Có một bà vợ nọ sống với ông chồng 100 tuổi. Khi hỏi về chồng, bà có thơ rằng:
(Từ 20 - 30 tuổi)
Chồng em chẳng thích ăn quà
Ngày nào cũng chỉ về nhà xơi cơm
Cơm nhà vừa dẻo vừa thơm
Chồng em chỉ thích ăn cơm ở nhà...
(Từ 30 - 40 tuổi)
Chồng em đã biết xơi quà
Bây giờ thỉnh thoảng về nhà ăn cơm
Cơm nhà vẫn dẻo vẫn thơm
Chồng em giờ biết xơi cơm lẫn quà....
(Từ 40 - 50 tuổi)
Chồng em chỉ thích ăn quà
Bây giờ anh chẳng về nhà xơi cơm
Cơm nhà còn dẻo còn thơm
Chồng em giờ đã bỏ cơm, ăn quà
(Từ 50- 60 tuổi)
Chồng em chẳng thích xơi quà
Mà giờ cũng chẳng về nhà ăn cơm
Cơm nhà hết dẻo, hết thơm
Chồng em giờ bỏ cả cơm lẫn quà.
(Từ 60 - 70 tuổi)
Chồng em bỏ cả cơm, quà
Thích xơi món cháo ninh gà mà thôi
Chê quà, chê cả cơm hôi
Cháo nhà hàng xóm kề môi húp liền.
(Từ 70 - 80 tuổi)
Chồng em tóc bạc như tiên
Phở ăn chẳng được, có tiền như không
Ngồi thèm nhìn ngó các ông
Trẻ trung húp phở, thấy lòng xốn xang
(Từ 80 - 90 tuổi)
Chồng em hết tuổi mơ màng
Quà, cơm, cháo, phở lang bang chẳng thèm.
Không còn tý chút tòm tem
Ngó qua liếc lại, ngước xem đất trời
(Từ 90 - 100 tuổi)
Chồng em cháo, phở nhường người
Chán cơm, thèm đất, thích nơi kèn đồng...!
Sư tầm trên net
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét