Văn minh lúa nước của người Việt luôn tồn tại hai lựa chọn mà Bác Nông
luôn nói: Vấn đề của chúng ta hiện nay là “Trồng cây gì nuôi con gì”
Về Cây có lẽ Người Việt chọn Tre (vì có nhiều
bài văn viết và dạy học về Tre không thấy dạy những cây khác, cây quý như cây
gỗ nhóm 1 hoặc 2); Còn nuôi con gì thì dễ thấy nhất là Mèo (không phải chó,
ngựa, dê, heo, gà, v.v..) vì trong 12 con Giáp các nước xung quanh người ta đều
chọn Thỏ chỉ riêng Việt Nam chọn Mèo lý do có thể là Mèo có nhiều liên quan đến
tính cách con người Việt Nam;
Vậy lựa chọn tối ưu là chọn bản chất sống TRE và tính cách sống MÈO
BẢN
CHẤT CÂY TRE
Sống kiểu độc lập mồ côi (mèo) (không quan hệ với nhà hàng xóm thứ nhất để chống lại nhà hàng xóm thứ hai, thứ ba hoặc nhà khác,
hàng xóm khác); Quan hệ hài hoà với tất cả các nhà và sống kiểu Cây Tre.....Nếu Quân tử: Sống như Cây Trúc
(Thẳng thắn, thật thà, tam cương, ngũ thường, tam tòng, tứ đức,...có đủ thì khổ lắm); Còn Tiểu nhân: Sống như Cây tầm gửi sống ký sinh trên cây
thân gỗ thì nhàn hạ, có
bóng râm chống nắng, có thân cây to che gió bão nhưng nhục lắm….Không quân tử, không tiểu nhân chắc chỉ có Nguỵ quân tử thôi, Chọn nguỵ quân tử kiểu cây Cây tre (Chọn Tre Nguyễn Duy “miêu
tả sức sống bình thường của tre để qua đó vẫn thấy lấp lánh những phẩm chất
đáng quý của con người Việt Nam ta cũng như “Tư Tưởng” tre của con người Việt
Nam….không chọn tre Thép mới “Tre anh hùng lao động, tre giữ mái nhà tranh, giữ
đồng lúa chín” vì chiến tranh đã đi qua lâu rồi): Cây Tre Rễ sâu, gốc vững, thân chắc, rễ chùm ăn sâu trong đất, gai dày quyện chặt, cành uyển chuyển, linh hoạt, vươn cao hơn Trúc, tầm gửi giỏi cấp mấy cũng
không thể bám vào để nương nhờ được; Tre có các đặc tính hợp với năng lực và vị thế hiện tại của bản thân, đó là:
1) Mềm mại, khôn khéo, nhưng rất kiên cường, quyết liệt;
2) Linh hoạt, sáng tạo nhưng rất bản lĩnh, kiên định, can trường trước mọi thử thách, khó khăn vì độc lập gia đình, vì tự do, hạnh phúc của bản thân và các cá nhân liên quan.
3) Đoàn kết, nhân ái, nhưng kiên quyết, kiên trì bảo vệ lợi ích gia đình.
4) Biết nhu, biết cương; biết thời, biết thế; biết nịnh biết hót, biết doạ, biết nạt, biết mình, biết người; biết tiến, biết thoái, “tuỳ cơ ứng biến”, “lạt mềm buộc chặt”.
Để sống yên ổn kéo dài có lẽ phải nuôi thêm con
mèo (Không nuôi chó) vì mèo như trên đã viết có nhiều đức tính giống với con
người sống kiểu cây tre….
TÍNH
CÁCH CON MÈO… Dù ở nước ta có quan niệm không tốt về mèo nhưng sự thật là mèo
lại là một biểu tượng của sự tốt đẹp, may mắn đặc biệt là ở trong kinh doanh
trong văn hóa của nhiều người nước; Mèo được người Việt dùng thay con thỏ trong
12 con vật hàng Chi, có lẽ vì một số điểm, một số lý do liên quan sau:
a- Thích sống độc lập, phân chia lãnh địa với
những con mèo khác; Là vật nuôi được con người thuần hóa nhưng không từ bỏ tính
chất hoang dã vốn có, ít ăn cơm nhà, thường tự kiếm ăn (săn mồi ban đêm) là
chính; Đặc biệt giống là Không quan hệ với con thứ hai để chống lại con thứ ba,
độc lập kiểu mồ côi; Không thích ăn tranh phải đổ máu bên ngoài thà chọn ăn
vụng trong nhà an toàn hơn (vì ít khi bị đánh chết) kiểu gà cồ ăn cối xay; Có
tính hoang đàng nên nhiều khi đang là mèo nhà lại trở thành mèo hoang giống như
trẻ hư bỏ nhà đi bụi bặm hay quan tham bị lộ trốn sang nước ngoài;
b- Dân Việt xuất điểm là săn bắn hái lượm, cấu
trúc gia đình mẫu hệ và không được hưởng nền văn minh lúa nước sớm như Hoa Hạ -
Trung Hoa, tập tính săn bắn đi tắt, đón đầu, theo dõi con mồi giống mèo, ngoài
ra còn có tính khôn vặt bắt được chuột không ăn ngay mà tha về trước mặt chủ để
báo công rồi mới tha đi ăn, tôn trọng và phấn đấu cho sự không ngoan hơn là đầu
tư cho tài giỏi giống y như người, ăn sổi, ở thì,..bắt chuột chưa thông đã tinh
ỉa bếp;
c- Mèo có tính rất thích ăn vụng, hay dấu diếm.
Đi nhẹ, nói (kêu) khẽ, nhai (ăn) không phát ra tiếng động (kiểu ăn vụng) gặp
việc gì cũng dấu diếm đúng là dấu như mèo dấu cứt. Bệnh tham nhũng có lẽ cũng
từ giống mèo mà ra.
d- Mèo có tính thích làm biếng. Thích thì đi
săn mồi không thích thì nằm ngủ, ù lỳ làm biếng chờ chủ cho ăn…có câu mèo lười,
lười như mèo, không muốn làm mà chỉ muốn ăn;
e- Mèo cũng rất khó dạy, rất khó đồng hóa theo
cuộc sống con người hay cuộc sống trong nhà có nhiều vật nuôi; Mèo khó dạy hơn
chó. Rất giống người Việt rất khó bị đồng hóa, là Trung quốc đô hộ từ năm 111
TCN đến năm 938 SCN dù trải qua 4 lần bắc thuộc nhưng vẫn không đồng hóa được
dân tộc Việt; Thực dân Pháp đô hộ từ năm 1858 đến năm 1954 gần 100 năm cũng
không thể đồng hóa, mặc dù giáo dục Pháp nổi tiếng thế giới, tính học mót, bắt
chước làm hàng giả thật bao giờ tập trung sản xuất hàng thật, hàng có giá trị;
g- Mèo nhỏ con, đẹp đẽ nhìn qua gương thấy mình
to và sang hơn cả Hổ nên rất Tự cao, Tự đại, Tự hào; Sức yếu nhưng rất hung
hăng, hay ta đây vỗ ngực không sợ và thấy mình còn oai trên cả Hổ. Rất giống
người Việt nghèo nhưng cho là mình giàu, thích ra oai làm ra các kỷ lục thế
giới như làm bánh trưng to và nặng hàng tấn không ai ăn, sản xuất cái gì cũng to
nhất, cao nhất, dài nhất, sâu nhất, nặng nhất nhưng không nói và làm ra sản sản
phẩm tốt nhất, chi phí thấp nhất, hình dáng nhỏ nhất, chất lượng nhất và bán
đắt nhất;
h- Mèo còn tính vô ơn, phản chủ, ăn cháo, đá
bá. Khi đói dạy, bảo, gọi nghe theo người, khi no đủ gọi không thưa, không động,
thậm chí còn bỏ đi, có con bỏ đi luôn không bao giờ quay lại làm luôn mèo
hoang; Những con đó lại mò về nhà người khác khi đói ăn nhưng người ta không
nuôi, vì dân gian đã có câu “mèo đến nhà thì khó, chó đến nhà thì may”;
i/ Mèo cũng không thích làm con đầu đàn như
Sói, Chúa sơn lâm như Hổ, như sư tử, nhưng thích sống thầm lặng, khôn vặt, săn mồi
độc lập, giỏi đi đêm, đi cửa sau (thức đêm ngủ ngày); Dựa vào kiểu cây tre “gió
chiều nào che chiều đó”. Tính cách khôn có bản lĩnh thà chết không chịu nhục
như Sói, không ở vườn thú làm xiếc chó, khỉ, nhảy qua vòng lửa và biểu diễn
dưới sự điều khiển của con người như những con vật khác.