đổ vào trong (xem khúc XVI, 1 – 3; 92 –
105) tạo thành đầm Cocito, nghĩa là khóc than (xem khúc XIV, 119; khúc
XXXI, 123; khúc XXXII, 22 – 30; khúc XXXIV, 52). Sông Lete, nghĩa là
quên lãng được Dante đặt ở “ngoài vực” (xem khúc XIV, 136 – 138) để cho
những âm hồn đến rửa ráy sau khi đã chuộc lỗi lầm, để dòng sông sẽ cuốn
đi những kỷ niệm về những điều lầm lỗi. Con sông này sau đó còn chảy
tiếp đến Tĩnh ngục…
83.
Ông già Carôngtê: là người lái đò đưa các linh hồn sang bên kia thế
giới theo thần thoại. Trong Thần khúc Dante biến ông này thành một quỷ
sứ của Địa ngục.
93.
Cần tìm một con đò khác: Carôngtê biết rằng Dante không có lỗi lầm để
phải chịu cực hình của Địa ngục nên phải tìm một con đò nhẹ nhàng để các
thiên thần đưa đến gần Tĩnh ngục.
115.
Giống Ađam ác độc: theo Cựu Ước, Eva nghe lời xui của con rắn đã ăn
trái cấm và trao cho chồng là Ađam cùng ăn, họ đã thành những kẻ có tội
và bị Đức Chúa Trời đuổi khỏi thiên đàng.
KHÚC IV
Tầng Địa ngục thứ nhất – Những vĩ nhân chưa qua phép rửa tội
Cơn mê ngủ ở trong tôi đứt quãng
Tri giác phục hồi sau tiếng sét vang
Như một người bị thức bằng sức mạnh.
4 Đảo cặp mắt vừa được nghỉ, nhìn quanh
Tôi đứng thẳng và mắt nhìn chằm chặp
Cố hiểu ra nơi đang ở của mình.
7 Hai chúng tôi đang đứng trên bờ vực
Thung lũng thảm sầu ở dưới bàn chân
Nơi có vô vàn tiếng kêu khủng khiếp.
10 Vực thẳm sâu, vực mờ mịt, đen ngòm
Tôi chăm chú nhìn xuống sâu tận đáy
Nhưng tất cả đều mờ mịt, tối đen.
13 “Giờ ta xuống thế giới mù phía dưới
Ta đi đầu, còn con đi thứ hai”.
Mặt thầy tái mét khi thầy nói vậy.
16 Tôi nói, khi nhìn nét mặt thầy tôi:
“Con đi sao nổi, nếu thầy cũng sợ
Thầy cũng kinh hoàng, biết dựa vào ai?”
19 Thầy bảo: “Cực hình của hồn đau khổ
Đã truyền cả sang gương mặt của ta
Nỗi đau khổ con nhầm là nỗi sợ.
22 Ta đi thôi, đang giục giã đường xa”.
Thầy bước xuống và tôi theo thầy bước
Vào vòng thứ nhất, vực thẳm đang chờ.
25 Ở đó những gì mà tôi nghe được
Không phải tiếng kêu mà tiếng thở dài
Làm xáo động bầu không gian vạn kiếp.
28 Nó từ nỗi đau không bị cực hình
Của đám âm hồn vô cùng đông đúc
Có cả trẻ con, đàn bà, đàn ông.
31 “Sao con không hỏi – thầy tôi bỗng nhắc –
Họ là ai, trú ẩn những linh hồn
Ta muốn con tỏ tường khi bước tiếp.
34 Họ không phải là những kẻ lỗi lầm
Công tích không nhiều nhưng mà cũng có
Nhưng chưa qua rửa tội cửa Đức Tin.
37 Họ sống trước khi đạo Kitô có
Không biết tôn thờ Đức Chúa như cần
Ta cũng là một người trong bọn họ.
40 Vì khiếm khuyết đó, ta bị bỏ quên
Và ở đây ta chịu điều xét đoán
Mất hy vọng và cứ sống khát thèm”.
43 Lồng ngực tôi thắt lại vì đau đớn
Nghe thấy tin có không ít vĩ nhân
Chốn Minh phủ phải chịu nhiều cay đắng.
46 “Hãy cho con hay, chúa tể của con –
Tôi hỏi thầy vì muốn cho vững dạ
Về Đức Tin đã thắng mọi sai lầm –
49 Có phải nơi này không ai thoát cả
Nhờ công mình hay ai chuộc cho nhau?”
Thầy hiểu ngay những lời tôi nói đó.
52 Thầy trả lời: “Ta cũng tới chưa lâu
Ta đã thấy có một Ngài chúa tể
Với vòng hào quang chói lọi trên đầu.
55 Ngài đưa khỏi đêm anh hồn thuỷ tổ
Con trai Aben và cả Nôê
Và Môisê, luật gia, người coi giữ.
58 Vua Đavít, trưởng lão Abờraham
Ítxaraen, cha của ông và con nhỏ
Cả nàng Rakelê cũng được ưu tiên.
61 Nhiều người khác cũng được ban ân huệ
Trước họ chưa từng cứu rỗi một ai
Họ trở thành những người đầu tiên đó”.
64 Thầy vẫn nói nhưng không dừng bước chân
Chúng tôi đi qua một khu rừng lớn
Tôi thấy đây chật ních những âm hồn.
67 Và tôi thấy từ nơi xa xôi lắm
Có một vầng ánh sáng trước mặt tôi
Nửa bầu trời đen bỗng nhiên toả sáng.
70 Dù ánh sáng không ở gần chúng tôi
Tôi nhìn thấy một đoàn đông đúc lắm
Hẳn những người đáng kính ở nơi này.
73 “Hỡi người vinh dự của thơ ca, khoa học
Họ là ai mà lại được tôn vinh
Số phận họ sao khác xa người khác?”
76 Thầy đáp: “Tiếng tăm của họ lẫy lừng
Còn vang mãi trong cuộc đời dương thế
Nên Chúa Trời nhiều ân huệ đã ban”.
79 Ngay lúc này, tôi nghe ai đó nói:
“Nhà thơ cao cả nhất hãy tôn vinh!
Bóng của nhà thơ nay đà quay lại”.
82 Tôi nhìn thầy, khi dứt những lời trên
Đến trước chúng tôi bốn người vĩ đại
Nét mặt không vui mà cũng chẳng buồn.
85 “Con hãy nhìn – người thầy nhân hậu bảo –
Người đang cầm chiếc kiếm trong tay kia
Dẫn đầu ba vị như vì vương giả.
88 Nhà thơ tối thượng, chính là Hômer
Tiếp theo – Hôrát, nhà thơ trào phúng
Ôviđiô thứ ba, và sau nữa Lucanô.
91 Mỗi người danh hiệu với ta đều xứng
Lời vang lên, ta một chút bước lên
Tôn vinh họ, và tất nhiên, ta đúng”.
94 Trước mắt tôi tuyệt mỹ một tao đàn
Vị chúa tể với bài ca bất tử
Như đại bàng bay lượn giữa trời xanh.
97 Thầy tôi gặp và chuyện trò với họ
Rồi quay về tôi làm dấu cúi chào
Và thầy mỉm cười với tôi khi đó.
100 Họ ban cho tôi vinh dự lớn lao
Tôi được đứng trong tao đàn của họ
Người thứ sáu trong các bậc thanh cao.
103 Chúng tôi đi đến tận vùng sáng tỏ
Muốn nói lời mà nín lặng càng hay
Nhưng cũng hay nếu chuyện trò nơi đó.
106 Trước mắt tôi hiện ra một lâu đài
Có bảy lớp thành, tường cao chất ngất
Và một dòng sông xinh đẹp bao vây.
109 Chúng tôi qua sông như đi trên đất
Qua bảy cánh cổng đến nhóm đại hiền
Một thảm cỏ xanh hiện ra trước mặt.
112 Những vị đó rất điềm đạm, trang nghiêm
Dáng vẻ bề ngoài uy nghi, oai vệ
Lời họ khoan thai, chậm rãi vang lên.
115 Chúng tôi bước lên một khu đồi nhỏ
Một vùng cao tươi mát, sáng, dịu êm
Cho phép chúng tôi nhìn ra tất cả.
118 Ở đó, trên nền ngọc bích màu xanh
Đã hiện lên những anh hồn cao cả
Mắt thoạt nhìn đã phấn khích trong tim.
121 Tôi thấy cụ Eletơra và đàn cháu nhỏ
Trong số họ có Hécto và Ênêa
Xêda đeo gươm đôi mắt rực lửa.
124 Tôi thấy Cammila, Pantaxilêa
Và vua Latinô xa hơn một chút
Ngồi bên cạnh công chúa Lavina.
127 Bờrutô, người cho Táckinô hạ bệ
Lucờrêxia, Giulia, Mácxia, Coócnilia
Và Xalađinô một mình riêng lẻ.
130 Sau đó ngước mắt một chút nhìn lên
Thấy vị Tôn sư mọi người biết đến
Giữa quây quần triết học một gia đình.
133 Tất cả hướng về tỏ lòng tôn kính
Người ngồi gần nhất và trước mọi người
Tiếp đến Xôcrát, Platôn đáng kính.
136 Có Đêmôcrít nổi tiếng khắp nơi
Anaxagô, Talê, Điôgiênét
Empêđôclét, Hêraclít, Zênônê.
139 Tôi thấy người đi sưu tầm thảo dược
Điátcôriđê và thấy Oócphêô
Tuliô, Linô và Xênêca – nhà đạo đức.
142 Nhà hình học Ơcơlít và Tôlômêô
Avixena, Galen và Ipôcrát
Avêôít, nhà bình luận tài ba.
145 Tên mọi người không thể nào kể hết
Tôi cần nêu nhanh chóng tên mọi người
Thường lời nói không thể nêu hết việc.
148 Giờ nhóm sáu người chỉ còn lại hai
Nhà hiền triết dẫn tôi đi hướng khác
Rời lặng yên vào xao động khôn nguôi.
151 Chúng tôi đi vào một nơi tối mịt.
Chú thích
KHÚC IV
37
– 39. Đạo Kitô: tức đạo Thiên Chúa. Virgilio chết năm 19 tr. CN vào
ngục Limbus khoảng nửa thế kỷ trước khi Giê-su chết và hồi sinh.
53. Ta đã thấy có một Ngài chúa tể: chỉ Đức Chúa Giê-su.
55. Anh hồn thuỷ tổ: chỉ Adam, người đầu tiên theo Kinh Thánh.
56. Aben: con Adam; Nôê: người theo ý Chúa Trời đã đóng thuyền chở vợ con và các loài vật khi xảy ra nạn hồng thuỷ.
57. Moise: người giải phóng dân tộc Do Thái khỏi ách nô lệ Ai Cập, được Chúa Trời ban cho bộ luật Do Thái.
58. David: Vua Do Thái; Abraham: Trưởng lão Do Thái.
59. Israel: tức Giacobbe (Jacob); Rakelê (Rachel): Vợ Giacobbe.
88–90.
Omero (Homer): Nhà thơ Hy Lạp cổ đại, người được coi là tác giả của
“Iliat” và “Odyssey”; Orazio (Horace) (65 – 8 tr. CN) – nhà thơ La Mã cổ
đại; Ovidio (Ovid) (43 tr. CN – 18 sau CN) – nhà thơ La Mã; Lucano (39 –
65) – nhà thơ La Mã. Bốn nhà thơ cổ đại mà Dante gọi là “bốn người vĩ
đại” (câu 83). Trong bốn nhà thơ này thì Omero là nhà thơ mà Dante chưa
thể đọc được vì Dante không biết tiếng Hy Lạp, còn bản dịch ra tiếng
Latinh hồi này chưa có, mặc dù vậy, ông vẫn gọi Omero là “nhà thơ tối
thượng”, gọi Orazio là “nhà thơ trào phúng”. Còn Ovidio và Lucano thì
Thần khúc sử dụng rất nhiều sự tích từ tác phẩm của hai nhà thơ này.
121–144.
Dante tiếp tục gặp những nhân vật sau: Elettra (Electra): người yêu của
thần Dớt, mẹ của Dardano, người lập thành Tơroa; Ettor (Hector): con
trai vua Priamo và Ecuba, anh hùng Tơroa; Cammilla, Pantasilea: những
nhân vật trong thiên anh hùng ca “Eneide” của Virgilio; Latino: vua của
Latium, cha của Lavina. Lavina là vợ của Enea; Bruto: lãnh chúa đầu tiên
của cộng hoà La Mã, người đã hạ bệ vua Tarquino năm 509 tr. CN, thiết
lập chế độ cộng hoà (không phải Bruto, người giết Cesare ở câu 65 khúc
XXXIV); Lucrezia, Iulia, Marzia, Corniglia: bốn gương mặt phụ nữ đại
diện cho đức hạnh La Mã; Saladino (1138 – 1193) quốc vương Ai Cập và
Syria, Saladino một mình riêng lẻ vì ông thuộc về nền văn hóa khác; vị
Tôn sư là Aristotele (384 – 322 tr. CN): nhà triết học Hy Lạp cổ đại;
Socrate (469 – 399 tr. CN): nhà triết học Hy Lạp cổ đại; Platone (427 –
347 tr. CN): nhà triết học Hy Lạp cổ đại; Dimocrito (460 – 370 tr. CN):
nhà triết học Hy Lạp cổ đại; Anassagora (500 – 428 tr. CN): nhà triết
học Hy Lạp cổ đại; Tale (625 – 546 tr. CN): nhà toán học, triết học Hy
Lạp cổ đại; Diogenes (413 – 327): nhà triết học Hy Lạp cổ đại;
Empedocles (thế kỷ VI tr. CN): nhà triết học Hy Lạp cổ đại; Zenone (335 –
264 tr. CN): nhà triết học Hy Lạp cổ đại; Eraclito (540 – 480 tr. CN):
nhà triết học Hy Lạp cổ đại; Diascoride (thế kỷ I sau CN): thầy thuốc Hy
Lạp cổ đại; Orfeo: nhà thơ, nhạc sĩ, nhà tiên tri Hy Lạp cổ đại; Tulio
(106 – 43 tr. CN): nhà hùng biện La Mã cổ đại; Lino: nhà thơ thần thoại
Hy Lạp cổ đại; Seneca (4 tr. CN – 64 sau CN): nhà triết học La Mã cổ
đại; Euclide (thế kỷ III tr. CN): nhà toán học của Alexandria, Ai Cập;
Tolemeo (thế kỷ II ): nhà toán học, thiên văn học Hy Lạp cổ đại;
Ipocrate (460 – 377 tr. CN): danh y Hy Lạp cổ đại; Galieno (thế kỷ II)
danh y Hy Lạp cổ đại; Avicenna (Ibn Sina) (980 – 1037): nhà triết học
Arập; Averois (1126 – 1198): nhà triết học, danh y Arập, người bình luận
triết học Aristotle hay nổi tiếng.
Khúc V
Địa ngục thứ hai – Minốt – Những người tình
Vậy là tôi đã đi hết một tầng
Xuống tầng hai này không gian càng hẹp
Nhưng nghe nhiều hơn những tiếng khóc than.
4 Minốt đứng đó nghiến răng ken két
Khảo tội từng người vừa mới tới đây
Phán tội rồi đuổi đi, roi xoay tít.
7 Khi một linh hồn khốn khổ tới đây
Phải trình diện và cung khai tội trạng
Thì quan âm binh xét xử như vầy:
10 Vị quan xem xét và quan cân nhắc
Tội trạng hồn này theo số vòng roi
Để chỉ định theo số tầng địa ngục.
13 Các âm hồn hối hả, chen chúc nhau
Kẻ trước người sau để chờ phán xét
Rồi lắng nghe, và họ nói với nhau.
16 “Sao ngươi đến đây, vị khách tội nghiệp –
Nhận ra tôi, Minốt chợt kêu lên
Thậm chí quên rằng mình đang làm việc –
19 Sao ngươi đến đây và đi cùng ai?
Chớ coi thường, không dễ vào đâu nhé!”
Thầy tôi trả lời: “Ai xuống chốn này
22 Thì chớ ngăn cản người ta như thế
Ai muốn thì hãy cứ để cho người
Làm việc muốn. Đứng gào lên như thế!”
25 Tôi nhận ra cảnh đau khổ ngậm ngùi
Nghe tiếng thở than và tôi bước đến
Muôn tiếng khóc than ùa đến quanh tôi.
28 Tôi ở nơi ánh sáng đều tắt ngấm
Và giống như tiếng sóng biển, gầm gừ
Hai ngọn gió giằng xé nhau cuồng loạn.
31 Gió địa ngục không yên nghỉ bao giờ
Cuốn âm hồn vào cơn điên của nó
Rồi gió xoay vần, hành hạ, đập, va.
34 Khi những hồn đến lối đi đất lở
Thì bỗng ồn lên những tiếng khóc than
Ồn lên mọi lời thánh thần báng bổ.
37 Tôi hiểu ra, đây là tầng cực hình
Dành cho những tội đồ về xác thịt
Lý trí thấp hơn, dục vọng cao hơn
40 Như đôi cánh của bầy chim co quắp
Lượn xoay vòng giữa trời lạnh, giá băng
Trận cuồng phong cuốn những linh hồn ác.
43 Cuốn khắp đó đây, hạ xuống, tung lên
Không một chút hy vọng nào được nghỉ
Hay ước mong được giảm bớt cực hình.
46 Như đàn sếu bay về nam tránh gió
Kêu thảm thiết buồn giữa chốn không trung
Trước mặt tôi, một vòng tròn nức nở.
49 Tôi hỏi thầy: “Âm hồn bị cuồng phong
Giằng xé đó, thì họ là ai vậy
Sao bị hành hình bởi ngọn gió đen?”
52 Thầy trả lời: “Cái người đầu tiên ấy
Con hãy nhìn xem, là một nữ hoàng
Xưa từng cai trị nhiều dân tộc đấy.
55 Bà ta là người quỉ quyệt, gian tham
Đem biến thói dâm ô thành luật pháp
Cho thoát khỏi lời đàm tiếu của dân.
58 Đó là Xêmiramít mà ta biết được
Là hoàng hậu, người kế vị Ninô
Cai quản thành đô dâng cho vương quốc.
61 Kia, người đàn bà tự sát vì tình
Phản nắm xương Xikêô chồng cũ
Kia là Cờlêôpát – nữ hoàng dâm.
64 Còn kia Êlêna, một thời khó nhọc
Đã nổ ra vì sắc đẹp của nàng
Kia là Asin bị tình yêu khuất phục.
67 Và Parítxơ, và Tờrixtăng”.
Thầy kể tên và lấy tay chỉ trỏ
Những kẻ vì tình loại khỏi trần gian.
70 Khi tôi lắng tai nghe nhà học giả
Nêu tuổi tên bao hiệp sĩ, giai nhân
Thì lòng tôi bồi hồi, xao xuyến quá!
73 Tôi nói: “Hỡi nhà thơ, con rất mong
Được trò chuyện cùng hai người sánh bước
Đang cuốn theo làn gió rất nhẹ nhàng”.
76 Thầy bảo tôi: “Chút rồi con sẽ gặp
Và hãy thỉnh cầu khi họ đến đây
Họ sẽ tới, theo tình yêu dẫn dắt”.
79 Khi gió đẩy họ về phía chúng tôi
Tôi kêu lên: “Hỡi hai hồn đau khổ
Hãy trò chuyện cùng tôi, cả hai người!”
82 Như đôi chim câu nghe lời của tổ
Sải cánh theo tiếng gọi của đam mê
Theo niềm khát vọng, vượt bầu không khí.
85 Thế là họ tách khỏi nhóm Điđô
Tách bầu âm khí, phía tôi hướng đến
Họ vui lòng theo tiếng gọi từ bi.
88 “Hỡi sinh linh đáng yêu và nhân hậu
Đã ghé thăm nơi Địa ngục tối tăm
Chúng tôi những kẻ phàm trần nhuộm máu.
91 Giá như Thượng Đế sẽ là bạn thân
Thì chúng tôi cầu cho ngươi vạn sự
Vì rủ lòng thương cho cảnh đau lòng.
94 Nếu ngươi muốn hỏi, muốn nghe gì đó
Thì chúng tôi bộc lộ rất sẵn lòng
Khi nơi này dịu bớt đi ngọn gió.
97 Tôi sinh ra ở bên một dòng sông
Dòng sông Pô, nơi hạ thấp dòng chảy
Rồi các nhánh vào một biển hòa chung.
100 Tình đốt cháy những con tim dịu dàng
Tình quyến rũ, tình khát khao thân xác
Và say sưa, khủng khiếp giờ cuối cùng.
103 Tình sai khiến cả người yêu dấu nhất
Làm mê hồn, cuốn hút hai chúng tôi
Vòng tù hãm vững bền, ngươi đã biết.
106 Tình dẫn về cái chết cả hai người
Dìm ngày xanh trong Caina địa ngục”
Từ miệng họ tôi nghe thấy những lời.
109 Những chiếc bóng thật vô cùng tội nghiệp
Tôi cúi đầu trên ngực, trong u sầu
“Con nghĩ gì?” – Thầy của tôi thắc mắc.
112 “Ô, có ai người biết – tôi bắt đầu –
Mơ ước nào và từ đâu tai nạn
Dẫn hai người đi vào cõi khổ đau!”
115 Sau đó, hướng về những hồn im lặng
Tôi rằng: “Phờrăngxétxca, những lời em
Ta nghe theo bằng nước mắt thương cảm.
118 Nhưng hãy nói: giữa thổn thức ngày xanh
Có phải vì em do ai xúi giục
Hay dẫn dắt em dan díu với tình?”
121 Nàng trả lời: “Nhớ lại ngày hạnh phúc
Trong bất hạnh càng khiến cõi lòng đau
Vị học giả của ngươi chắc biết được.
124 Nhưng ngươi muốn nghe câu chuyện từ đầu
Tình khổ đau, tình chất đầy khao khát
Thì em tiếc lời và nước mắt đâu.
127 Có một lần em với chàng đã đọc
Về Lancelot – một câu chuyện ngọt ngào
Rồi cả hai, ai cũng đều sơ suất.
130 Từng nhiều lần tái mặt qua trang sách
Mắt nhìn nhau trong bí ẩn rung lên
Và đành để câu chuyện kia khuất phục.
133 Khi đọc rằng với nụ hôn của mình
Vào nụ cười bờ môi chàng áp sát
Em với chàng đau khổ đến ngàn năm.
136 Và cuốn sách trở thành Galeôt
Chàng hôn môi, em bần bật run lên
Không còn ai đọc đến cùng trang sách”.
139 Hồn nói xong, vẻ tức tối vô cùng
Còn hồn kia tim khổ đau nức nở
Tôi như người chờ đợi phút lâm chung.
142 Như người chết, tôi ngã nhoài sau đó.
Chú thích
KHÚC V
4.
Minos: Theo thần thoại Hy Lạp là vua xứ Creta, nổi tiếng công bằng và
nghiêm khắc. Trong Địa ngục của Dante, Minos là quan phán xét.
58.
Semiramis: nữ hoàng của xứ Caldea và Assiria, thế kỷ XIV tr. CN, nổi
tiếng xinh đẹp và dâm đãng, đã ban bố đạo luật thừa nhận sự loạn luân.
59. Nino (Ninus): chồng Semiramis.
61.
Didone (Dido): nữ hoàng của Cartagine (Carthage), vợ góa của Sicheo, đã
yêu Enea say đắm khi chàng đi tìm miền đất để xây dựng thành Tơroa mới
bị dạt vào xứ Cartagine. Enea phải tiếp tục ra đi, Didone tuyệt vọng và
tự sát, như vậy là đã phản lại thề ước với người chồng cũ.
63. Cleopatras (69 – 30 tr. CN): nữ hoàng Ai Cập, là tình nhân của nhiều người, trong đó có Cesare và Antonio.
64.
Elena (Helen): nữ hoàng xứ Sparta, vợ của Menelao bị Paride bắt cóc đưa
về Tơroa trở thành nguyên nhân của cuộc chiến thảm khốc kéo dài 10 năm
mà Dante gọi là “một thời khó nhọc”.
66.
Achille (Asin): anh hùng Hy Lạp trong cuộc chiến Tơroa, yêu nàng
Polissena, con gái vua Priamo, bị lôi kéo vào bẫy gian và bị giết chết.
67. Paride (Paris): người đã bắt cóc Elena; Tristan: nhân vật hiệp sĩ văn học trung cổ (Pháp, Đức), người yêu của Iđơn.
73
– 74. Đây là hai chiếc bóng không rời nhau của Fransesco da Rimini và
Paolo Malatesta. Fransesco da Rimini là con gái của Gido da Polenta,
lãnh chúa Ravenna đã gả cho Giancotto Malatesta, con trai của lãnh chúa
Rimini – là một gã xấu trai và thọt chân nhưng độc ác. Khi Giancotto bắt
gặp Fransesco dan díu với em trai mình là Paolo, đã đâm chết cả hai
người bằng một nhát kiếm. Câu chuyện này xảy ra trong những năm
1283-1286.
107. Caina – đoạn đầu của vòng thứ chín địa ngục, nơi hành quyết những kẻ phản bội người thân của mình.
128.
Lancialotto (Lancelot) – câu chuyện tình yêu của Pháp thế kỉ 13 về
chàng hiệp sĩ Lancelot và tình yêu của chàng đối với hoàng hậu Guinevere
(Gunivra), vợ của vua Arthur. Câu chuyện này thời đó đã được dịch ra
tiếng Italia.
136. Galeotto (Gallehault) – người đã thuyết phục hoàng hậu Guinevere hôn chàng Lancelot vốn rất rụt rè, nhút nhát.
KHÚC VI
Tầng Địa ngục thứ ba – Sécberô – Siáccô
Vừa hồi tỉnh lại sau cơn choáng váng
Tôi thấy xót thương cho những người thân
Lòng tràn ngập một nỗi buồn đau đớn.
4 Khắp mọi nơi con mắt tôi ngoái nhìn
Những nơi đã qua, những gì đã thấy
Đều khổ đau và chỉ nỗi cực hình.
7 Tôi đang bước xuống tầng ba địa ngục
Mưa liên hồi và lạnh buốt thấu xương
Cứ như thế, không đổi thay thời tiết.
10 Mưa đá, mưa tuyết và cả mưa đen
Mưa trút xuống từ không trung tối mịt
Trên mặt đất mùi xứ uế oi nồng.
13 Con quái vật Sécbêrô độc ác
Cả ba mõm cùng như chó sủa lên
Hướng về đám người ngập chìm trong nước.
16 Mắt đỏ ngầu và râu ria bóng đen
Bụng to kềnh và tay đầy vuốt nhọn
Cào cấu, lột da, xé xác âm hồn.
19 Mưa khiến cho chúng gào lên như chó
Lấy sườn này làm mộc che sườn kia
Và cứ liên tục xoay mình đau khổ.
22 Khi Sécbêrô nhìn thấy chúng tôi
Ba mõm há hốc và khoe răng nhọn
Khiến những âm hồn sợ hãi khôn nguôi.
25 Thầy dẫn đường xòe bàn tay ra rộng
Rồi thầy vốc lên một nắm đất đầy
Ném Sécbêrô đang khát thèm vào mõm.
28 Như con chó sủa ầm ĩ, thèm ăn
Bỗng câm vì mồi vào răng dính chặt
Nó hăm hở ăn ngấu nghiến một mình.
31 Thế đấy, ba cái mõm kia thú vật
Của Sécbêrô, tiếng sủa cuồng điên
Khiến các âm hồn chỉ mong được điếc.
34 Chúng tôi vẫn đi giữa những âm hồn
Mưa vẫn rơi đều nặng nề, dồn dập
Chân bước trên không hay các âm hồn.
37 Tất cả đều nằm lăn trên mặt đất
Bỗng có một người bật dậy rất nhanh
Rồi ngồi xuống, ngẩng lên nhìn đôi mắt.
40 “Ai đưa anh đến chốn này, kìa anh
Anh có biết ta? Chắc là anh biết
Trước khi ta tàn thì đã có anh”.
43 Tôi trả lời: “Vẻ ngoài rất thương xót
Đã xóa nhòa mọi ký ức của tôi
Tôi cứ ngỡ như chưa hề quen biết.
46 Hãy nói cho tôi rằng ngươi là ai
Mà phải chịu nỗi cực hình như thế
Không đắng cay, nhưng khó chịu hơn người”.
49 “Đô thành của ngươi chất đầy dục vọng
Như túi căng đầy sắp sửa bật tung
Kìm giữ ta giữa cuộc đời thanh thản.
52 Người đời gọi ta là Siáccô
Tội trạng ta là chỉ vì cái miệng
Ta kiệt sức vì sau một cơn mưa.
55 Ta không phải là linh hồn duy nhất
Cả bọn ở đây đều tội giống nhau
Chỉ vì tội ấy”. Và lời im bặt.
58 Tôi đáp: “Siácscô, nỗi cực khổ của ngươi
Khiến cho ta chỉ chực rơi nước mắt
Nhưng nói ta nghe, điều gì sẽ đến đây?
61 Trong thành phố ta chất đầy thù hận
Trong đó ai là người đúng, ai sai?
Tại vì sao mối bất hòa căng thẳng?”
64 Hồn trả lời: “Sau cuộc đấu kéo dài
Máu sẽ đổ, phe nhà quê sẽ đuổi
Phe kia, và sẽ nhục nhã không thôi.
67 Nhưng mà rồi phe nhà quê suy đốn
Sau ba vòng mặt trời phe kia lại lên ngôi
Nhờ bàn tay một người rất ranh mãnh.
70 Một thời gian phe thắng ngẩng cao đầu
Kìm phe kia trong gông cùm xiềng xích
Trong ê chề và nhục nhã, đớn đau.
73 Không có ai nghe hai người chính trực.
Lòng tham lam, ghen tỵ và kiêu căng
Là ba ngọn lửa trong tim thiêu đốt”.
76 Bằng những lời cay đắng, hồn tạm ngừng
Tôi vội nói: “Tôi mong ngươi chỉ bảo
Tôi mong ngươi báo cho thật nhiều tin.
79 Técghiaiô, Pharinata – hai người cường tráng
Arigô, Rútxticúcsi hay Mốtxca
Tất cả họ đều gắng làm việc thiện.
82 Tôi muốn gặp, họ bây giờ ở đâu
Vì lòng tôi rất thiết tha muốn biết
Họ trong Địa ngục hay ở trời cao?”
85 “Họ ở cùng những hồn đen tối nhất
Nằm dưới sâu vì tội lỗi nhiều năm
Nếu đi xuống nữa thì ngươi sẽ gặp.
88 Nhưng khi trở về dương thế êm đềm
Ta xin ngươi chớ kể ra mọi chuyện
Đấy là những lời ta nói cuối cùng”.
91 Đôi mắt nhìn thẳng bỗng dưng biến dạng
Nhìn tôi lần cuối và rồi cúi đầu
Giữa đám người mù hồn kia ngã xuống.
94 Thầy bảo tôi: “Không còn ngóc đầu lên
Cho đến khi kèn thiên thần cất tiếng
Và khi đến đây quyền lực siêu phàm.
97 Mọi người quay lại nấm mồ tội nghiệp
Nhận lại hình hài, khuôn mặt khi xưa
Và lắng nghe lời vĩnh hằng phán xét”.
100 Qua nơi bẩn, chúng tôi rảo bước chân
Bước chầm chậm giữa mưa và giữa bóng
Nghe những lời về cuộc sống vĩnh hằng.
103 Tôi hỏi thầy: “Những khổ đau nhường ấy
Sau lời tối cao phán xét, tăng thêm
Hay giảm nhẹ, hay không hề thay đổi?”
106 Thầy đáp: “Quay về khoa học của con
Đã dạy rằng sự vật càng hoàn thiện
Thì hạnh phúc, đau khổ rõ ràng hơn.
109 Bởi thế đám âm hồn này nguyền rủa
Không thể nào đi tới sự vẹn toàn
Phía trước họ là những gì tồi tệ”.
112 Chúng tôi men theo đường tròn vòng quanh
Trò chuyện nhiều nên tôi không nhớ hết
Sau đó chúng tôi đi xuống sâu hơn.
115 Và gặp Pờlutô, kẻ thù lớn nhất.
Chú thích
KHÚC VI
13.
Cerbero: theo thần thoại Hy Lạp là con chó ba đầu từng được Virgilio và
Ovid sử dụng trong tác phẩm của mình. Dante dùng Cerbero làm quỉ sứ gác
cổng tầng Địa ngục thứ ba.
49. Đô thành của ngươi: Firenze (Florence).
52. Ciacco: là biệt danh của một người dân Firenze nào đấy tham ăn.
61.
Đoạn này nói về cuộc đấu tranh chính trị đã nổ ra ở Firenze khoảng năm
1300 giữa hai phe đảng Ghibellini và Guelfi. Năm 1266 phe Guelfi thắng
nhưng rồi lại chia thành hai phe Đen và Trắng. Dante thuộc về phe Trắng.
68. Ba vòng mặt trời: ba năm.
79 – 84. Dante hỏi về những người thuộc cả phe Đen lẫn phe Trắng.
95. Khi kèn thiên thần cất tiếng: nghĩa là ngày Phán xét cuối cùng.
96
– 99. Khi đến đây quyền lực siêu phàm: nghĩa là ngày Giê-su sẽ xét xử
người đã chết. Âm hồn sẽ quay lại mộ để nhận xác, nhập vào xác và lắng
nghe lời phán xử.
106
– 108. Quay về khoa học của con: là những tác phẩm của Aristotle viết
rằng sự vật càng hoàn thiện thì sự sung sướng hay đau khổ càng rõ ràng
hơn. Sau khi hồi sinh, những âm hồn lầm lỗi “Không thể nào đi tới sự vẹn
toàn”, sẽ phải chịu đau khổ nhiều hơn ở địa ngục, trong khi đó những kẻ
chính đạo sẽ được hưởng hạnh phúc càng nhiều hơn ở thiên đàng.
115.
Pluto (Plutus): thần của cải trong thần thoại Hy Lạp mà ở đây là quỉ sứ
của tầng địa ngục IV trừng phạt những kẻ keo kiệt và hoang phí.
KHÚC VII
Tầng Địa ngục thứ tư – Pờlutô – Những kẻ hà tiện, hoang phí
“Papè Satán, papè satán aleppe!”
Pờlutô kêu lên, khàn khàn trong giọng
Nhưng nhà hiền triết tất cả hiểu ra.
4 Trấn an tôi: “Con hãy đừng luống cuống
Dù có gấp đôi cái vẻ điên cuồng
Cũng không cản nổi chúng ta đi xuống”.
7 Rồi thầy hướng về cái mõm sưng phồng
Quát: “Câm đi, con sói kia nguyền rủa
Hãy lặng im gặm nhấm nỗi điên khùng.
10 Chúng ta xuống đây, để mi câm nín
Điều ước muốn này tự chốn cao xanh
Nơi thánh Mikelê trị bầy phản loạn”.
13 Và giống như căng gió những cánh buồm
Bỗng xẹp xuống vì cột buồm gãy gục
Con thú ngã nhào, sức lực tiêu tan.
16 Chúng tôi xuống tầng thứ tư Địa ngục
Tiếp tục đi theo đường dốc buồn đau
Nơi giam cầm biết bao nhiêu tội ác.
19 Ai đau khổ, hỡi công lý trên cao!
Đủ mọi hình phạt mà tôi đã thấy
Người ta khổ đau vì tội lỗi nào?
22 Như sóng nước Carítdi vực xoáy
Vỡ tung ra khi sóng khác xô vào
Mọi âm hồn đều phải vào vòng nhảy.
25 Đám bị đầy ải ngỡ còn đông hơn
Phía này phía kia tiếng gào rú lớn
Những khối nặng nề dùng ngực xô lăn.
28 Họ va đập vào nhau, rồi từ đó
Quay lại phía sau và họ mắng nhau:
“Sao giữ bo bo?”, “Sao xài hoang thế?”
31 Và cứ thế, họ theo vòng tròn đen
Đi tới điểm phía bên kia đối diện
Miệng gào to cái điệp khúc không ngừng.
34 Rồi mỗi người lại quay vòng trở lại
Khi hết nửa vòng ở mé bên kia
Tôi thốt lên, cõi lòng tôi tê tái:
37 “Ôi thầy ơi, xin thầy giảng cho con
Họ là ai, có phải là tăng lữ
Những kẻ trọc đầu bên trái ta chăng?”
40 Thầy trả lời: “Tất cả đều mờ mắt
Suốt cuộc đời họ không biết nghĩ suy
Và không biết tiêu pha cho đúng mực.
43 Lời của họ cho ta thấy rõ ràng
Khi họ đứng mặt vào nhau đối mặt
Đối lập với nhau bằng những lỗi lầm.
46 Là tăng lữ, những kẻ đầu trọc lốc
Nhưng còn Hồng y giáo chủ, Giáo hoàng
Những kẻ keo kiệt đã lên tột bậc”.
49 “Thưa thầy, trong các nhân vật trên đây
Có thể là một đôi người con biết
Làm bẩn mình vì một lỗi trong hai”.
52 Thầy bảo: “Con nghĩ làm chi vô ích
Cuộc sống tối mù đã khiến bọn này
Trở thành mù nên chúng không còn biết.
55 Muôn thuở chúng đi đến điểm cuối cùng
Rồi một ngày chúng chui ra khỏi mộ
Một bọn nắm tay, một bọn mình trần.
58 Không biết cho, biết giữ – hai tội ấy
Lìa thế gian vào cuộc đánh vật này
Mà thôi, chẳng cần dài dòng giảng giải.
61 Con thấy đấy, chỉ trò đùa ngắn ngủi
Tiền của loài người giành giật với nhau
Cuối cùng giao cho Thần tài giữ lấy.
64 Vì tất cả vàng bạc dưới ánh trăng
Không thể nào mang lại, dù một phút
Thảnh thơi cho mệt mỏi những âm hồn”.
67 “Thưa thầy – tôi hỏi – xin thầy giảng giải
Vị Thần tài thầy nói đó là ai
Mà mọi của cải trần gian giữ nổi?”
70 Thầy bảo tôi: “Dại dột những con người
Sao sự ngu dốt nặng nề nhường ấy
Ta mong con hiểu hết những ý này.
73 Đấng Tối cao mà trí khôn cao nhất
Tạo các vùng trời và các vị vua
Để vùng này chiếu sáng sang vùng khác.
76 Và tỏa ra thứ ánh sáng ngang bằng
Cũng như vậy với huy hoàng nhân thế
Chúa cho người hướng dẫn một trí năng.
79 Để luân chuyển những của cải ở đời
Từ người này, họ này sang họ khác
Bất chấp trở ngại, lòng tham con người.
82 Kẻ phất lên, kẻ mỏi mòn chờ đợi
Là tuỳ theo điều chỉnh của trí năng
Không nhìn ra như rắn trong cỏ dại.
85 Đừng tranh luận trí tuệ người nghèo hèn
Đến việc Thần phán xét và cai quản
Các Thần kia cũng dẫn dắt như Thần.
88 Sự chuyển đổi sẽ không hề ngưng nghỉ
Cần thiết khiến cho diễn biến nhanh hơn
Bởi vậy con người đổi thay phận số.
91 Chính các Thần cũng có lúc buồn phiền
Bởi thế, người ta đáng ra ca tụng
Lại đi chê trách, hằn học, sai lầm.
94 Nhưng mà Thần chẳng nghe lời chê trách
Thần vẫn vui cùng với những Thiên thần
Xoay quả cầu sáng sủa và an lạc.
97 Bây giờ chúng ta đến nơi đau buồn
Nơi trên cao những vì sao đã lặn
Và chúng ta không được phép chậm chân”.
100 Chúng tôi tới mé vòng tròn và đến
Nơi từ trên cao dòng suối chảy ra
Rót vào cái khe và rồi chảy xuống.
103 Nước đen như bồ hóng hơn là xanh
Và chúng tôi đi theo dòng nước ấy
Vào sâu theo hoang dã một lối mòn.
106 Dòng nước u sầu chảy ra tí tách
Hòa vào cái đầm tên gọi Xtigiê
Tới chân những vách đá xanh lạnh ngắt.
109 Dán ánh mắt, rất chăm chú tôi nhìn
Những con người đầy bùn dơ dưới vực
Họ giận dữ và tất cả trần truồng.
112 Họ đánh nhau nhưng bằng đầu, bằng ngực
Không chỉ bằng tay mà cả bằng chân
Và dùng răng đớp nhau từng miếng một.
115 Thầy tôi nói: “Bây giờ con đã nhìn
Hồn những kẻ mà cuồng điên áp đặt
Nhưng ta còn muốn cho con biết rằng:
118 Còn những kẻ đang thở dài dưới nước
Họ thở dài làm bong bóng sủi lên
Cho con biết nơi họ đang ẩn nấp”.
121 Họ nói: “Chúng tôi đã sống đau thương
Dù không khí dịu êm, mặt trời rạng rỡ
Vì chúng tôi mang làn khói u buồn.
124 Giờ càng buồn vì sống trong bẩn nhớp”.
Từ trong cổ bài ca ấy tuôn ra
Nhưng rõ ràng thành lời, không thể thốt.
127 Chúng tôi theo vòng cung lớn đầm kia
Giữa đất khô và đầm lầy ướt át
Mắt nhìn những ai đang ngốn bùn dơ.
130 Cuối cùng đến dưới chân một ngọn tháp.
Chú thích
KHÚC VII
1.
Papè Satán, papè satán aleppe: câu này trong các bản mà chúng tôi dùng
đều không dịch nhưng nếu ta đọc tiếp những câu sau (4-9), mà Virgilio
hiểu ra, thì đây là những lời giận dữ và đe dọa.
12. Thánh Mikelê trị bầy phản loạn: tức là Thánh Michele đuổi quỉ satan khỏi trời xanh trong sách Khải Huyền.
22. Cariddi (Charybdis): tên một mũi đất nhô ra biển ở Sicilia.
42. Không biết tiêu pha cho đúng mực: bởi vì một số này keo kiệt, số kia lại hoang phí.
45. Đối lập với nhau bằng những lỗi lầm: nghĩa là họ lầm lỗi ngược với nhau.
57. Bọn hà tiện thì “nắm tay” còn bọn hoang phí thì “mình trần”.
63. Thần tài (Fortune): vị thần có trách nhiệm về tài sản của loài người.
96. Xoay quả cầu: nghĩa là sự đổi thay của số phận.
98. Những vì sao đã lặn: nghĩa là đang ở vào giữa đêm.
107. Stige (Styx): con sông dưới Âm phủ. Dante mô tả thành một đầm lầy (xem khúc III, 78).
118. Những kẻ đang thở dài dưới nước: đấy là những kẻ giấu hận thù và sự giận dữ trong sâu kín.
KHÚC VIII
Tầng Địa ngục thứ năm – Philíppô Ácgiăngti
Tôi tiếp tục, như đã nói phần trên
Chúng tôi đến dưới chân một ngọn tháp
Mắt ngước lên đỉnh cao vút ngắm nhìn.
4 Ở trên đó nhấp nháy hai ngọn lửa
Và xa hơn có một ngọn thứ ba
Xa đến nỗi phải cố nhìn mới rõ.
7 Quay về người như đại dương khoa học
Tôi hỏi: “Lửa kia đang nói những gì
Hai ngọn lửa kia do ai tạo lập?”
10 Thầy tôi đáp: “Con nhìn cuối đằng kia
Và sẽ thấy trên không gian bẩn nhớp
Con phân biệt ra chúng gọi ai về”.
13 Một mũi tên từ dây cung vội vã
Xé rách toang bầu không khí lao ra
Mũi tên lao đi thành con thuyền nhỏ.
16 Trong nháy mắt, đến trước mặt chúng tôi
Một thủy thủ trên chiếc thuyền kêu lớn:
“Âm hồn lỗi lầm, mi đã đến đây!”
19 Thầy nói: “Phờlêgiát, Phờlêgiát
Anh gào lên như thế để làm chi
Chở chúng tôi qua dòng sông bẩn nhớp”.
22 Giống như kẻ nhận ra trò dối gian
Từ căng thẳng, bực tức sang đấu dịu
Phờlêgiát đã nguôi cơn giận trong lòng.
25 Thầy tôi bước lên thuyền, hơi cúi xuống
Tôi theo thầy cùng bước xuống con thuyền
Chỉ khi ấy thuyền mới hơi lún xuống.
28 Khi thầy và tôi đã bước xuống thuyền
Con thuyền cổ ngay lập tức rẽ sóng
Vì còn bao nhiêu công việc phải làm.
31 Trong khi thuyền lướt trên làn nước cóng
Tôi gặp một hồn bê bết bùn dơ
Hỏi: “Anh là ai, sao đến đây trước hạn?”
34 “Tôi đến, nhưng còn quay lại trần gian
Còn anh là ai mà ghê như vậy?”
Hồn trả lời: “Tôi là kẻ khóc than”.
37 Tôi đáp: “Hãy ở mà than với khóc
Hỡi âm hồn đáng nguyền rủa kia ơi
Ta nhận ra ngươi dù bùn nhem nhuốc”.
40 Hắn giơ hai tay về phía chiếc thuyền
Nhưng thầy tôi đã gạt đi và nói:
“Hãy cút theo những con chó dưới sông!”
43 Thầy hôn tôi và ôm vòng quanh cổ
“Hỡi tâm hồn kiêu hãnh, cho con người
Sinh ra con, ta cầu trời phù hộ!
46 Gã này là tên kiêu ngạo trên trần
Trong tâm nó không chút tình nhân ái
Nên ở đây nó giận dữ điên khùng.
49 Bao kẻ trên trần là vua vĩ đại
Xuống đây là đàn lợn trong đống phân
Chỉ sự khinh bỉ là còn giữ lại”.
52 Tôi nói: “Thầy ơi, giá con được nhìn
Hắn chết ngạt ở trong dòng nước bẩn
Một khi trên đầm còn có con thuyền!”
55 Thầy trả lời: “Trước khi sang đến bến
Phía bờ kia con sẽ được hài lòng
Một ước mong sẽ làm con vui sướng”.
58 Chỉ lát sau cuộc tra tấn bắt đầu
Đám âm hồn bẩn nhớp trong điên loạn
Tôi thầm tạ ơn Thượng Đế trên cao.
61 “Thằng Ácgiăngti” – đám đông gào khản giọng
Và cả tên Phirenxe nữa, điên khùng
Cứ việc nhắm vào thân mình mà cắn.
64 Chúng tôi bỏ mặc hắn và lặng im
Ập vào tai tôi những lời nức nở
Khiến ánh mắt tôi chăm chú ngó nhìn.
67 Và vị ân sư của tôi liền nói:
“Đã sắp đến gần thành phố Đitê
Một đám đông bị nặng nề đày ải”.
70 Tôi nói: “Thầy ơi con thấy nhà thờ
Hiện rất rõ đằng xa, trong thung lũng
Rực hồng lên trong ánh lửa đung đưa”.
73 “Đó là ngọn lửa muôn đời muôn kiếp
Rực cháy bên trong và tỏa ánh hồng
Như con nhìn thấy từ nơi Ngục thấp”.
76 Con thuyền đến những hào sâu bao quanh
Một thành phố trông giống như con chạch
Và tường thành tôi ngỡ đúc bằng gang.
79 Sau khi lượn quanh một vòng rất lớn
Con thuyền đưa chúng tôi đến một nơi
Lão lái đò kêu: “Cổng vào, bước xuống!”
82 Tôi thấy trên cổng quỷ sứ hơn ngàn
Chúng nhảy xuống và hét lên giận dữ:
“Mày là ai, tại sao vẫn sống nhăn?
85 Mà lại đến vương quốc người đã chết?”
Thầy của tôi tỏ dấu hiệu muốn bàn
Với bọn chúng về một điều bí mật.
88 Vẻ khinh thị đã bớt đi một phần:
“Mình ngươi vào, còn tên kia hãy xéo
Sao nó dám liều mò đến quốc vương?
91 Nó phải về theo con đường rồ dại
Nhưng một mình, còn ngươi ở lại đây
Người dẫn đường ở lại vùng tăm tối”.
94 Bạn nghĩ xem, tôi tuyệt vọng nhường kia
Sau khi nghe bấy nhiêu lời nguyền rủa
Vì tôi tin chắc không biết đường về.
97 “Ôi thầy dẫn đường của con, thầy ạ
Đã hơn bảy lần che chở cho con
Đã cứu con bao hiểm nguy, đe dọa.
100 Giờ tuyệt vọng xin đừng bỏ rơi con
Nếu chúng không cho chúng ta đi xuống
Thì hai thầy trò ta lại quay lên”.
103 Nhưng vị sư phụ đã từng hộ tống
Bảo tôi rằng: “Chẳng ai cản được ta
Con đường cho phép quyền uy Tối thượng.
106 Hãy đợi ta ở đây, hãy vững tin
Vực dậy tinh thần sau cơn mệt mỏi
Ta sẽ dẫn con đi tiếp con đường”.
109 Người cha thân yêu bước đi cô độc
Để lại tôi với tâm trạng rối bời
“Được” hay “không”, nghe chừng rất ngờ vực.
112 Thầy nói gì, không nghe được rõ ràng
Và hình như những lời rất ngắn gọn
Thế rồi cả bọn chạy vụt vào trong.
115 Trước ngực thầy chúng đóng sầm cánh cổng
Và thầy tôi đứng lại phía bên ngoài
Quay lại phía tôi, bước đi chầm chậm.
118 Mắt nhìn xuống, không còn vẻ bình tâm
Thầy bước đi, trong thở dài thầm thĩ:
“Chúng cấm ta đi vào chốn cực hình!”
121 Rồi người lại nói: “Dù con đau khổ
Chớ ngại chi, sẽ qua cuộc đấu này
Dù bên trong chúng tìm cách ngăn trở.
124 Trò láo này không có gì mới cả
Chúng đã từng như thế ở cổng ngoài
Cái cổng đó nay không còn đóng nữa.
127 Con đã nhìn dòng chữ chết những lời
Nhưng từ trên dốc có người đi xuống
Vượt qua các tầng chỉ một mình thôi.
130 Tay người này sẽ mở ra cánh cổng”.
Chú thích
KHÚC VIII
4.
Nhấp nháy hai ngọn lửa: tín hiệu báo có những linh hồn mới đến ở trên
tháp của thành Dis, theo tín hiệu này người đưa đò biết được có người
mới đến.
19.
Flegias (Phlegyas): nhân vật thần thoại, con của Marte và Crise, điên
tiết về việc Appolo quyến rũ con gái mình nên đã đốt đền Appolo ở Deifi,
tượng trưng cho sự giận dữ, được phái xuống canh giữ tầng V Địa ngục.
27. Dante còn sống, thân xác có trọng lượng nên “thuyền mới hơi lún xuống”.
32. Filippo Argenti: một người Firenze giàu có, thuộc Phái Đen, kẻ thù của Dante.
68. Dite (Dis): một trong nhiều tên gọi của Âm phủ.
82
– 83. Tôi thấy trên cổng quỷ sứ hơn ngàn: những quỷ sứ này xưa kia từng
là những thiên thần nhưng đã cùng Lucifeo nổi loạn chống lại Thượng Đế
nên bị đày xuống Địa ngục.
124
– 126. Trò láo này không có gì mới cả: theo truyền thuyết, khi Chúa
Giê-su xuống Địa ngục để mang ra khỏi Địa ngục những âm hồn ngoan đạo đã
bị lũ quỉ cản đường nhưng Ngài đã phá cho tan cánh cổng ngoài nên “cái
cổng đó nay không còn đóng nữa”.
KHÚC IX
Tầng Địa ngục thứ sáu – Thành Đitê
Tôi rụt rè, mặt biến sắc vì sợ
Khi nhìn thấy thầy quay lại phía sau
Và giấu trên gương mặt thầy nỗi sợ.
4 Thầy dừng lại, mắt căng thẳng ngó nhìn
Vì ra xa mắt không nhìn qua được
Dày đặc màn sương, không khí tối đen.
7 Thầy bảo tôi: “Trận này ta sẽ thắng
Vì nếu không thì Nàng đã thân hành…
Ta sốt ruột chờ một người sẽ đến”.
10 Tôi cảm thấy lời của thầy bị ngắt
Thầy chữa câu đầu bằng một câu sau
Và câu trước, câu sau không thống nhất.
13 Nghe lời thầy, tôi bất ổn trong lòng
Vì nhận ra qua những câu đứt quãng
Một ý gì có vẻ tệ hại hơn.
16 “Có ai người từ vòng đầu sầu thảm
Xuống tận đáy sâu của chảo khổ đau
Chỉ để cho tiêu tan niềm hy vọng?”
19 Tôi hỏi thế, và thầy đáp lời tôi:
“Thật hiếm người như chúng ta, đã dám
Làm cuộc hành trình như ta vừa rồi.
22 Nhưng ngày xưa ta đã từng có mặt
Theo khẩn cầu của mụ Aritông –
Người độc ác, chuyên gọi hồn nhập xác.
25 Khi hồn ta lìa xác một thời gian
Mụ sai ta vào thành này đứng gác
Thoát ngục Giuđa cứu một linh hồn.
28 Đó là nơi sâu và tăm tối nhất
Xa mặt trời, và muôn vật xoay vòng
Nhưng con yên tâm, đường đi ta biết.
31 Vùng đầm lầy hơi nồng nặc bốc lên
Rồi bao lấy cả một vùng chết chóc
Không thể vào, nếu vũ lực không dùng”.
34 Thầy nói nhiều nhưng tôi không nhớ hết
Vì mắt tôi bị thu hút từ xa –
Một ánh lửa sáng ngời trên đỉnh tháp.
37 Ở nơi đó bỗng đột ngột hiện ra
Ba hung thần máu me và tái nhợt
Có cử chỉ và dáng dấp đàn bà.
40 Thắt lưng bằng rắn bảy đầu xanh lét
Rắn sừng, rắn giun làm tóc trên đầu
Vấn quanh thái dương, chao ôi khủng khiếp!
43 Còn thầy thì đã biết tất cả rồi
Tuỳ tùng Nữ hoàng đau thương mãi mãi
“Bầy Êrinê hung dữ – thầy nói với tôi –
46 Aléctô đang khóc than bên phải
Còn phía bên trái là Mêgiêra
Ở giữa – Têxiphôn”. Rồi thầy ngừng lại.
49 Những hung thần dùng móng sắc cào da
Tay đấm ngực, miệng gào lên ầm ĩ
Tôi kinh hoàng, ôm vội lấy nhà thơ.
52 “Mêđuxa, biến hồn này thành đá! –
Cả bọn hét lên và chúng cúi nhìn –
Mối thù Têxêô báo thù chưa đủ”.
55 Thầy bảo: “Nhắm mắt và hãy quay lưng
Vì Goócgiôn hiện ra, mà con nhìn nó
Thì sẽ không còn trở lại trần gian!”
58 Thầy nói thế, rồi tự xoay tôi lại
Và ý chừng chưa thật hẳn tin tôi
Thầy lấy tay mình bịt mắt tôi lại.
61 Hỡi bạn đọc với trí tuệ sáng ngời
Hãy tìm xem ý nghĩa còn che khuất
Sau những câu thơ có vẻ lạ đời!
64 Bỗng có tiếng động ầm ầm, khủng khiếp
Rồi ập vào một dòng nước đục ngầu
Khiến cả đôi bờ run lên vì nước.
67 Vẻ chẳng khác gì một trận cuồng phong
Sinh ra từ những luồng hơi thù hận
Không có gì cản được, táp vào rừng.
70 Bẻ cành cây, rồi cuốn đi, rồi ném
Rồi xốc lên hỗn loạn, bụi mù tung
Cả thú dữ, mục phu đều chạy trốn.
73 Thầy bỏ tay bịt mắt tôi, và rằng:
“Xem cơn điên của dòng sông cổ điển
Nơi thoát ra khói cay đắng màu đen”.
76 Như gặp phải kẻ thù là con rắn
Nhái kinh hoàng bơi trên mặt nước sông
Cho đến khi giấu được mình yên ổn.
79 Tôi nhìn thấy sợ hãi những âm hồn
Cùng chạy trốn một người đang sải bước
Vượt sông Xtigiê mà chẳng ướt chân.
82 Người ấy như muốn tránh làn khí độc
Dùng bàn tay trái trước mặt phẩy ngang
Có vẻ việc này khiến người mỏi mệt.
85 Tôi biết đó là sứ giả Thiên đình
Tôi nhìn thầy và thầy tôi ra hiệu
Cúi đầu trước người và tôi đứng im.
88 Tôi cảm thấy người đó sao cao ngạo
Đến gần cửa, gõ bằng chiếc đũa con
Cửa mở toang, không có gì cưỡng nổi.
91 Người đó quát, trên bậc cửa kinh hoàng:
“Lũ đày biệt xứ, ngu ngốc mù quáng
Tại sao chúng bay hỗn láo, ngu đần?
94 Dám chống lại từ trên cao mệnh lệnh
Mà kết cục thì vẫn thế mà thôi
Chỉ làm cho tội chúng bay thêm nặng.
97 Sao lại đối đầu với số phận kia
Chuyện Sécbêrô, chúng bay còn nhớ
Cổ và cằm hắn vẫn trụi đến giờ”.
100 Rồi người quay lại con đường lầy lội
Với chúng tôi, người không nói không rằng
Có vẻ như bận tâm điều gì đấy.
103 Nhưng không phải vì ai gặp trên đường.
Còn chúng tôi bước chân về phía cổng
Nghe những lời thánh thiện thấy yên tâm.
106 Chúng tôi vào, không bị ai gây chuyện
Và tôi chỉ mong thấy những âm hồn
Bị giam giữ trong những hàng rào kín.
109 Vừa bước vào tôi đảo mắt nhìn quanh
Tôi nhìn thấy chỉ mênh mông hoang vắng
Đầy nỗi cực hình và tiếng khóc than.
112 Như ở Ácli, nơi dòng Rôđanô lặng
Hay ở Pôla, gần vịnh Cácnarô
Biên cương nước Ý tắm mình trong biển.
115 Khắp mặt đất những ngôi mộ thấp cao
Lổn nhổn, nơi này chỉ toàn thế cả
Và quang cảnh nhuốm một vẻ buồn đau.
118 Lửa rải khắp và cháy quanh các mộ
Lửa bao trùm lên mồ mả khắp nơi
Tưởng không sắt nào nung lâu hơn thế.
121 Mọi nấm mồ nắp đều mở bật ra
Từ bên trong mộ phát ra tiếng khóc
Chắc của âm hồn đang bị khảo tra.
124 Tôi hỏi thầy tôi: “Họ là ai vậy
Mà bị chôn vùi trong những mộ này
Phát lên tiếng khóc đớn đau nhường ấy?”
127 Thầy đáp: “Chỉ toàn dị giáo mà thôi
Đủ mọi giới, cùng môn đồ của họ
Mồ mả ở đây chứa rất nhiều người.
130 Tội phạm giống nhau nhét vào một hố
Những nấm mồ nhiều ít đều bị nung”.
Thầy sang phải, và chúng tôi thong thả
133 Bước giữa tường cao, giữa những nhục hình.
Chú thích
KHÚC IX
8. Vì nếu không thì Nàng đã thân hành: tức Bêatờrít.
23. Eriton (Erichtho): mụ phù thủy nổi tiếng ở Tessaglia có khả năng làm cho người mới chết tạm sống lại để sai khiến.
27. Ngục Giuda (Judas): tầng thứ 9, nơi đày những ai phản bội thân nhân của mình. Giuda là kẻ đã phản bội Chúa Giê-su.
38. Ba hung thần (tre furie): ba hung thần Âm phủ này là con gái của Acheronte và Notte, chuyên việc hành hình các tội nhân.
40. Rắn bảy đầu: một loại rắn thần thoại.
46
– 48. Aletto, Megera, Tesifón (bầy Erine hung dữ): tức ba hung thần ở
câu 38, là ba yêu phụ trong thần thoại Hy Lạp gồm: nguyền rủa, báo thù
và trừng phạt.
52.
Medusa: người trẻ nhất trong ba chị em nhà Gorgoni, con gái của Forco,
thần của những người làm nghề đi biển. Medusa ganh tỵ với nhan sắc của
Minevra, vị nữ thần này đã biến tóc của chị em chúng thành rắn, người
sống mà nhìn vào thì sẽ hoá thành đá, bởi thế Virgilio đã lấy tay mình
bịt mắt Dante (câu 60).
54.
Teseo (Theseus): Teseo đã theo bạn là Piritoo xuống Âm phủ để bắt về
Proserpina, bị bắt tù nhưng sau được Hercules phóng thích, còn Piritoo
bị Cerbero cắn chết. Bọn hung thần nói “mối thù Têxêô báo thù chưa đủ”
là nói chưa trừng phạt đúng mức, vì nếu giết được cả Teseo thì sẽ không
ai còn sống lại cả gan xuống thăm Âm phủ.
85. Sứ giả Thiên đình: là một thiên thần nào đấy, Dante không nói rõ.
98.
Serbero đã cản không cho Herrcules vào Địa ngục để phóng thích Teseo,
bị Hercules dùng một sợi dây xích buộc vào cổ lôi ra khỏi Địa ngục, vì
thế “cổ và cằm hắn vẫn trụi đến giờ”.
112.
Arli (Arles): thành phố ở Provence, tả ngạn sông Rhône, ở đây có một
nghĩa địa La Mã rộng lớn thường được nhắc đến trong các sách thời Trung
cổ.
113. Pola: thành phố ở Istria, gần vịnh Carnaro, ở đây thời bấy giờ cũng có một nghĩa địa lớn.
KHÚC X
Tầng Địa ngục thứ sáu (tiếp tục) – Pharinata
Giờ đây theo một lối đi bí mật
Giữa những cực hình, giữa những tường cao
Thầy bước đi và tôi theo sát gót.
4 “Hỡi thầy của con trí tuệ cao siêu
Đã khiến con vâng ý người trở lại
Xin người nói cho con biết những điều:
7 Những hồn ma đang nằm trong những mộ
Liệu chúng ta có thể đến xem không?
Vì nắp mở và không ai canh giữ”.
10 “Rồi nắp sẽ đóng – thầy trả lời tôi –
Khi chúng trở về từ Iôxaphát
Cùng với xác thân bỏ lại trên đời.
13 Đây nghĩa địa của những người duy vật
Gồm Epicurô và các môn đồ
Mà linh hồn đã chết cùng thể xác.
16 Và về câu hỏi con vừa đặt ra
Sẽ có câu trả lời ngay tức khắc
Cả những điều con còn giấu với ta”.
19 “Thầy ơi, với người, con đâu có giấu
Có chăng là vì sợ quá nhiều lời
Đã từ lâu con nghe thầy chỉ bảo”.
22 “Hỡi người Tôxcan nói năng rất hay
Sao còn sống mà đến thành phố lửa
Xin vui lòng tạm dừng bước nơi đây.
25 Nghe lời nói, ta nghĩ rằng có lẽ
Người sinh ra từ đất nước cao sang
Ta hơi nghiêm khắc với người, có thể”.
28 Những lời này bỗng đột ngột vang lên
Lời của ai phát ra từ ngôi mộ
Tôi thấy kinh hoàng, tiến sát gần hơn.
31 Thầy bảo tôi: “Quay lại, con sao thế?
Hãy nhìn kia, đứng dậy Pharinata
Con sẽ nhìn thấy rõ ràng tất cả”.
34 Tôi hướng mắt nhìn Pharinata
Hắn đứng lên, trán ngẩng cao, ngực thẳng
Có vẻ coi Địa ngục chẳng ra gì.
37 Bằng bàn tay cương quyết và dũng cảm
Thầy đẩy tôi về phía những nấm mồ
Và dặn tôi: “Nói năng cho thận trọng!”
40 Khi bàn chân tôi bước đến nấm mồ
Hồn nhìn tôi với vẻ rất kiêu hãnh
Và hỏi tôi: “Tổ tiên ngươi là ai?”
43 Còn tôi vì thích chiều theo ý muốn
Của âm hồn, không giấu một điều chi
Hồn nghe xong, lông mày hơi nhíu xuống.
46 Rồi hồn nói: “Họ là bọn chống ta
Họ chống ta cả họ hàng, phe đảng
Bởi thế, hai lần ta đẩy họ đi”.
49 “Hai lần bị đuổi – tôi trả lời chầm chậm –
Rồi từ khắp nơi họ đã trở về
Nghệ thuật này ích gì cho phe đảng!”
52 Ngay lúc đó ở nấm mồ kế bên
Một hồn khác nhô cái cằm có ngấn
Hình như chỉ bằng đầu gối nhỏm lên.
55 Rồi hồn đảo mắt nhìn quanh bốn hướng
Như muốn biết xem còn ai đi cùng
Nhưng mà đã tiêu tan niềm hy vọng.
58 Hồn khóc nói: “Nhờ thiên tài cao thượng
Mà ngươi đi vào ngục tối tăm này
Con trai ta đâu? Sao không cùng xuống?”
61 “Tôi đâu có thể đi xuống một mình
Mà nhờ người đợi đằng kia dẫn dắt
Người mà Guyđô trước đây coi thường”.
64 Qua lời nói và vẻ ngoài bị phạt
Đã cho tôi nhận ra được ông ta
Nên tôi trả lời rõ ràng, chu tất.
67 Hồn đứng dậy la lớn: “Ngươi nói gì?
Sao lại nói “trước đây” là sao vậy
Thế nó không còn thấy mặt trời kia?”
70 Khi thấy tôi đứng lặng im một chút
Tìm câu trả lời cho câu hỏi kia
Hồn đã ngã lăn và rồi biến mất.
73 Còn cái hồn kiêu hãnh vẫn đứng yên
Lưng vẫn thẳng, cổ không hề động đậy
Nét mặt không thay khi tôi tạm ngừng.
76 Rồi nối lại cuộc chuyện trò ban nãy:
“Nghệ thuật kia nếu không có ích gì
Thì ta đau hơn cực hình này vậy.
79 Nhưng trước đây chiếu sáng năm mươi lần
Gương mặt Nữ thần nơi này ngự trị
Nghệ thuật kia quả biết mấy khó khăn!
82 Ta mong ngươi với trần gian trở lại
Nhưng sao đời không một chút bao dung
Mọi điều luật họ hàng ta chống lại?”
85 “Cuộc tàn sát và cả sự kinh hoàng
Nhuộm đỏ dòng Ácbia bằng máu
Trong Thánh đường lời cầu nguyện còn vang!”
88 Hồn thở dài, rồi lắc đầu than thở:
“Cái ngày hôm đó không chỉ mình ta
Và ta tham chiến không hề vô cớ.
91 Nhưng quả đúng là chỉ có mình ta
Khi mọi người đều quyết tâm triệt phá
Ta là người bảo vệ Phirenxe”.
94 “Tôi cầu cho con cháu ngươi yên ổn
Nhưng xin gỡ hộ tôi thắc mắc này
Đang làm rối những lời tôi suy luận.
97 Tôi không lầm thì ngươi có khả năng
Nhìn thấy việc trong thời gian sắp tới
Trong hiện tại mắt của ngươi mơ màng”.
100 “Hiện tại chúng ta như người mắt kém
Nhưng lại nhìn rõ cái ở xa xăm
Là nhờ Thượng Đế ban cho ánh sáng.
103 Chúng ta bất lực với những gì gần
Với hiện tại nếu không ai mách bảo
Thì cũng tịt mù như ở trần gian.
106 Bởi thế, như ngươi tự mình đã hiểu
Tri giác của ta tất cả tiêu tan
Khi cánh cửa của tương lai đóng lại”.
109 Tôi thấy hơi ân hận nên thưa rằng:
“Nhờ ngươi báo với hồn vừa biến mất
Con trai hồn còn sống ở dương gian.
112 Nếu tôi trả lời còn chi khúc mắc
Là vì đầu óc còn vướng những điều
Lúc nãy với tôi ngươi vừa giải đáp”.
115 Tôi nghe thấy tiếng thầy nhắc nhở thêm
Hãy hỏi hồn một điều ta cần biết
Rằng có những ai đang ở với hồn?
118 “Tôi ở đây với hơn nghìn hồn khác
Có vua Phêđêricô đệ nhị, Hồng y
Nhưng không cần kể tên bao kẻ khác”.
121 Nói đến đây âm hồn chợt biến đi
Tôi quay trở lại nhà thơ cổ đại
Và về những lời bí ẩn, nghĩ suy.
124 Bóng thầy lay động, vừa đi vừa hỏi:
“Sao con có vẻ bối rối trong lòng?”
Và tôi trả lời câu thầy vừa nói.
127 “Hãy nhớ những lời mà con vừa nghe
Về số phận con” – thầy tôi chỉ thị
Rồi giơ ngón tay: “Nhưng nhớ điều này:
130 Khi con đến trước ánh mắt êm ái
Của đôi mắt đen nhìn thấy mọi điều
Hãy hỏi hành trình những năm sau đấy”.
133 Rồi thầy tôi về bên trái bước sang
Theo lối hẻm chạy xuống lòng thung lũng
Rời các tường thành, trở lại trung tâm.
136 Từ nơi đó xông lên mùi thối nặng.
Chú thích
KHÚC X
11. Iosafat (Jehosaphat): tên một thung lũng, gần Jerusalem, theo Kinh Thánh là nơi diễn ra sự phán xét cuối cùng.
14.
Epicuro (Epicurus) (341 – 270 tr. CN): nhà triết học Hy Lạp cổ đại chủ
trương theo duy vật, người ta coi Epicurua và những học trò của ông là
những kẻ vô thần.
18. Cả những điều con còn giấu với ta: Virgilio đoán biết nguyện vọng của Dante muốn gặp người đồng hương Farinata.
22. Người Tôxcan: tức Dante.
32.
Farinata degli Uberti, thủ lĩnh của phe Ghibellini từ 1329 đã đuổi phe
Giuelfi khỏi Firenze năm 1241. Năm 1251 phe Guelfi trở về nhưng đến năm
1258 lại bị trục xuất khỏi Firenze và từ đó khu Toscana nằm trong tay
phe Ghibellini. Như vậy, Farinata là địch thủ chính trị của phe Dante ở
Firenza.
53. Đây là Cavalcante de Cavalcanti, môn đồ của Epicurus, cha của Guido Cavalcanti – là nhà thơ và bạn của Dante.
79. Năm mươi lần chiếu sáng: tức là 50 tháng. Proserpina, vợ của Plutone, theo thần thoại, được coi là Nữ thần của mặt trăng.
86.
Arbia: con sông nhỏ gần Siena. Năm 1260 phe Ghibellini của Farinata đã
đánh thắng phe Guelfi của Dante. Cuộc tàn sát đã nhuộm đỏ dòng sông
Arbia.
93.
Trong cuộc họp của phe Ghibellini chiến thắng người ta đề xuất kế hoạch
triệt phá Firenze nhưng Farinata đã công khai chống lại, tuyên bố rằng
một khi ông ta còn sống thì sẽ còn cầm gươm để bảo vệ Firenze.
97
– 99. Tôi không lầm thì ngươi có khả năng: Dante cho rằng những kẻ lầm
lỗi ở địa ngục có khả năng nhìn thấy việc trong thời gian sắp tới, tuy
nhiên, xét theo câu hỏi của Cavalcanti (câu 67 – 69) thì họ không hề
biết một chút gì về việc xảy ra trên dương thế trong thời điểm hiện tại.
108. Khi cánh cửa của tương lai đóng lại: nghĩa là khi ngày phán xử đến, thời gian sẽ là vĩnh hằng.
119.
Federico đệ nhị (1194 – 1250): Hoàng đế Vương quốc Napoli, một người
theo trường phái triết học của Epicurus nhưng được Dante coi trọng.
Hồng
y giáo chủ: tức Ottaviano delgi Ubaldini, là một trong những người
thành lập phe Ghibellini. Câu nói nổi tiếng còn được nhớ đến: “Nếu như
có linh hồn thì ta sẵn sàng hy sinh vì phe Ghibellini”.
130. Khi con đến trước ánh mắt êm ái: ngầm chỉ Beatrice.
KHÚC X
Tầng Địa ngục thứ sáu (tiếp tục) – Pharinata
Giờ đây theo một lối đi bí mật
Giữa những cực hình, giữa những tường cao
Thầy bước đi và tôi theo sát gót.
4 “Hỡi thầy của con trí tuệ cao siêu
Đã khiến con vâng ý người trở lại
Xin người nói cho con biết những điều:
7 Những hồn ma đang nằm trong những mộ
Liệu chúng ta có thể đến xem không?
Vì nắp mở và không ai canh giữ”.
10 “Rồi nắp sẽ đóng – thầy trả lời tôi –
Khi chúng trở về từ Iôxaphát
Cùng với xác thân bỏ lại trên đời.
13 Đây nghĩa địa của những người duy vật
Gồm Epicurô và các môn đồ
Mà linh hồn đã chết cùng thể xác.
16 Và về câu hỏi con vừa đặt ra
Sẽ có câu trả lời ngay tức khắc
Cả những điều con còn giấu với ta”.
19 “Thầy ơi, với người, con đâu có giấu
Có chăng là vì sợ quá nhiều lời
Đã từ lâu con nghe thầy chỉ bảo”.
22 “Hỡi người Tôxcan nói năng rất hay
Sao còn sống mà đến thành phố lửa
Xin vui lòng tạm dừng bước nơi đây.
25 Nghe lời nói, ta nghĩ rằng có lẽ
Người sinh ra từ đất nước cao sang
Ta hơi nghiêm khắc với người, có thể”.
28 Những lời này bỗng đột ngột vang lên
Lời của ai phát ra từ ngôi mộ
Tôi thấy kinh hoàng, tiến sát gần hơn.
31 Thầy bảo tôi: “Quay lại, con sao thế?
Hãy nhìn kia, đứng dậy Pharinata
Con sẽ nhìn thấy rõ ràng tất cả”.
34 Tôi hướng mắt nhìn Pharinata
Hắn đứng lên, trán ngẩng cao, ngực thẳng
Có vẻ coi Địa ngục chẳng ra gì.
37 Bằng bàn tay cương quyết và dũng cảm
Thầy đẩy tôi về phía những nấm mồ
Và dặn tôi: “Nói năng cho thận trọng!”
40 Khi bàn chân tôi bước đến nấm mồ
Hồn nhìn tôi với vẻ rất kiêu hãnh
Và hỏi tôi: “Tổ tiên ngươi là ai?”
43 Còn tôi vì thích chiều theo ý muốn
Của âm hồn, không giấu một điều chi
Hồn nghe xong, lông mày hơi nhíu xuống.
46 Rồi hồn nói: “Họ là bọn chống ta
Họ chống ta cả họ hàng, phe đảng
Bởi thế, hai lần ta đẩy họ đi”.
49 “Hai lần bị đuổi – tôi trả lời chầm chậm –
Rồi từ khắp nơi họ đã trở về
Nghệ thuật này ích gì cho phe đảng!”
52 Ngay lúc đó ở nấm mồ kế bên
Một hồn khác nhô cái cằm có ngấn
Hình như chỉ bằng đầu gối nhỏm lên.
55 Rồi hồn đảo mắt nhìn quanh bốn hướng
Như muốn biết xem còn ai đi cùng
Nhưng mà đã tiêu tan niềm hy vọng.
58 Hồn khóc nói: “Nhờ thiên tài cao thượng
Mà ngươi đi vào ngục tối tăm này
Con trai ta đâu? Sao không cùng xuống?”
61 “Tôi đâu có thể đi xuống một mình
Mà nhờ người đợi đằng kia dẫn dắt
Người mà Guyđô trước đây coi thường”.
64 Qua lời nói và vẻ ngoài bị phạt
Đã cho tôi nhận ra được ông ta
Nên tôi trả lời rõ ràng, chu tất.
67 Hồn đứng dậy la lớn: “Ngươi nói gì?
Sao lại nói “trước đây” là sao vậy
Thế nó không còn thấy mặt trời kia?”
70 Khi thấy tôi đứng lặng im một chút
Tìm câu trả lời cho câu hỏi kia
Hồn đã ngã lăn và rồi biến mất.
73 Còn cái hồn kiêu hãnh vẫn đứng yên
Lưng vẫn thẳng, cổ không hề động đậy
Nét mặt không thay khi tôi tạm ngừng.
76 Rồi nối lại cuộc chuyện trò ban nãy:
“Nghệ thuật kia nếu không có ích gì
Thì ta đau hơn cực hình này vậy.
79 Nhưng trước đây chiếu sáng năm mươi lần
Gương mặt Nữ thần nơi này ngự trị
Nghệ thuật kia quả biết mấy khó khăn!
82 Ta mong ngươi với trần gian trở lại
Nhưng sao đời không một chút bao dung
Mọi điều luật họ hàng ta chống lại?”
85 “Cuộc tàn sát và cả sự kinh hoàng
Nhuộm đỏ dòng Ácbia bằng máu
Trong Thánh đường lời cầu nguyện còn vang!”
88 Hồn thở dài, rồi lắc đầu than thở:
“Cái ngày hôm đó không chỉ mình ta
Và ta tham chiến không hề vô cớ.
91 Nhưng quả đúng là chỉ có mình ta
Khi mọi người đều quyết tâm triệt phá
Ta là người bảo vệ Phirenxe”.
94 “Tôi cầu cho con cháu ngươi yên ổn
Nhưng xin gỡ hộ tôi thắc mắc này
Đang làm rối những lời tôi suy luận.
97 Tôi không lầm thì ngươi có khả năng
Nhìn thấy việc trong thời gian sắp tới
Trong hiện tại mắt của ngươi mơ màng”.
100 “Hiện tại chúng ta như người mắt kém
Nhưng lại nhìn rõ cái ở xa xăm
Là nhờ Thượng Đế ban cho ánh sáng.
103 Chúng ta bất lực với những gì gần
Với hiện tại nếu không ai mách bảo
Thì cũng tịt mù như ở trần gian.
106 Bởi thế, như ngươi tự mình đã hiểu
Tri giác của ta tất cả tiêu tan
Khi cánh cửa của tương lai đóng lại”.
109 Tôi thấy hơi ân hận nên thưa rằng:
“Nhờ ngươi báo với hồn vừa biến mất
Con trai hồn còn sống ở dương gian.
112 Nếu tôi trả lời còn chi khúc mắc
Là vì đầu óc còn vướng những điều
Lúc nãy với tôi ngươi vừa giải đáp”.
115 Tôi nghe thấy tiếng thầy nhắc nhở thêm
Hãy hỏi hồn một điều ta cần biết
Rằng có những ai đang ở với hồn?
118 “Tôi ở đây với hơn nghìn hồn khác
Có vua Phêđêricô đệ nhị, Hồng y
Nhưng không cần kể tên bao kẻ khác”.
121 Nói đến đây âm hồn chợt biến đi
Tôi quay trở lại nhà thơ cổ đại
Và về những lời bí ẩn, nghĩ suy.
124 Bóng thầy lay động, vừa đi vừa hỏi:
“Sao con có vẻ bối rối trong lòng?”
Và tôi trả lời câu thầy vừa nói.
127 “Hãy nhớ những lời mà con vừa nghe
Về số phận con” – thầy tôi chỉ thị
Rồi giơ ngón tay: “Nhưng nhớ điều này:
130 Khi con đến trước ánh mắt êm ái
Của đôi mắt đen nhìn thấy mọi điều
Hãy hỏi hành trình những năm sau đấy”.
133 Rồi thầy tôi về bên trái bước sang
Theo lối hẻm chạy xuống lòng thung lũng
Rời các tường thành, trở lại trung tâm.
136 Từ nơi đó xông lên mùi thối nặng.
Chú thích
KHÚC X
11. Iosafat (Jehosaphat): tên một thung lũng, gần Jerusalem, theo Kinh Thánh là nơi diễn ra sự phán xét cuối cùng.
14.
Epicuro (Epicurus) (341 – 270 tr. CN): nhà triết học Hy Lạp cổ đại chủ
trương theo duy vật, người ta coi Epicurua và những học trò của ông là
những kẻ vô thần.
18. Cả những điều con còn giấu với ta: Virgilio đoán biết nguyện vọng của Dante muốn gặp người đồng hương Farinata.
22. Người Tôxcan: tức Dante.
32.
Farinata degli Uberti, thủ lĩnh của phe Ghibellini từ 1329 đã đuổi phe
Giuelfi khỏi Firenze năm 1241. Năm 1251 phe Guelfi trở về nhưng đến năm
1258 lại bị trục xuất khỏi Firenze và từ đó khu Toscana nằm trong tay
phe Ghibellini. Như vậy, Farinata là địch thủ chính trị của phe Dante ở
Firenza.
53. Đây là Cavalcante de Cavalcanti, môn đồ của Epicurus, cha của Guido Cavalcanti – là nhà thơ và bạn của Dante.
79. Năm mươi lần chiếu sáng: tức là 50 tháng. Proserpina, vợ của Plutone, theo thần thoại, được coi là Nữ thần của mặt trăng.
86.
Arbia: con sông nhỏ gần Siena. Năm 1260 phe Ghibellini của Farinata đã
đánh thắng phe Guelfi của Dante. Cuộc tàn sát đã nhuộm đỏ dòng sông
Arbia.
93.
Trong cuộc họp của phe Ghibellini chiến thắng người ta đề xuất kế hoạch
triệt phá Firenze nhưng Farinata đã công khai chống lại, tuyên bố rằng
một khi ông ta còn sống thì sẽ còn cầm gươm để bảo vệ Firenze.
97
– 99. Tôi không lầm thì ngươi có khả năng: Dante cho rằng những kẻ lầm
lỗi ở địa ngục có khả năng nhìn thấy việc trong thời gian sắp tới, tuy
nhiên, xét theo câu hỏi của Cavalcanti (câu 67 – 69) thì họ không hề
biết một chút gì về việc xảy ra trên dương thế trong thời điểm hiện tại.
108. Khi cánh cửa của tương lai đóng lại: nghĩa là khi ngày phán xử đến, thời gian sẽ là vĩnh hằng.
119.
Federico đệ nhị (1194 – 1250): Hoàng đế Vương quốc Napoli, một người
theo trường phái triết học của Epicurus nhưng được Dante coi trọng.
Hồng
y giáo chủ: tức Ottaviano delgi Ubaldini, là một trong những người
thành lập phe Ghibellini. Câu nói nổi tiếng còn được nhớ đến: “Nếu như
có linh hồn thì ta sẵn sàng hy sinh vì phe Ghibellini”.
130. Khi con đến trước ánh mắt êm ái: ngầm chỉ Beatrice.
KHÚC X
Tầng Địa ngục thứ sáu (tiếp tục) – Pharinata
Giờ đây theo một lối đi bí mật
Giữa những cực hình, giữa những tường cao
Thầy bước đi và tôi theo sát gót.
4 “Hỡi thầy của con trí tuệ cao siêu
Đã khiến con vâng ý người trở lại
Xin người nói cho con biết những điều:
7 Những hồn ma đang nằm trong những mộ
Liệu chúng ta có thể đến xem không?
Vì nắp mở và không ai canh giữ”.
10 “Rồi nắp sẽ đóng – thầy trả lời tôi –
Khi chúng trở về từ Iôxaphát
Cùng với xác thân bỏ lại trên đời.
13 Đây nghĩa địa của những người duy vật
Gồm Epicurô và các môn đồ
Mà linh hồn đã chết cùng thể xác.
16 Và về câu hỏi con vừa đặt ra
Sẽ có câu trả lời ngay tức khắc
Cả những điều con còn giấu với ta”.
19 “Thầy ơi, với người, con đâu có giấu
Có chăng là vì sợ quá nhiều lời
Đã từ lâu con nghe thầy chỉ bảo”.
22 “Hỡi người Tôxcan nói năng rất hay
Sao còn sống mà đến thành phố lửa
Xin vui lòng tạm dừng bước nơi đây.
25 Nghe lời nói, ta nghĩ rằng có lẽ
Người sinh ra từ đất nước cao sang
Ta hơi nghiêm khắc với người, có thể”.
28 Những lời này bỗng đột ngột vang lên
Lời của ai phát ra từ ngôi mộ
Tôi thấy kinh hoàng, tiến sát gần hơn.
31 Thầy bảo tôi: “Quay lại, con sao thế?
Hãy nhìn kia, đứng dậy Pharinata
Con sẽ nhìn thấy rõ ràng tất cả”.
34 Tôi hướng mắt nhìn Pharinata
Hắn đứng lên, trán ngẩng cao, ngực thẳng
Có vẻ coi Địa ngục chẳng ra gì.
37 Bằng bàn tay cương quyết và dũng cảm
Thầy đẩy tôi về phía những nấm mồ
Và dặn tôi: “Nói năng cho thận trọng!”
40 Khi bàn chân tôi bước đến nấm mồ
Hồn nhìn tôi với vẻ rất kiêu hãnh
Và hỏi tôi: “Tổ tiên ngươi là ai?”
43 Còn tôi vì thích chiều theo ý muốn
Của âm hồn, không giấu một điều chi
Hồn nghe xong, lông mày hơi nhíu xuống.
46 Rồi hồn nói: “Họ là bọn chống ta
Họ chống ta cả họ hàng, phe đảng
Bởi thế, hai lần ta đẩy họ đi”.
49 “Hai lần bị đuổi – tôi trả lời chầm chậm –
Rồi từ khắp nơi họ đã trở về
Nghệ thuật này ích gì cho phe đảng!”
52 Ngay lúc đó ở nấm mồ kế bên
Một hồn khác nhô cái cằm có ngấn
Hình như chỉ bằng đầu gối nhỏm lên.
55 Rồi hồn đảo mắt nhìn quanh bốn hướng
Như muốn biết xem còn ai đi cùng
Nhưng mà đã tiêu tan niềm hy vọng.
58 Hồn khóc nói: “Nhờ thiên tài cao thượng
Mà ngươi đi vào ngục tối tăm này
Con trai ta đâu? Sao không cùng xuống?”
61 “Tôi đâu có thể đi xuống một mình
Mà nhờ người đợi đằng kia dẫn dắt
Người mà Guyđô trước đây coi thường”.
64 Qua lời nói và vẻ ngoài bị phạt
Đã cho tôi nhận ra được ông ta
Nên tôi trả lời rõ ràng, chu tất.
67 Hồn đứng dậy la lớn: “Ngươi nói gì?
Sao lại nói “trước đây” là sao vậy
Thế nó không còn thấy mặt trời kia?”
70 Khi thấy tôi đứng lặng im một chút
Tìm câu trả lời cho câu hỏi kia
Hồn đã ngã lăn và rồi biến mất.
73 Còn cái hồn kiêu hãnh vẫn đứng yên
Lưng vẫn thẳng, cổ không hề động đậy
Nét mặt không thay khi tôi tạm ngừng.
76 Rồi nối lại cuộc chuyện trò ban nãy:
“Nghệ thuật kia nếu không có ích gì
Thì ta đau hơn cực hình này vậy.
79 Nhưng trước đây chiếu sáng năm mươi lần
Gương mặt Nữ thần nơi này ngự trị
Nghệ thuật kia quả biết mấy khó khăn!
82 Ta mong ngươi với trần gian trở lại
Nhưng sao đời không một chút bao dung
Mọi điều luật họ hàng ta chống lại?”
85 “Cuộc tàn sát và cả sự kinh hoàng
Nhuộm đỏ dòng Ácbia bằng máu
Trong Thánh đường lời cầu nguyện còn vang!”
88 Hồn thở dài, rồi lắc đầu than thở:
“Cái ngày hôm đó không chỉ mình ta
Và ta tham chiến không hề vô cớ.
91 Nhưng quả đúng là chỉ có mình ta
Khi mọi người đều quyết tâm triệt phá
Ta là người bảo vệ Phirenxe”.
94 “Tôi cầu cho con cháu ngươi yên ổn
Nhưng xin gỡ hộ tôi thắc mắc này
Đang làm rối những lời tôi suy luận.
97 Tôi không lầm thì ngươi có khả năng
Nhìn thấy việc trong thời gian sắp tới
Trong hiện tại mắt của ngươi mơ màng”.
100 “Hiện tại chúng ta như người mắt kém
Nhưng lại nhìn rõ cái ở xa xăm
Là nhờ Thượng Đế ban cho ánh sáng.
103 Chúng ta bất lực với những gì gần
Với hiện tại nếu không ai mách bảo
Thì cũng tịt mù như ở trần gian.
106 Bởi thế, như ngươi tự mình đã hiểu
Tri giác của ta tất cả tiêu tan
Khi cánh cửa của tương lai đóng lại”.
109 Tôi thấy hơi ân hận nên thưa rằng:
“Nhờ ngươi báo với hồn vừa biến mất
Con trai hồn còn sống ở dương gian.
112 Nếu tôi trả lời còn chi khúc mắc
Là vì đầu óc còn vướng những điều
Lúc nãy với tôi ngươi vừa giải đáp”.
115 Tôi nghe thấy tiếng thầy nhắc nhở thêm
Hãy hỏi hồn một điều ta cần biết
Rằng có những ai đang ở với hồn?
118 “Tôi ở đây với hơn nghìn hồn khác
Có vua Phêđêricô đệ nhị, Hồng y
Nhưng không cần kể tên bao kẻ khác”.
121 Nói đến đây âm hồn chợt biến đi
Tôi quay trở lại nhà thơ cổ đại
Và về những lời bí ẩn, nghĩ suy.
124 Bóng thầy lay động, vừa đi vừa hỏi:
“Sao con có vẻ bối rối trong lòng?”
Và tôi trả lời câu thầy vừa nói.
127 “Hãy nhớ những lời mà con vừa nghe
Về số phận con” – thầy tôi chỉ thị
Rồi giơ ngón tay: “Nhưng nhớ điều này:
130 Khi con đến trước ánh mắt êm ái
Của đôi mắt đen nhìn thấy mọi điều
Hãy hỏi hành trình những năm sau đấy”.
133 Rồi thầy tôi về bên trái bước sang
Theo lối hẻm chạy xuống lòng thung lũng
Rời các tường thành, trở lại trung tâm.
136 Từ nơi đó xông lên mùi thối nặng.
Chú thích
KHÚC X
11. Iosafat (Jehosaphat): tên một thung lũng, gần Jerusalem, theo Kinh Thánh là nơi diễn ra sự phán xét cuối cùng.
14.
Epicuro (Epicurus) (341 – 270 tr. CN): nhà triết học Hy Lạp cổ đại chủ
trương theo duy vật, người ta coi Epicurua và những học trò của ông là
những kẻ vô thần.
18. Cả những điều con còn giấu với ta: Virgilio đoán biết nguyện vọng của Dante muốn gặp người đồng hương Farinata.
22. Người Tôxcan: tức Dante.
32.
Farinata degli Uberti, thủ lĩnh của phe Ghibellini từ 1329 đã đuổi phe
Giuelfi khỏi Firenze năm 1241. Năm 1251 phe Guelfi trở về nhưng đến năm
1258 lại bị trục xuất khỏi Firenze và từ đó khu Toscana nằm trong tay
phe Ghibellini. Như vậy, Farinata là địch thủ chính trị của phe Dante ở
Firenza.
53. Đây là Cavalcante de Cavalcanti, môn đồ của Epicurus, cha của Guido Cavalcanti – là nhà thơ và bạn của Dante.
79. Năm mươi lần chiếu sáng: tức là 50 tháng. Proserpina, vợ của Plutone, theo thần thoại, được coi là Nữ thần của mặt trăng.
86.
Arbia: con sông nhỏ gần Siena. Năm 1260 phe Ghibellini của Farinata đã
đánh thắng phe Guelfi của Dante. Cuộc tàn sát đã nhuộm đỏ dòng sông
Arbia.
93.
Trong cuộc họp của phe Ghibellini chiến thắng người ta đề xuất kế hoạch
triệt phá Firenze nhưng Farinata đã công khai chống lại, tuyên bố rằng
một khi ông ta còn sống thì sẽ còn cầm gươm để bảo vệ Firenze.
97
– 99. Tôi không lầm thì ngươi có khả năng: Dante cho rằng những kẻ lầm
lỗi ở địa ngục có khả năng nhìn thấy việc trong thời gian sắp tới, tuy
nhiên, xét theo câu hỏi của Cavalcanti (câu 67 – 69) thì họ không hề
biết một chút gì về việc xảy ra trên dương thế trong thời điểm hiện tại.
108. Khi cánh cửa của tương lai đóng lại: nghĩa là khi ngày phán xử đến, thời gian sẽ là vĩnh hằng.
119.
Federico đệ nhị (1194 – 1250): Hoàng đế Vương quốc Napoli, một người
theo trường phái triết học của Epicurus nhưng được Dante coi trọng.
Hồng
y giáo chủ: tức Ottaviano delgi Ubaldini, là một trong những người
thành lập phe Ghibellini. Câu nói nổi tiếng còn được nhớ đến: “Nếu như
có linh hồn thì ta sẵn sàng hy sinh vì phe Ghibellini”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét