Tác giả: Thép mới
Cây tre là người bạn thân của nông
thôn Việt Nam, bạn thân của
nhân dân Việt Nam.
Nước Việt Nam
xanh muôn vàn cây lá khác nhau, cây nào cũng đẹp, cây nào cũng quý, nhưng thân
thuộc nhất vẫn là cây tre nứa. Tre Đồng Nai, nứa Việt Bắc, tre ngút ngàn Điện
Biên Phủ, lũy tre thân mật làng tôi… đâu đâu cũng có nứa tre làm bạn; Tre, nứa,
trúc, mai, vầu mấy chục loại khác nhau, nhưng cùng một mầm non mọc thẳng, vào
đâu tre cũng sống, ở đâu tre cũng xanh tốt; Dáng tre vươn mộc mạc, mầu tre tươi
nhũn nhặn, rồi tre lớn lên, cứng cáp, dẻo dai, vững chắc; Tre trông thanh cao,
giản dị, chí khí như người; Nhà thơ có lần ca ngợi: Bóng tre trùm mát rượi; Bóng
tre trùm lên âu yếm làng, bản, xóm, thôn; Dưới bóng tre của ngàn xưa, thấp
thoáng mái chùa cổ kính; Dưới bóng tre xanh, ta gìn giữ một nền văn hóa lâu đời;
Dưới bóng tre xanh, đã từ lâu đời, người dân Việt Nam dựng nhà, dựng cửa, vỡ
ruộng, khai hoang; Tre ăn ở với người, đời đời, kiếp kiếp; Tre, nứa, mai, vầu
giúp người trăm công nghìn việc khác nhau; Tre là cánh tay của người nông dân; Cánh
đồng ta năm đôi ba vụ, tre với người vất vả quanh năm; Tre với người như thế đã
mấy nghìn năm; Một thế kỷ “văn minh” “khai hóa” của thực dân cũng không làm
được một tấc sắt; Tre vẫn còn phải vất vả mãi với người; Cối xay tre, nặng nề
quay, từ nghìn đời nay, xay nắm thóc; Trong mỗi gia đình Việt Nam, tre là người
nhà, tre khăng khít với đời sống hàng ngày; Dang chẻ lạt, buộc mềm, khít chặt
như những mối tình quê cái thuở ban đầu thường nỉ non dưới bóng tre, bóng nứa: Lạt
này gói bánh chưng xanh Cho mai lấy trúc, cho anh lấy nàng…Tre còn là nguồn vui
duy nhất của tuổi thơ; Các em bé còn có đồ chơi gì nữa ngoài mấy que chuyền
đánh chắt bằng tre; Tuổi già hút thuốc làm vui; Với chiếc điếu cày tre là khoan
khoái; Nhớ lại vụ mùa trước, nghĩ đến những mùa sau, hay nghĩ đến một ngày mai
sẽ khác…Suốt một đời người, từ thuở lọt lòng trong chiếc nôi tre, đến khi nhắm
mắt xuôi tay, nằm trên giường tre, tre với mình, sống có nhau, chết có nhau,
chung thủy; Như tre mọc thẳng, con người không chịu khuất; Người xưa có câu:
“Trúc dẫu cháy, đốt ngay vẫn thẳng”,..Tre là thẳng thắn, bất khuất! Ta kháng
chiến, tre lại là đồng chí chiến đấu của ta; Tre vốn cùng ta làm ăn, lại vì ta
mà cùng ta đánh giặc; Buổi đầu, không một tấc sắt trong tay, tre là tất cả, tre
là vũ khí; Muôn ngàn đời biết ơn chiếc gậy tầm vông đã dựng lên Thành đồng Tổ
quốc! Và sông Hồng bất khuất có cái chông tre; Gậy tre, chông tre chống lại sắt
thép của quân thù; Tre xung phong vào xe tăng, đại bác; Tre giữ làng, giữ nước,
giữ mái nhà tranh, giữ đồng lúa chín; Tre hy sinh để bảo vệ con người; Tre, anh
hùng lao động! Tre, anh hùng chiến đấu; Tám, chín năm trường kỳ kháng chiến
giải phóng, ta đã trải những ngày cơm thiếu gạo khan; Có anh bộ đội nào quên
được vị măng đắng, măng nứa; Trong rừng sâu, còn đốt nứa lấy than ăn muối; Tre
nứa thương anh bộ đội, tre nứa lại nuôi anh; Tre yêu anh bộ đội, vì anh bộ đội
chính là người nông dân mặc áo lính; Khói lửa xông pha, tình ta càng thêm keo
sơn gắn bó; Ngày xưa, về đời vua Hùng Vương, có người anh hùng cứu nước làng
Gióng; Người anh hùng làng Gióng đuổi giặc Ân, nhổ tung bụi tre, vung lên thay
gậy sắt; Tre
của người anh hùng đời xưa đã dẹp tan quân giặc nước. Tre
thời nay lại có những anh hùng của thời nay; Tre
anh hùng của một dân tộc anh hùng. Tre
đi vào cuộc trường chinh của Việt Nam Dân chủ Cộng hòa; Tre
phá đồn giặc, tre đi xung kích; Những
đòn tre, những thang tre, những liếp nứa đã bắc qua cầu, đã mở đường cho anh bộ
đội tiến lên… nước Việt Nam tiến lên; Không một trở lực nào ngăn được bước chân
anh bộ đội, vì anh bộ đội có nhân dân; Những người dân công, những người cha,
những người mẹ, những người chị, những người vợ, những người thân yêu nhất của
anh bộ đội, đi dân công phục vụ tiền tuyến; Đường xa, gánh nặng, bước chân đi
thoăn thoắt; Dốc núi, đèo cao, đòn gánh kĩu kịt…Bộ đội qua sông, thì có ngay bè
nứa vạn chài và những thuyền nan tre, sẵn sàng phục vụ chuyển quân; Từ thuở ấy
mới có câu: Bộ đội với dân như cá với nước…
Có
ai quên được những chuyến đò ngang qua vị trí quân thù…Tình quân dân còn sâu
nặng hơn tình cá với nước; Điệu “hò kéo pháo” vang lên là giai đoạn mới của
cuộc trường chinh bắt đầu; Trong ta không phải chỉ có tre nứa: Ta đã cướp được
súng của giặc bắn vào đầu giặc; Những khẩu đại bác, chiến lợi phẩm Biên giới,
Nghĩa Lộ, Hòa Bình, đi lên mặt trận Điện Biên Phủ; Tre nứa lại bạn cùng sắt,
thép; Chạc nứa, đòn tre cõng pháo đi lên. Tre đã dự trận Điện Biên Phủ; Chiến
thắng đi lên! Và đây là những bước chân đi vang tiếng nhạc của cuộc hành quân
chiến thắng, với quang vinh trên những lá cờ còn in khói lửa và dấu bụi trường
chinh; Giờ đây ta không phải chỉ có tre, có nứa; Những người anh hùng của thời
nay đã đến lúc có sắt, có thép trong tay; Tre với anh bộ đội; Tre hòa tiếng hát
khải hoàn; Giữa đoàn quân nhạc, rộn vang lên mười cây sáo trúc; Nhạc của trúc,
nhạc của tre là khúc nhạc của đồng quê; Nhớ một buổi trưa nào, nồm nam cơn gió
thổi, khóm tre làng rung lên man mác khúc nhạc đồng quê; Diều bay, diều lá tre
bay lưng trời… Sáo tre, sáo trúc vang lưng trời… Gió đưa tiếng sáo, gió nâng
cánh diều; Trời cao lồng lộng, đồng ruộng mênh mông hãy lắng nghe tiếng hát
giữa trời cao của trúc, của tre…“Tre
già măng mọc”; Măng
mọc trên phù hiệu ở ngực thiếu nhi Việt Nam; Lứa măng non của nước Việt Nam Dân
chủ Cộng hòa; Các em, các em rồi đây lớn lên, sẽ quen dần với sắt, thép và
xi-măng cốt sắt; Nhưng, nứa, tre còn mãi mãi với các em, còn mãi với dân tộc
Việt Nam, chia bùi sẻ ngọt của những ngày mai tươi hát, còn mãi với chúng ta,
vui hạnh phúc hòa bình; Ngay mai, trên đất nước này, sắt, thép có thể nhiều hơn
tre, nứa; Nhưng, trên đường trường ta dấn bước, tre xanh vẫn là bóng mát; Tre
vẫn mang khúc nhạc tâm tình; Tre sẽ càng tươi những cổng chào thắng lợi; Những
chiếc đu tre vẫn dướn bay bổng; Tiếng sáo diều tre cao vút mãi…Cây tre Việt
Nam! Cây
tre xanh, nhũn nhặn, ngay thẳng, thủy chung, can đảm; Cây
tre mang những đức tính của người hiền là tượng trưng cao quý của dân tộc Việt Nam.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét