Truyền thuyết về gươm báu "Thuận
Thiên" của Vua Lê Lợi cùng việc trả gươm cho Rùa thần tại Hồ Tả Vọng (nay
là hồ Hoàn Kiếm hay Hồ Gươm Hà Nội) sau ngày đánh tan giặc Minh bao đời nay vẫn
đọng trong tâm linh, ý thức dân tộc. Đó là sự hàm ẩn những triết lý nhân sinh
của người Việt đằng sau sự giao hòa giữa chính sử và dã sử: Thuận Thiên là biểu
tượng thiên thời - địa lợi - nhân hòa; việc trả kiếm ngoài biểu tượng của lòng
trung tín với nhân dân, trời đất, còn là khát vọng hòa bình khi vận nước Đại
Việt đã lên, mở nền thái bình thịnh trị.
Hơn 5 thế kỷ đã trôi qua, song truyền
thuyết về Hồ Hoàn Kiếm - Hồ Gươm và thanh thần kiếm Thuận Thiên mà Bình Định
vương Lê Lợi hoàn trả cho thần Rùa sau khi quốc gia Đại Việt đã đánh tan 10 vạn
quân Minh hung bạo... vẫn lắng đọng, lung linh trong đời sống tâm linh, ý thức
dân tộc.
Về lai lịch của thanh kiếm Thuận Thiên
đã có truyền thuyết và một số sử sách ghi chép. sự tích "Vua được gươm
thần" như sau:
"Đêm mồng 10 tháng 12 năm ất Mùi
(1415), có người ở Cổ Lôi tên là Lê Thận, làm nghề đánh cá, đêm kéo vó ở sông
Lương Giang, xứ Ma Viên, thấy dưới nước có ánh sáng như đuốc. Cả đêm không kéo
được con cá nào, chỉ được một thanh sắt trông như hình thanh kiếm cũ, dài 3
thước, rộng 2 tấc, dầy 3 phân (Sách Lam Sơn thực lục và Đại Việt thông sử chép
là dài hơn một thước). Trên thanh sắt có dấu linh phù và có câu thần chú rằng:
Đức Thượng đế có
sắc mệnh
Đây là gươm báu oai
cường
Chỉ cần cất lên
Lửa lóe sáng tới
muôn phương
Chỉ núi, núi tan;
chỉ đất, đất nứt
Chỉ thần, thần nép;
chỉ giặc, giặc hàng
Tất cả đều tuân
hành mau chóng.
Năm ấy, Vua 31 tuổi, cùng Thận chơi
thân, gặp khi nhà Thận có giỗ Vua tới làm lễ, nhìn gầm giường thấy ánh sáng lạ
bèn tới gần xem thì ra đó là thanh sắt. Vua xin, Thận cho ngay. Vua đem về nhà
mài thì hiện lên 4 chữ "Thuận Thiên Lê Lợi", bèn giấu kín một nơi.
Năm Bính Thân (1416), Vua 32 tuổi, sáng sớm ngày 15 tháng giêng, Vua ra cửa bắt
được một chuôi gươm bằng đồng đen dài một tấc năm phân, dày 4 phân. Vua đem
chuôi kiếm vào nhà rồi lấy lưỡi kiếm trước ra, đứng giữa sân, ngửa mặt lên trời
khấn rằng:
- Nay giặc Bắc xâm chiếm nước
Khấn rồi, Vua cắm thanh kiếm vào
chuôi, tự nhiên hai thứ gắn nhau như đúc liền, không sao tháo ra được nữa.
Đêm đến, gươm tỏa hào quang sáng như
đuốc. Vua biết là thần vật, giấu kín một nơi không cho ai hay.
Một hôm, phu nhân Phạm Thị Ngọc Trần thấy
vật gì treo trên cây đa trước nhà bèn bảo Vua. Lê Lợi trèo lên xem, hóa ra bao
kiếm. Đem xuống lấy kiếm tra vào thì vừa khít. Vua càng khấp khởi mừng thầm
"Hẳn trời cho ta kiếm báu".
Mười mấy năm trời "nếm mật nằm
gai" trải bao phen vào sinh ra tử, một gươm đại định dẹp phăng giặc Minh,
mở nền "thái bình muôn thuở". Ngày 15 tháng 4 năm Mậu Thân (1428) Lê
Lợi lên ngôi Hoàng đế tại điện Kính Thiên ở thành Đông Đô (Thăng Long - Hà
Nội). Nhớ lại chuyện xưa mới đặt niên hiệu là Thuận Thiên. Nhân một buổi đẹp
trời, Vua ngự giá ra chơi hồ Tả Vọng (còn gọi là hồ Lục Thủy vì nước xanh sẫm),
thuyền rồng vừa đến giữa hồ, bỗng dưới nước nổi lên một rùa vàng rất to. Rùa
bơi đến trước thuyền rồng cúi đầu như có ý bái lạy và cất tiếng:
- Việc nước đã xong, xin bệ hạ hoàn
lại kiếm thần! Vua tung gươm, rùa vàng liền đớp lấy lặn xuống nước mất tăm. Từ
đó nhân dân gọi hồ Tả Vọng là Hồ Hoàn Kiếm (hồ trả Gươm).
Chuyện trả kiếm cho thần Rùa là một
mô típ độc đáo thường gặp trong truyện kể dân gian và nó thể hiện sâu sắc ý
nguyện yêu chuộng hòa bình của dân tộc Việt. Việc trả binh khí cho thần từng
được truyền tụng trong lịch sử. An Dương Vương được thần Kim Quy cho mượn bảo
kiếm để chém gà tinh trắng. Khi xây thành ốc xong, nhà vua đã trả kiếm cho
thần. Thần Kim Quy còn cho An Dương Vương mượn móng của mình làm lẫy nỏ thần,
nhưng khi dẹp tan quân xâm lược Triệu Đà, nhà vua lại không trả cho thần nên
xảy ra cơ sự: Triệu Đà lập kế tráo lẫy nỏ rồi đem quân vây đánh Loa thành khiến
An Dương Vương phải chịu cảnh nước mất nhà tan.
Phải chăng Bình Định Vương Lê Lợi đã
nhớ tới bài học đó?! Cái gì đã mượn thì phải trả phải biết ơn người đã giúp
mình dựng nên nghiệp lớn phải trung tín, thủy chung.
Còn tại sao, nơi mượn gươm thần lại là
sông Lương (một đoạn của sông Chu thuộc địa phận Thanh Hóa ngày nay) mà nơi trả
gươm lại là hồ Lục Thủy nằm giữa kinh thành Đông Đô?
Như mọi người đã biết, thời Lê Lợi,
Thanh Hóa được coi là Tây Kinh, Tây Đô, còn Thăng Long (Hà Nội ngày nay) gọi là
Đông Kinh, Đông Đô. Vậy Nhà Lê có 2 "đô - thành", một ở "chốn Tổ
nơi phát tích", một ở nơi lên ngôi Vua.
Vua chọn địa điểm Mượn - Trả gươm
theo chu trình từ Tây sang Đông hàm ý nghĩa triết học Mỹ học Á Đông. Hướng Đông
là hướng mặt trời lên, hướng Tây là hướng mặt trời lặn. Mượn kiếm ở phương Tây
(Thanh Hóa) nơi mặt trời lặn ngụ ý, thời cuộc lúc đó đen tối, bi thảm. Trả kiếm
ở phương Đông nơi mặt trời mọc (Thăng Long) thể hiện vận hội nước nhà hưng
thịnh, một rạng đông, một bình minh mới bắt đầu.
Lê Lợi chọn việc trả kiếm ở nơi hồ
biếc giữa kinh thành muốn chứng tỏ cho thần linh và bàn dân thiên hạ thấy tấm
lòng quang minh chính đại của mình. Và lễ thức Mượn - Trả gươm theo sự vận hành
của mặt trời (ngược chiều kim đồng hồ) từ Tây sang Đông cũng nói lên cơ trời
vận nước đã thay đổi "hết khổ là vui vốn lẽ đời" "hết đêm trường
là ban mai xán lạn". Quả thực, sau cuộc chiến thắng giặc Minh của
Bình Định Vương Lê Lợi, nước Đại Việt
đã ca khúc khải hoàn và mở nền thái bình thịnh trị dài lâu trong lịch sử.
Sưu tầm từ trang Hiếu Học
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét