Thế giới được tạo nên một cách thú vị bất ngờ. Vì vậy bố viết cho con thư này và thả nó lên Internet như thả một vật xuống biển để đến một lúc nào đó, khoảng mười năm sau, khi bức thư này đã chết từ lâu cùng với notebook và đĩa cứng thì biết đâu nó lại từ sâu trong mạng trồi lên trên màn hình Smartphone của con. Hoặc trên một thiết bị nào đó khi ấy có ở các con, những chàng trai cô gái mười tám tuổi chinh phục thế giới.
Mà cũng có thể bức thư sẽ tìm thấy con chính khi bố muốn con đọc được nó.
Hôm nay bố đã bốn mươi tuổi. Bố sẽ đi sang tuổi thập niên thứ năm. Và bố muốn, con gái ơi, nói với con điều quan trọng nhất – đừng bao giờ trong đời làm cái gì mà con không thích thú.
Đừng bao giờ. Con nghe chứ?
Đừng bao giờ làm cái gì mà con không thích thú.
Mọi người thường hay nói dối, con gái ạ. Chính bố cũng nói dối khi tự bảo mình rằng mình được dẫn dắt bởi những ý định tốt đẹp. Nhưng những ai sáng nào cũng bị lôi đến công việc không ưa thích, đếm từng ngày đến kỳ nhận lương – đó là những kẻ lừa dối tồi tệ nhất bởi vì họ đã tự dối mình.
Họ đã tự bẻ gãy mình, ép buộc mình và rốt cuộc là phản bội mình. Mà người đã phản bội mình thì sẽ lừa dối người khác và dễ dàng phản bội. Hãy tránh xa những người đó, con nhé. Họ là nô lệ, dù tay chân không bị cùm trói.
Bố không thích cái từ “công việc” – bên trong hầu như mỗi từ như thế nhất định đều có một kẻ nô lệ.
Bố biết. Bố đã có hai chục năm đến công sở làm một viên chức để kiếm tiền.
Bố lần đầu tiên tắm biển năm hai mươi tư tuổi.
Một khu nhà nghỉ khủng khiếp trên bờ biển với những căn phòng giống như những buồng tắm lát gạch xỉn màu, đục lỗ ở sàn nhà thay cho chỗ vệ sinh, còn nhà ăn bốc mùi đến nỗi đi trên bờ cách xa khoảng mười cây số bố vẫn còn như ngửi thấy mùi khu nhà nghỉ.
Thế nhưng bố lại hạnh phúc vô cùng.
Đêm đầu tiên bố cùng người bạn đứng trên ban công một tòa nhà năm tầng hít thở không khí biển đến tưởng chừng như ngộp thở.
-Cậu thấy thế nào? – người bạn hỏi.
Bố không tìm ra lời để nói.
-Ngây ngất – đó là tất cả những gì bố có thể tìm thấy trong mình. Sau đó bố đứng thêm một lúc và nói thêm. – Ngây ngất. Giá mà không nghe tiếng xe chạy trên đường quanh đây.
-Tiếng xe chạy. Phải rồi. Cái đó cản trở. – người bạn gật đầu, nhưng rồi ngạc nhiên nhìn bố. – Gượm đã. Tiếng xe nào ở đây? Cậu mê ngủ à? Đó là tiếng biển đấy, ngốc ạ.
Chỉ khi đó bố mới hiểu rằng lúc ngồi ở khu nhà nghỉ để làm các thủ tục giấy tờ đáng chán thì cái tiếng động mà tai bố tưởng là tiếng xe chạy trên đường lại chính là tiếng động của biển.
Trong cái cuộc sống xa lạ mà bố đã sống cho đến khi đó không có chỗ cho tiếng thủy triều của biển.
Công việc không yêu thích giống như bộ quần áo của người khác không vừa số đo với mình, nó luôn làm sao nhãng, gây khó chịu, làm mất tập trung và sớm muộn cũng biến con thành kẻ ngốc.
Bố xin con, con gái ạ, đừng tốn thời gian cho những kẻ ngốc.
Con biết kẻ ngốc khác người khôn thế nào không? Bố mách con biết nhé.
Kẻ ngốc không biết tự hoài nghi và cãi lộn với tất cả mọi người, trừ chính mình. Kẻ ngốc biết tất cả và về tất cả. Người khôn ngay cả khi tranh cãi thì cũng tranh cãi trước hết với chính mình. Hãy tự nhìn mình và con sẽ hiểu điều đó quan trọng thế nào.
Người ta nói ở tuổi bốn mươi cuộc sống chỉ mới bắt đầu.
Điều đó không đúng, con gái ạ.
Cuộc sống bắt đầu vào thời khắc ta làm cái việc ta thấy thích thú.
Chỉ có điều ở tuổi bốn mươi điều này được nhận biết một cách đặc biệt rõ rệt. Biết được là còn có thể. Nhưng không ai quay lại được bốn mươi năm trước nữa. Không ai quay lại được.
Con gái yêu của bố.
Con tất nhiên sẽ sống cuộc đời như con muốn.
Đơn giản là trong đời hãy làm việc gì mà con thực sự thấy thích thú.
Điều này tưởng là phức tạp. Nhưng nó còn đơn giản hơn là sống số phận của người khác.
Và thêm một điều nữa.
Khi có cậu bé nào đó mời con nhảy thì con đừng xấu hổ và đừng từ chối cậu ta.
Mặc âm nhạc, địa điểm, thời gian và tiếng xì xào của mọi người xung quanh.
Cứ ra nhảy, con gái của bố.”
Pavel Belyansky, viết vào ngày sinh thứ 40 của mình.
(Ngân Xuyên dịch từ nguyên bản tiếng Nga)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét