Việc quay cóp cốt ở nhanh tay,
Photo giỏi cũng tùy từng địa
điểm...
Như lớp ta từ trước...
Vốn xưng hùng xưng bá đã lâu
Bàn 1,bàn 2,bàn 3 đã chia,
Phong cách đôi khi cũng khác
Từ Hình học, Giải tích, Đại Số...
Bao lần ra hàng thu nhỏ
Cùng triết Mác, hữu cơ, từ trường,
mỗi môn hùng cứ một năm,
Tuy kĩ thuật có lúc khác nhau,
Song anh kiệt thì kì nào cũng
có....
BÍ KÍP THI
Quay cóp phải ứng với 10 điều sau:
Trí, Dũng, Nhân, Nghĩa, Tín, Lễ,
Thiên, Địa, Nhân, Hòa
Trí: Trong lúc thi phải
quan sát triệt để chỗ đứng của giám thị đồng thời lắng nghe 4 phương, tám hướng các
đáp án của bạn bè....đấy gọi là Trí
Dũng: Cho dù giám thị đi
tới đi lui bên cạnh thì mặt mày vẫn không biến sắc, vẫn điềm nhiên...quay cóp
tiếp. Đó gọi là Dũng
Nhân: Khi bạn bè quay
cóp bị bắt, phải tỏ ra thông cảm và làm ra vẻ mặt an ủi. Đó gọi là Nhân.
Nghĩa: Khi mình quay cóp
bị bắt....thà chết cũng không khai bạn bèmình ra. Đó gọi là Nghĩa.
Tín: Đừng bao giờ nghi
ngờ đáp án trong khi quay cóp, phải luôn tin tưởng đáp án trong tài liệu là
chính xác. Đó gọi là Tín.
Lễ: Đừng bao giờ cao
điểm hơn người đã chỉ bài cho mình...để lần sau được chỉ tíếp đó gọi là Lễ.
Thiên: Thiên là trời,
tức là thầy cô - giám thị, gặp hôm nào trời có bão thì đừng quay.....
Địa: Chỗ ngồi thuận lợi,
thường là mấy bàn giữa, ở sát tường- chứ bàn đầu hay bàn cuối thì fải có năng
lực cao mới quay, năng lực thấp thì bỏ đi, thà bị Zero còn hơn bị hạnh kiểm xấu;
Nhân: Cái này là bạn bè
xung quanh, gặp mấy đứa biết che chở và cảnh báo kịp thời thì mới có cơ hội quay,
chứ gặp mấy huynh cứ bô bô cái miệng làm cho Thiên chú ý thì dù có Địa tốt cũng
là đồ bỏ...nhân thì dể tạo - ra đường mời nó ly chè hay tô phở….Còn " Hoà
" nữa chứ nhỉ ?
Hòa: Là chan hòa giữa
mọi người trong lớp có đứa không quay thì cũng đừng nói là nó chảnh, mà trong các
đứa quay cóp thì cũng phân biệt người hay kẻ dở nên chưa chắc được
mười điểm tròn vo không nên phân bì, mà dù thấy mấy đứa quay hơn
điểm mình cũng dừng nên tức kẻo bị uất ức
Văn tế thi cử An Nam
Văn tế thi cử An Nam
Hỡi
Ôi !
Thi cử An Nam; lòng dân trời tỏ.
Mười hai năm đèn sách, chưa chắc còn danh nổi tờ phao; một cuộc vượt vũ môn,tuy là rớt tiếng vang như mõ.
Nhớ linh xưa:
Cung cúc chấp hành; toan lo Sở, Bộ.
Chưa quen nói thật, đâu biết làm ngay; chỉ biết khai man, biến không thành có.
Việc dối, việc gian, việc bơm, việc nịnh, tay vốn quen làm; tập liêm, tập chính, tập kiệm, tập cần, mắt chưa từng ngó.
Ôn tập tủ phập phồng hơn mươi tháng, trông tin quan như trời hạn trông mưa; mùi lộ đề vấy vá nửa trăm năm, ghét thi thật như nhà nông ghét cỏ.
Bữa thấy Sở về thăm trường lớp, muốn tới xun xoe; ngày xem trát Bộ nhắn nhe, muốn ra bợ đỡ.
Một núi sách ôn đồ sộ, há để trên thua lỗ được a; hai tốt Bộ phán chói lòa, hay là để treo dê, bán chó.
Muốn giật cờ, bằng, phần thưởng, phen này xin ra sức báo công; chẳng thèm ôn tập luyện thi, chuyến này dốc ra tay quan hệ.
Khá thương thay: Vốn chẳng phải học hàm, học vị, theo dòng mua tước bán danh; chẳng qua là dân ấp, dân lân, giỏi chạy chọt nên ông này, bà nọ.
Thanh tra đoàn to, toán nhỏ, cưỡi ngựa xem hoa; giám sát tốp dưới, tổ trên, nghe hơi nồi chõ.
Ngoài cật có một manh áo vải, phải lo che cho hết phao thi; trong tay cầm một ngọn bút bi, cần giấu kín mobile, ipad
Phao thi nhét trong nịt ngực, cố bôi cho hết sáu câu; công thức chép kín hai đùi, toan nuốt trọn mấy bài thi khó.
Chẳng quản thanh tra, giám sát, đạp rào lướt tới, có họ cũng như không; nào sợ bảo vệ, công an, xô cửa xông vào, liều mình như chẳng có.
Kẻ câu phao, người người tin nhắn, làm cho giám thị thất kinh; bọn hè trước, lũ cửa sau, trối kệ hội đồng nhăn nhó.
Ôi !
Những năm đổi mới trường thi; đâu biết ngọn tre đơm đó.
Một giấc ủy viên rằng chữ hạnh, nào hay kiếm mướt mồ hôi; trăm năm phó thủ tướng ấy chữ quy, vận hạn xem chừng cũng khó.
Đoái trông tốt nghiệp thí sinh mấy vạn sầu giăng; nhìn chốn học đường, già trẻ hai hàng lụy nhỏ.
Chẳng phải học thật, dạy hay bốn cõi, mà chống bệnh thành tích cho cam tâm; vốn không tu nhân, tích đức lâu năm, mà hiệu lực bốn không cho đáng số.
Nhưng nghĩ rằng:
Đã thi thì phải đỗ, tài bồi trường, sở bằng khen; phết phẩy cho vài điểm thêm, mắc mớ chi ông cha nó.
Vì ai khiến thầy trò khó nhọc, tốn kém quà cáp phong bao; vì ai xui gửi gắm cho nhau, mớm bài làm hộ.
Phải biết chi cho ban phúc khảo, thay bài thi thêm điểm dổm, mới gọi là khôn;
Chớ nghe theo đám thật thà, không luồn dưới, chẳng đút trên, thế thì trượt cho chỏng vó.
Thà tốn mà được bằng tốt nghiệp, về theo tổ phụ cũng vinh; hơn còn mà chịu chữ hỏng thi, năm sau lại thi rất khổ.
Ôi thôi thôi !
Dột từ nóc, quanh năm hô khẩu hiệu, tấm lòng son vứt xó chẳng ai dùng; chuyện thi đua nói thế để mà chơi, chỉ tội nghiệp đám trung thần tưởng bở.
Đau đớn thay, mấy mẹ già ngồi khóc trẻ, tiền ôn thi ba sào lúa chưa xong; não nùng thay, vợ yếu chạy tìm chồng, bầy thi hỏng vật vờ trước ngõ.
Ôi !
Hết một mùa thi, vạn người kêu khổ.
Trên dưới vẫn quen lề thói cũ, hèn chi bốn phía mây đen; ông cha ta nói lắm mỏi mồm, ai cứu đặng một phường con đỏ.
Học mà dối, nhà rồi còn khổ, bà con buồn chúng bạn cười chê; thi mà gian, nước sẽ u mê, nền giáo dục muôn đời khốn khó.
Học phải thật, thi càng phải thật, mới giúp cho đất nước chấn hưng, muôn kiếp nguyện giữ gìn xã tắc; sống vì dân, thác cũng vì dân, lời dụ dạy đã rành rành, chớ bán đứng sông này, núi nọ.
Nước mắt trường thi lau chẳng ráo, thương vì hai chữ thi đua; bằng tốt nghiệp mực chưa khô, cám bởi một câu thành tích.
Hỡi ôi thương thay !
Có linh xin hưởng.
Thi cử An Nam; lòng dân trời tỏ.
Mười hai năm đèn sách, chưa chắc còn danh nổi tờ phao; một cuộc vượt vũ môn,tuy là rớt tiếng vang như mõ.
Nhớ linh xưa:
Cung cúc chấp hành; toan lo Sở, Bộ.
Chưa quen nói thật, đâu biết làm ngay; chỉ biết khai man, biến không thành có.
Việc dối, việc gian, việc bơm, việc nịnh, tay vốn quen làm; tập liêm, tập chính, tập kiệm, tập cần, mắt chưa từng ngó.
Ôn tập tủ phập phồng hơn mươi tháng, trông tin quan như trời hạn trông mưa; mùi lộ đề vấy vá nửa trăm năm, ghét thi thật như nhà nông ghét cỏ.
Bữa thấy Sở về thăm trường lớp, muốn tới xun xoe; ngày xem trát Bộ nhắn nhe, muốn ra bợ đỡ.
Một núi sách ôn đồ sộ, há để trên thua lỗ được a; hai tốt Bộ phán chói lòa, hay là để treo dê, bán chó.
Muốn giật cờ, bằng, phần thưởng, phen này xin ra sức báo công; chẳng thèm ôn tập luyện thi, chuyến này dốc ra tay quan hệ.
Khá thương thay: Vốn chẳng phải học hàm, học vị, theo dòng mua tước bán danh; chẳng qua là dân ấp, dân lân, giỏi chạy chọt nên ông này, bà nọ.
Thanh tra đoàn to, toán nhỏ, cưỡi ngựa xem hoa; giám sát tốp dưới, tổ trên, nghe hơi nồi chõ.
Ngoài cật có một manh áo vải, phải lo che cho hết phao thi; trong tay cầm một ngọn bút bi, cần giấu kín mobile, ipad
Phao thi nhét trong nịt ngực, cố bôi cho hết sáu câu; công thức chép kín hai đùi, toan nuốt trọn mấy bài thi khó.
Chẳng quản thanh tra, giám sát, đạp rào lướt tới, có họ cũng như không; nào sợ bảo vệ, công an, xô cửa xông vào, liều mình như chẳng có.
Kẻ câu phao, người người tin nhắn, làm cho giám thị thất kinh; bọn hè trước, lũ cửa sau, trối kệ hội đồng nhăn nhó.
Ôi !
Những năm đổi mới trường thi; đâu biết ngọn tre đơm đó.
Một giấc ủy viên rằng chữ hạnh, nào hay kiếm mướt mồ hôi; trăm năm phó thủ tướng ấy chữ quy, vận hạn xem chừng cũng khó.
Đoái trông tốt nghiệp thí sinh mấy vạn sầu giăng; nhìn chốn học đường, già trẻ hai hàng lụy nhỏ.
Chẳng phải học thật, dạy hay bốn cõi, mà chống bệnh thành tích cho cam tâm; vốn không tu nhân, tích đức lâu năm, mà hiệu lực bốn không cho đáng số.
Nhưng nghĩ rằng:
Đã thi thì phải đỗ, tài bồi trường, sở bằng khen; phết phẩy cho vài điểm thêm, mắc mớ chi ông cha nó.
Vì ai khiến thầy trò khó nhọc, tốn kém quà cáp phong bao; vì ai xui gửi gắm cho nhau, mớm bài làm hộ.
Phải biết chi cho ban phúc khảo, thay bài thi thêm điểm dổm, mới gọi là khôn;
Chớ nghe theo đám thật thà, không luồn dưới, chẳng đút trên, thế thì trượt cho chỏng vó.
Thà tốn mà được bằng tốt nghiệp, về theo tổ phụ cũng vinh; hơn còn mà chịu chữ hỏng thi, năm sau lại thi rất khổ.
Ôi thôi thôi !
Dột từ nóc, quanh năm hô khẩu hiệu, tấm lòng son vứt xó chẳng ai dùng; chuyện thi đua nói thế để mà chơi, chỉ tội nghiệp đám trung thần tưởng bở.
Đau đớn thay, mấy mẹ già ngồi khóc trẻ, tiền ôn thi ba sào lúa chưa xong; não nùng thay, vợ yếu chạy tìm chồng, bầy thi hỏng vật vờ trước ngõ.
Ôi !
Hết một mùa thi, vạn người kêu khổ.
Trên dưới vẫn quen lề thói cũ, hèn chi bốn phía mây đen; ông cha ta nói lắm mỏi mồm, ai cứu đặng một phường con đỏ.
Học mà dối, nhà rồi còn khổ, bà con buồn chúng bạn cười chê; thi mà gian, nước sẽ u mê, nền giáo dục muôn đời khốn khó.
Học phải thật, thi càng phải thật, mới giúp cho đất nước chấn hưng, muôn kiếp nguyện giữ gìn xã tắc; sống vì dân, thác cũng vì dân, lời dụ dạy đã rành rành, chớ bán đứng sông này, núi nọ.
Nước mắt trường thi lau chẳng ráo, thương vì hai chữ thi đua; bằng tốt nghiệp mực chưa khô, cám bởi một câu thành tích.
Hỡi ôi thương thay !
Có linh xin hưởng.
sưu
tầm từ Yahoo
Kỳ thi tốt nghiệp đã qua kỳ thi đại học vừa kết thúc, một giáo viên chủ nhiệm nọ lên FB post rằng: (Đúng là mồm mẹ sứt nói không mẻ điều nào)
- Em nào đỗ Đại học nhớ phải tạo quan hệ tốt với mấy em bị
trượt, sau này các em ra trường còn dễ xin vào làm thuê trong công ty chúng nó.
- Em nào đỗ trường hạng A nhớ tạo quan hệ tốt với tụi đỗ
trường hạng B, sau này lãnh đạo dưới quê toàn là chúng nó cả.
- Em nào đỗ trường hạng B nhớ tạo quan hệ tốt với đám học
cao đẳng, chúng nó sau này là thầy dạy con cái các em đấy!
- Nhớ chơi thân với đám bỏ thi Đại học đi lính, vì chúng nó
sau này đều thành cảnh sát giao thông, CB xã, phường với CA, cơ động cả
- Đám con nhà giàu phải chơi thân với mấy bạn gái xinh trong
lớp, vì các bạn ấy có khả năng sẽ thành mẹ kế cúa các em;
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét