Đồi
thông hai mộ nằm bên bờ hồ Than Thở ở thành phố Đà Lạt
Nấm mồ
của cuộc tình đau đớn nhất miền Nam trước 1975. Hơn nửa thế kỷ đã trôi qua, dư
âm của cuộc tình tột cùng đau đớn dường như vẫn còn phảng phất phía sau khung
cảnh u buồn của đồi thông hai mộ…
Câu
chuyện tình éo le và sự hình thành ngôi mộ đôi
Đây là
một khu đồi thông thoai thoải với một ngôi mộ đôi nằm ở dưới chân đồi. Ngôi mộ
này gắn với câu chuyện tình éo le cách đây gần 60 năm giữa chàng trai tên Vũ
Minh Tâm và cô gái tên Lê Thị Thảo.
Tâm quê
gốc ở Gò Công, Tiền Giang, là con trai của một gia đình đại điền chủ giàu có.
Anh lên Đà Lạt để theo học Trường Võ bị Đà Lạt. Trong khi đó, Thảo chỉ là con
gái của một gia đình công chức nghèo ở thành phố trên cao nguyên Lang Biang. Họ
gặp nhau, yêu nhau tha thiết, hẹn hò nhau ở đồi thông bên hồ Sương Mai và thề
non hẹn biển. Sau khi tốt nghiệp, Tâm về Tiền Giang xin cha mẹ cưới Thảo. Nhưng
gia đình đã phản đối kịch liệt vì nhà gái không “môn đăng hộ đối” và bắt anh
cưới người con gái xa lạ. Tâm đã xin đi lính để quên đi nỗi tuyệt vọng…
Cổng vào
khu Đồi thông hai mộ
Thế rồi
Thảo nhận được tin Tâm đã tử trận. Đau đớn khôn cùng, cô tìm đến khu đồi thông
bên hồ nơi hai người từng hò hẹn và tự vẫn vào ngày 15/3/1956. Thuận theo
nguyện vọng của Thảo, gia đình đã chôn cô ngay dưới khu đồi thông. Nhưng sự
thật là Tâm không chết vì người ta đã nhầm lẫn khi báo tử. Trở về Đà Lạt thăm
Thảo và hay tin cô đã tự vẫn vì mình, Tâm tìm đến mộ Thảo vật vã khóc than, rồi
sau đó cũng tự tử theo để giữ trọn lời thề. Trước khi chết, Tâm để lại bức thư
tuyệt mệnh với mong ước được yên nghỉ bên cạnh mộ Thảo để hai người mãi mãi
được gần nhau. Và chàng trai đã được toại nguyện. Cũng từ đó, hồ Sương Mai bên
đồi thông đổi tên thành hồ Than Thở…
Ngôi mộ
đôi ở đồi thông hai mộ Đà Lạt
Sau năm
1975, cha mẹ Tâm đã cho bốc mộ anh đưa về quê, do hai người đã tuổi cao sức
yếu, không thể thường xuyên lên thăm mộ con. Dù hài cốt Tâm đã được dời đi,
nhưng cảm thương mối tình chung thủy, gia đình Thảo vẫn để ngôi mộ đôi.
Cảm động
trước chuyện tình của hai người, nhạc sĩ Hồng Vân đã sáng tác bài hát Đồi thông
hai mộ với giai điệu buồn da diết. Hơn nửa thế kỷ đã trôi qua, dư âm của một
cuộc tình tột cùng đau đớn dường như vẫn còn phảng phất phía sau khung cảnh u
buồn của đồi thông hai mộ…
Macxim
Gorki tên thật là Alecxei Maximovich Peskov (28/03/1868 tại Hạ lưu thành phốNovgorod–
18/06/1936 tại thành phốGorkyngoại ô Matxcơva), là một nhà văn, người đặt nền
móng cho trường phái hiện thực xã hội trong văn chương Nga. Ông được xem là nhà
văn kiệt xuất của nền văn học nước Nga vào thế kỷ XX. Từ năm 1906 đến năm 1913
và từ năm 1921 đến năm 1929, ông sống ở nước ngoài, hầu hết ở Capri (Italia),
sau đó ông trở về Liên Xô. Ông là bạn của đại văn hào Nga Lev Nikolavevich
Tolstoy và lãnh tụ Lenin. Cuộc đời ông từ tuổi ấu thơ đã gặp nhiều điều bất
hạnh, năm 10 tuổi đã mồ côi cả bố lẫn mẹ. Sau đó ông phải làm khá nhiều nghề để
kiếm sống: Đi ở, phụ bếp, phụ việc ở xưởng, làm tượng Thánh..., nên khi trở
thành người viết văn, ông lấy bút danh là Gorki (có nghĩa là đắng cay), sau này
một số nhà văn Việt Nam cũng lấy bút danh theo kiểu của ông: Như nhà văn Phù
Thăng (đọc ngược lại là thằng phu...), v.v.
Câu danh ngôn nổi tiếng của ông nguyên bản
tiếng Nga:
“Вся гордость мира от матерей. Без солнца
не цветут цветы, без любви нет счастья, без женщины нет любви, без матери нет
ни поэта, ни героя!”
Tóm tắt
nghĩa câu danh ngôn của MACXIM GORKI:
“Tất cả niềm kiêu hãnh của thế giới từ các bà
mẹ. Nếu không có mặt trời, thì hoa đâu có nở, không có tình yêu thì đâu có hạnh
phúc, không có phụ nữ thì đâu có tình yêu, không có bà mẹ thì đâu có thi nhân,
đâu có anh hùng!”
Hồi còn nhỏ tôi đã được biết bài hát
trong tiểu thuyết “Rừng thẳm tuyết dày” của Khúc Ba-Trung Quốc do Bồ Câu trắng
tên là Bạch Như hát cho Thiếu Kiếm Ba thủ trưởng của đội 203 nghe có lời thơ
như sau:
Ta ca người phụ nữ
Những người mẹ hiền từ
Cả thế giới nương nhờ
Dưới hai bầu vú sữa
Trời không ánh sáng hoa nào nở
Dạ vắng yêu thương cảnh những sầu
Đời thiếu mẹ hiền, không phụ nữ
Anh hùng thi sĩ hỏi còn đâu?
Có phải thế mà câu danh ngôn trên được
dịch ra tiếng Việt từ tiếng Hoa với những câu thơ khá tài hoa từ thập niên 50 -
60 của thế kỷ trước mà nhiều người nhầm lẫn là thơ của MACXIM GORKI.
Tôi sinh
ra và lớn lên ở một vùng quê chật hẹp của miền biển rộng bao la, sau này khi
lớn lên tôi đã đi, đã sống ở nhiều vùng quê xa lạ khác, nhưng chưa nơi nào
tôi cảm thấy yêu thấy quý như quê hương tôi, nơi đã sinh ra tôi, nuôi tôi lớn
khôn, nâng bước tôi đi ngang tầm thời đại, nơi đã ôm trọn niềm tin yêu hy
vọng của lòng tôi, cho dù đó chỉ là một vùng quê nghèo khó, với những cánh
đồng chua mặn, người nông dân phải tảo tần làm lụng một nắng hai sương mới
được ngày hai bữa đói no…
Có lẽ
tôi yêu quê hương bởi những câu ca dao, những làn điệu hát ru của mẹ, của bà
và của bố tôi với những cánh cò, cánh vạc lặn lội bờ sông. Tôi đã lớn lên theo
năm tháng bằng những dòng sữa ngọt ngào những lời ru trầm ấm của quê hương có
lẽ vì thế sau này lớn lên tôi đã dần yêu thơ từ đó… năm mười một mười hai tuổi
tôi đã đọc truyện kiều, lục vân tiên v v …Lớn lên chút nữa tôi được đọc (cung
oán ngâm khúc, chinh phụ ngâm và đồi thông hai mộ).
Từ đó
thể thơ song thất lục bát mang đậm nét trữ tình đã mê hoặc tâm hồn tôi, tôi đã
yêu và mê thơ lúc nào không biết nữa, sau này tôi có dịp đi qua các miền quê
tôi đã sưu tầm được nhiều tập thơ mà tôi ưa thích nhưng riêng cuốn(đồi thông hai mộ) thì chưa bao giờ tôi tìm
lại được và nhiều người có tuổi cũng chỉ biết lõm bõm câu được câu chăng, sau
này khi biết truy cập trang mạng tôi cũng đã tìm trong thư viện sách nhưng vẫn
bặt vô âm tín… có lẽ cuốn sách còn nằm ở trang nào mà tôi không biết.
Nay tôi
xin tải lên trang mạng cuốn truyện này để các độc giả yêu thơ cùng được thưởng
thức. Một câu truyện tình, chung tình có một ở nơi sơn cùng thủy tận, nơi
thái hậu sơn hà, một câu truyện tình mang đầy tính nhân văn mà người đời đã đọc
rồi thì hầu như đều mến mộ tài đức biết cách xóa bỏ những hận thù của người xưa. Lòng đố kỵ tham vọng và ghen gét đều sẽ phải trả giá.
Lưới trần thoát, lưới trời không thoát
Kiếp luân hồi tội ác chí công
Đó cũng
là bản án dành cho những kẻ tài hèn, tham lam, mưu mô xảo quyệt muốn tiến
thân bằng mồ hôi sương máu của người khác. Cuốn truyện tôi viết lại theo nguyên
tác xuất bản lần đầu vào năm 1949 tại HÀ NỘI bằng trí nhớ của tôi thời gian
trôi đi cũng đã lâu, nếu có gì sai sót độc giả nào biết xin hãy cộng tác bổ sung thêm và cho cảm tưởng khi đọc xong cuốn sách này
Xin trân
thành cảm ơn
11 / 2 /
2013
PHẠM
TÙNG GIAO
Mấy dòng tản cư ký sự
Mấy trang tình sử bi hùng
Năm 1945 Nhật - Pháp bắn nhau chí tử được lệnh tản cư, gia đình tôi cùng một số gia đình
khác, cùng vội vàng thu dọn một số đồ đạc cần thiết lên một chiếc xe khách, tản
cư đến vùng rừng núi thuộc tỉnh hòa bình. Đoàn chúng tôi đi gồm ba mươi người
cả người lớn và trẻ em chúng tôi dừng chân ở một bản nhỏ cách tỉnh lỵ hòa bình
ba mươi cây số, cuộc sống của những gia đình chúng tôi lúc ấy vô cùng vất vả,
hàng ngày chúng tôi phải đi bộ ba mươi cây số đến chợ đồn tỉnh lỵ Hòa Bình buôn
bán kiếm ăn thế rồi:
Tấm thân dầu dãi dưới phong sương
Quốc phá gia vong cảnh đoạn trường
Mặt mũi võ vàng theo tế nguyệt
Áo quần tơi tả với tang thương
Trên
quãng đường đi, hàng ngày chúng tôi phải lội qua một con suối nhỏ tên gọi suối
ngang dòng suối quanh co uốn lượn ven sườn một quả đồi rộng, ở dưới nhìn lên
trên đồi có trồng năm mươi cây thông già theo hình cánh cung ôm lấy một ngôi miếu
nhỏ ở giữa, thỉnh thoảng từng cơn gió nhẹ nhàng thổi tiếng thông reo vi vút,
hòa với tiêng suối chảy sóc rách. Nước suối trong xanh, mỗi khi chúng tôi lội
qua từng đàn cá nhỏ lượn lờ vây quanh chân chúng tôi, đôi khi chúng tôi cũng
gặp một vài cô gái dân tộc vén váy lội qua,với cặp đùi trắng gần nhìn phong
cảnh sơn thủy hữu tình của nơi sơn cùng thủy tận thật là nên thơ. Đúng là:
Thông xanh tỏa bóng chiều vàng
Suối trong nước bạc cô nàng lội qua
Mây mờ bao phủ non xa
Chim đàn tìm tổ bao la tận rừng
Thời
gian cứ thế trôi đi ngày lại qua ngày. Mải với công việc buôn bán mưu sinh nên
chưa có dịp nào lên vãng cảnh đồi thông được, tôi và anh bạn tôi hẹn với nhau,
bữa nào nghỉ một buổi chợ để lên thăm đồi thông xem phong cảnh ra sao. Và cái
miếu trên đó thờ ai?.. hôm đó là một ngày chủ nhật hai chúng tôi đã quyết định
nghỉ một ngày rủ nhau lên thăm đồi thông. Gần trưa hai chúng tôi lên tới nơi
chúng tôi thật bất ngờ với cảnh đẹp u tịch nơi đây. Một ngôi miếu nhỏ xây toàn
bằng đá trắng, trước cửa miếu là hai ngôi mộ cũng xây bắng đá trắng trên mỗi
ngôi mộ có dựng một tấm bia có trạm khắc bằng chữ nho rất đẹp, ngày ấy tôi cũng
có học và biết chút ít chữ nho. Tôi đọc thấy mộ bên tả ghi (Đinh Lăng trưởng vệ
vị quốc quên khu) tôi tạm dịch: đây là người con trai họ Đinh tên Lăng vì nước mà
chết. mộ bên hữu ghi (Quách Mỵ Dung vị phu tử tiết) tôi tạm dịch người con gái
này vì chồng mà chết nhìn hai ngôi mộ và ngôi miếu cổ kính rêu phong. phong
cảnh tĩnh mịch đến rợn người tôi cứ ngỡ nơi đây lâu lắm không có ai đến và là
một nơi hương tàn tro lạnh nhưng khi bước vào trong miếu thì tôi đã nhầm . từ
cửa bước vào trước bàn thờ là một tảng đá trắng rộng khoảng tám mươi phân, dài
khoảng môt mét hai, ở giữa có hai vết nũng xuống như hai vết đầu gối quỳ và bát
nhang vẫn còn nghi ngút khói ,chứng tỏ nơi đây không phải là nơi tro tàn hương
lạnh mà hàng ngày vẫn có người đến nhang khói cầu cúng.
Chúng
tôi đang mải xem thì bỗng có một ông cụ người dân tộc, đầu râu tóc bạc tay cầm
một con dao quắm hớt hải chạy lên, tới nơi ông quát lơ lớ bằng tiếng kinh, ai
cho các anh lên đây nghịch phá phách miếu, chúng tôi sợ quá ,lấy lại bình tĩnh.
Tôi mới xin thưa với cụ, chúng con là người dưới xuôi ,tản cư lên đây hàng ngày
chúng con đi chợ qua đây,thấy phong cảnh nơi đây đẹp quá hôm nay chúng con mới
có dịp lên đây vãng cảnh chứ có dám phá phách gì đâu ạ, nghe chúng tôi nói vậy
cụ già không nói gì nữa. tôi mới đánh bạo hỏi cụ.
Thưa cụ
chúng con cũng có học và biết chút ít chữ nho, con đọc thấy mộ bên tả có ghi
Đinh Lăng trưởng vệ vị quốc quên khu, mộ bên hữu có ghi Quách Mỵ Dung vị phu tử
tiết, con biết rằng một người vì nước mà chết, một người vì chồng mà chết, vậy
sự tích ngôi miếu này và câu chuyện tình của họ ra sao cụ có thể dẫn chuyện cho
chúng con biết được không ạ, cụ nói chuyện dài lắm các anh muốn biết thì về nhà
ta, ta kể cho nghe.
Chúng
tôi rất mừng theo chân cụ về nhà, về tới nhà cụ gọi cô con gái ra pha trà mời
khách nàng nhìn chúng tôi mỉm cười rồi lấy ấm pha trà mang lên mời chúng tôi
dùng nước, cụ lại bảo con gái lấy cuốn (sách đồi thông hai mộ) ra đưa cho chúng
tôi rồi bảo cô đi làm cơm đãi khách.
Chúng
tôi rất mừng vì sách được viết bằng chữ quốc ngữ nhưng khi đọc thì nỗi mừng của
chúng tôi lại là nỗi mừng hụt, vì sách được viết toàn bằng tiếng mường – thổ
nên chúng tôi chẳng hiểu gì cả cụ nhìn chúng tôi cười và bảo các anh không hiểu
gì phải không. Để tí nữa ăn cơm nước xong ta sẽ bảo con gái ta nó đọc và dịch
cho các anh nghe.
Ăn uống
xong xuôi cụ mời chúng tôi ra bàn uống nước rồi gọi con gái ra đọc cho chúng
tôi nghe vâng lời cụ cô gái ra vừa đọc vừa ngâm, vừa dịch vừa chú thích thêm
ngoài, nhờ từ tâm nhã ý của cụ, tôi đã am – tường đủ điều kỳ vọng.
Theo lời
cụ, những câu văn trong chuyện đêu ghép đúng vần điệu của thi ca mường – thổ
tác giả cuốn sách đó họ CHẾ tên QUANG TUYỂN. hồi đó là một thanh niên giáo viên
được già mến trẻ yêu cả vùng ái – mộ. QUANG TUYỂN tiên sinh hồi còn niên thiếu,
lại là bạn thâm – giao, tâm đầu hợp ý, của hai vị chủ động. chủ động chính
trong truyện tức chàng ĐINH – LĂNG và (cô nàng) QUÁCH MỴ DUNG.
Luôn
trong ba tháng ròng ngẩn ngơ tiếc bạn. Sau ngày an táng bạn tại đồi thông,
chiều nào giáo viên QUANG TUYỂN, cũng có mặt dưới gốc thông già bên mồ đất đỏ.
Lệ anh – hùng không đỏ, nhưng sầu anh hùng than thở biết bao nguôi.
Giáo
viên là người độc nhất đã thấu triệt hết uẩn khúc éo le, cảnh tình bi thảm của
mối lương duyên dang dở LĂNG – DUNG. LĂNG là bạn cam – khổ giữ đồng của TUYỂN.
DUNG là bạn cùng thầy cùng lớp của TUYỂN. LĂNG DUNG yêu nhau, TUYỂN hết lòng
tán- dương cổ động cho chóng thành kết quả, như ý sở cầu của bạn. mối tình
LĂNG – DUNG làm tan vỡ lây cả nguyên- vọng thủy – chung của TUYỂN .
Để làm
sống lại mãi mãi với núi rừng những tâm – hồn cao cả thanh – tao, để treo cao
mãi mãi với núi rừng tấm gương phản chiếu chói lọi đầy bi thương thảm khốc do
hủ tục ép – duyên, gán phận gây nên , giáo viên thi sỹ QUANG TUYỂN đem tâm sự,
thân thế, sự nghiệp của hai bạn LĂNG – DUNG thiết tha ghi chép thành thiên – bi
– sử ĐỒI THÔNG HAI MỘ . thời gian theo dòng (suối ngang) nhẹ nhàng trôi. nhưng
di tích phi thường với sự nghiệp phi thường của người phi thường không thể theo
thời gian tiêu tan thành tro bụi. những quý – tượng đó sẽ tồn tại đời đời ở đất
nước. ở trí nhớ lưu truyền của người đời.
Cách đây
lâu năm lắm rồi, cho tới bây giờ vẫn thế. nam nữ thanh niên, trong vùng rừng
xanh núi biếc này, phần đông đều thuộc lòng cuốn truyện từ đầu đến cuối, trong rừng
đốn củi ngoài nương dỡ sắn, một người khởi sướng một câu là sẵn sàng đồng vọng
hoan hô, đồng thanh hưởng ứng hát lên ầm ĩ, hát lên rầu rĩ, hát lên lâm ly.
Một cuốn
truyện tình, nhưng nhiều đặc – điểm, một cuốn truyện tình xuất hiện bất ngờ ở
nơi sơn cùng thủy tận. một cuốn truyện tình chung tình có một. tôi hứa với
lão nhân sẽ theo sát ý nghĩa cao sa của cốt truyện. biên soạn thành nguyên âm
vận văn. quốc âm việt ngữ biểu dương đầy đủ tinh thần (ái quốc chung tình,
kiên trinh thủ tín). để cống hiến toàn thể anh chị em trong đại gia đình việt
nam không phân biệt thổ kinh. Không phân chia nam bắc, thể song thất lục bát
(cung oán ngâm khúc) của ÔN NHƯ HẦU tiên sinh rất thích hợp với luận điệu vận
văn của sơn nhân thi sỹ QUANG TUYỂN, vậy tôi theo vần thơ trường hận đó để biểu
lộ mối tình u uất mô tả cuộc kỳ duyên của hai tâm hồn bất tử LĂNG + DUNG người
đồng hương đồng xứ với với thi nhân giáo viên, ai ai cũng thừa hiểu ngọn ngành
của điển – tích ĐỒI THÔNG HAI MỘ bởi vậy trước tác thành cuốn thi ca để truyền
tụng, thi nhân chỉ cần trú trọng đến điều cốt chính. đọc song di bút tài tình
linh động, tôi khách lãng du ở tận bốn phương trời ngẫu nhiên mới lại, không
bỏ lỡ cơ hội hỏi lão nhân những điều phụ thuộc cần thiết mà tôi còn thắc mắc.
May thay,
những ngoại phụ đó đã được lão nhân chỉ dạy tỏ tường dưới đây.
Đinh
Lăng thuộc dòng máu anh hùng do khí thiêng của núi rừng cao cả kết – tinh lại,
thiên tư thông minh lỗi lạc, mồ côi song thân từ bé. sẩy cha còn chú. thờ chú
như cha, ham học ghét chơi, ưa thích tự do khoáng đãng, oán – hờn giam hãm tối
tăm. Chú mến tài, quyết cho cháu theo đòi học – tập đến bờ đến bến. Năm Lăng
mười tám tuổi ông chú chiều theo ý cháu nhờ người môi giới hỏi Mỵ Dung cho Lăng
làm vợ.
Mỵ Dung
dòng họ Quách vốn nổi danh một đóa hoa hãn hữu quốc sắc thiên hương của đồi cao
suối bạc, sinh quán tại (trại trong) cách (trại mít) sinh quán của Lăng một quả
đồi thấp rộng giồng toàn (sắn dây) quý giá, gia đình phong phú Dung được miệt
mài đèn sách mấy năm. từ giã học đường năm mười bảy tuổi. Dung ở nhà săn sóc
việc tầm tơ canh cửi. Đẹp người đẹp nết xa gần tin đi mối lại. Duyên kim cải
dập dìu lá thắm.
Sự thật nàng
Mỵ Dung con nhà băng tuyết, nền nếp phỉ – phong nàng chẳng ưa gì thói tình
trăng hoa, trên dâu trong bộc công ơn cù lao dưỡng dục nàng coi tựa núi Hoàng
sông Thao.
Chín chữ cù lao in dạ sắt
Trăm năm sơn hải tạc lòng son
Nàng
công nhận lẽ phải là việc hôn nhân của nàng, nên chăng thì cũng tại lòng mẹ cha
(phụ mẫu chi – mạnh môi trước chi ngôn ) tự do kết hôn khi song thân tại đường
là rất nên trái đạo. nàng không muốn thế, nàng chỉ muốn việc hôn nhân quan
trọng, ảnh hưởng mật thiết đến hạnh phúc chung thân của nàng theo công lý nhân
quyền, được cha mẹ cho phép nàng tỏ bày tâm sự, ít điều ngang trái. nàng phục
tùng lệnh trên cho tròn đạo hiếu là việc dĩ nhiên hoàn mỹ, trái lại nếu trăm
đường ép uổng, vạn sự dở dang, việc nhân duyên của nàng chung thân khổ nhục chỉ
vì hủ tục ép duyên – chi phối thì nàng công phẫn phản đối đến cùng …
Nàng
nghĩ rằng cổ tục của bao đời truyền lại không phải điều gì cũng nhất nhất phải
tuân theo thuần phong mỹ tục, đã đem lại nhiều kết quả đẹp tươi hùng mạnh thì
cần giữ lấy. còn trái đạo bất công, không hợp với trình độ tiến hóa của nhân
loại thì hủy bỏ đi sớm ngày nào hay ngày ấy.
Từ ngày
nàng Dung khôn lớn đã được mắt thấy tai nghe biết bao cảnh tượng thương tâm của
di họa ép duyên gán phận do hủ tục cổ truyền gây nên, trước vực thẳm hang sâu
nàng cần lùi bước để tự mình phản đối cổ hủ và cương quyết bài trừ, tục lệ bất
công. Đã nhiều lần nàng suy trước tính sau, rồi mình lại tự hỏi mình. Tại sao
song thân mình lại quá mê tín ấn định duyên nàng quá sớm, mới lọt lòng mẹ đã
thành đạo vợ chồng ?.. Tới tuổi trưởng thành nàng nhận thức rõ ràng .
Người vị
hôn phu do quyền cha mẹ sở định hoàn toàn hư hỏng cả tài lẫn hạnh, nàng kêu
xin, đủ điều từ chối. Nhưng từ chối sao được cổ tục thiêng liêng, quyền trên
không hỏi trái, còn người mà nàng sở vọng được lấy làm chồng sự thật, chưa hề
sớm đào tối mận ,chưa hề vượt quyền sinh dưỡng cùng người yêu thề nguyện trăm
năm, cửa khổng sân trình, cùng thầy cùng lớp mấy năm lui tới học đường, hai tâm
hồn Lăng Dung, đã âm thầm thấu hiểu lẫn nhau và ước ao tin tưởng ở tương lai
hạnh phúc. Đinh Quách đẹp duyên, người ý chung nhân của Dung tức Đinh Lăng. Tài
đức vẹn toàn mối manh đủ lễ đến hỏi xin nàng làm vợ thì ác thay !..
Tại
sao?.. (nàng tăng phần công phẫn đặt trăm dấu hỏi) tại sao song thân nàng không
cần một lời hỏi han đến cùng cho phép nàng tỏ bày ý kiến, xem nàng bằng lòng
mọi nhẽ hay từ chối vì sao ?.. Song thân nàng không cần đếm xỉa đến duyên phận
nàng, chỉ biết ích mình, tự hào giữ tròn lời hứa cũ, không suy tính đủ đường
không nhận sét đâu là lẽ phải, nhất nhất từ chối và hoàn toàn bác lời cầu hôn
của Đinh Lăng. Đứng trước cảnh éo le cay nghiệt đó, nàng không chịu sao nổi
nông nỗi tủi hờn.
Ôm hủ
tục cổ truyền. Ông thân phụ nàng Dung nhất định từ chối sở ước của Lăng mặc dầu
đã mấy lần ông chú, dưỡng phụ thân mến của Lăng tự mình thân chinh đến tận nơi
khẩn khoản cầu hôn cho cháu. Phụ thân nàng Dung viện lẽ đã đính ước việc hôn
nhân của nàng với người khác ngay từ ngày mới đẻ Dung rồi, ông sinh gái, một
bạn đồng hương sinh trai. Hai nhà thỏa thuận kết giao cho hai trẻ sau này bách
niên hòa hợp. Quyền mẹ cha (đặt đâu con ngồi đấy). Tại gia tòng phụ con trái
lời cha không sao tha thứ được.
Đời
chuyên chế óc độc tài, lòng ích kỷ nghiêm đường của cha mẹ Dung vì quá mê tín
dị đoan (quá tin nho giáo) đã thành nhẫn tâm phá hoại tương lai hạnh phúc của con mình. Hiếu
nghĩa đủ đường hóa đoạn trường chìm đắm.
Để phá
tan xiềng xích bất công, để phản kháng sức mạnh bạo tàn, cam đành một thân chịu
khổ.Ngậm thở ngùi than để trăm ngàn
người khác được hân hoan đi trên đương phẳng, tránh vũng xa lầy, chôn vùi tự do
công lý. Dung cương quyết thề sống thác với tình yêu chân chính, không chịu
phục tùng ép duyên.
Thất vọng tình không liều nản chí
Thất vọng tình không phí tuổi xuân
Lăng xin
chú xuất dương du học, tin tưởng ở tấm tình thiết thạch của Dung. Lăng ra đi
lập thân oanh liệt để hy vọng ngày tươi sáng. Gia nghiêm nàng Dung giác ngộ,
chàng với nàng thỏa mộng yêu đương.
Mỵ Dung
được tin Đinh Lăng sửa soạn ra đi, gánh tang bồng thỏa chí nam nhi, nợ hồ thỉ
báo đền non nước. Nàng trốn nhà lên đồi thông cùng chàng tiễn biệt, cùng chàng
đoan tơ kết tóc.
Kiên – tiết thử thân nguyên tự hứa
Trinh tâm hà nhật cảm khinh phao .
Lần đầu
tiên mà thảm thay!.. Cũng là lần cuối trót, hai tâm hồn trong trắng, biết bao
phẫn uất vì chế độ gia đình quá đỗi bất công. Nhất quyết cùng nhau hẹn – ước
trăm năm, cùng với trời cao rừng thẳm với suối bạc non xanh, non thề suối hẹn,
non dù mòn suối dù cạn, tình không cạn nghĩa không mòn, cùng xây tròn hạnh phúc.
Cùng nguyện sinh tử giữ đồng .
Dù như sông cạn đá mòn
Còn non còn nước vẫn còn thề xưa
Nhân
định thắng thiên tuy có nhưng vẫn là sự rất hiếm của trần gian. Trâm gãy bình
tan tình duyên giang dở, hình như từ cổ chí kim, đã thành trò đùa ích kỷ của
trẻ tạo tinh quái ỡm ờ. Cứ theo đuổi phần đông đời tài hoa mà gieo họa !..
Chàng ra
đi, đi mãi không về. Chín thu ròng rã, nàng Dung ở nhà chống đỡ đủ nông nỗi đau
thương oán hận. Để cố gắng đợi chờ người tri kỷ.
Sầu chia
ly chưa cạn, mộng đoàn tụ đã tan. Cánh bèo mặt bể, hạt bụi đầu non. Hoa xuân
chưa nở đã tàn. Hận Kim Lang Kiều Nương chung đành một kiếp.
…Đâu còn sống lại trong mơ
Đâu còn sống lại bên bờ suối yêu
Buồng the sầu sớm hương chiều
Khóc thầm biết có bao nhiêu lệ rồi
…Tương giang trúc khuyết thành ban cổ
Kỷ quốc thành băng đới khốc thanh.
Phút
cuối cùng rút cục vẫn là nạn nhân điêu đứng của hủ tục tảo – hôn của cường quyền
duyên ép. Uổng công dưỡng dục, thiệt đời mộng thơ, nàng hy sinh tự sát để khỏi hy
vọng không hẳn là tẩy trừ một áp bức thiên tư truyền thống, một lệ tục là hại
giống nòi. Trao thân nàng đã tự hẹn thủ tiết đến cùng, thì không có ngày nào
dám khinh bỏ tấm lòng trinh. Nêu cao tấm gương tín nghĩa kiên trinh hiếm có.
Cái chết
của nàng tuy tự nàng mua lấy, nàng chẳng còn oán trách được ai. Nhưng so với
đức hạnh ấy, với tài sắc ấy lại lâm vào hoàn cảnh lỗi thời ấy. Người cầm bút
thuật truyện nàng đến đoạn này cũng không khỏi bùi ngùi thương vay tiếc mướn.
Nguyệt lão khéo đa đoan
Xe duyên dở duyên dang
Thuyền tình về bể ái
Khách tình hận tình mang
Lá thắm trôi dòng lệ
Chỉ hồng buộc hoa tang .
Phượng với loan đôi ngả
Én cùng nhạn bắc nam …
Phải chăng tu là phúc
Mà tình ấy dây oan !…
Tác giả
đồng ý với chủ động nạn nhân Mỵ Dung không tán thành lý thuyết tự do kết – hôn
do toàn quyền sở ý, của nam nữ thanh niên tự định đoạt lấy. Tuổi thiếu niên đầy
nông nổi, ít từng trải, xét mình xét người định việc rất có thể lầm lỗi.
Hơn nữa
tác giả vẫn đồng ý với cô nàng Mỵ Dung bạc phận, rất tán thành chủ trương bài
trừ thói tảo hôn bất hợp pháp và bài trừ tục lệ cưỡng bách ép duyên vô nhân đạo.
Quyền (định đặt đâu con ngồi đấy) của cha mẹ đem áp dụng vào việc hôn – thú của
con bắt con phải nhất nhất tuân theo sở ý của riêng mình là điều thiếu luật
công bình, thiếu tình nhân đạo.
Vậy “tham
cố suy tân dung hòa kim cổ” điều phải nên theo lẽ hay giữ lại, tục dở bỏ đi cải
cách thêm vào. Điều hòa hợp lý, cứ gì hôn lễ vạn sự đều nên. Theo thiển ý của tác
giả, thì dù trạng thái nào, trường hợp nào. Mặc dầu có ít nhiều uẩn khúc hay
không việc hôn nhân muốn được công bằng và hợp lý. Cần phải có sự điều hòa
nguyện vọng chính đáng của con với chủ trương sáng suốt và độ lượng khoan hồng
của cha mẹ. hoặc các vị có đặc quyền và trọng trách thay mặt .
Thêm vào
thiển ý của tác giả trên đây, xin trích lời phê bình rất chí lý của cụ Cử Mai
Khê (***). Ngô Thúc dịch để mong giúp ích cho những ai muốn hưởng duyên ưa phân
đẹp “tuy những sự ép duyên gán phận của cổ tục ngày xưa” lúc này hơn lúc nào
hết vẫn không có thể lượng thứ được mà người con phải có quyền, đề tự kén chọn
lấy người bạn trao sương gửi thịt, nhưng thể nào cũng phải giữ mình không vượt
ra ngoài vòng lễ nghĩa. Nếu chưa có phụ mẫu chi mạnh, môi trước chi ngôn mà đã
làm những việc “toàn huyệt du tường” thì dù sau có trinh tuyết đến đâu cũng
không thể đem cái hay sau mà chuộc lại cái dở trước được .
Lời cụ
Cử Mai Khê (***)
Trẻ tạo cơ
cầu, trò đời dâu bể, trí cả chưa thành tình duyên vẫn lỡ. Lăng quay về mộng vỡ
tình tan, thương người mệnh bạc trọng lời nguyền xưa, không nản trí không ngã
lòng. Lăng lại hăng hái lên đường vì non sông bổn phận.
Tấm lòng hứa quốc đã từ lâu
Son sắt một niềm vững trước sau.
Nợ nước đinh ninh vai gánh nặng
Tình nhà nguyện ước óc in sâu
Noi gương trung hiếu theo Trần tướng
Chẳng nợ công danh học Phạm Hầu
Đáo để phong trần không lệ lụy
Thân này quan trọng có quên đâu
Dung đã
chết vì Lăng. Dung thừa can đảm, Lăng phải thán phục. Lăng phải ăn năn, nhưng
Lăng chưa thể chết theo Dung để tực hiện lời nguyền theo nghĩa hẹp được. Nặng
gánh giang sơn nợ nước chưa song tình nhà đâu kể. Cái chết của Lăng còn phải
dùng vào nhiều nhiệm vụ quan trọng. Nhiều ý nghĩa – đích đáng, nhiều vọng tưởng
cao xa hơn, thế thì ngoài cái chết để trọn tình “đồng sinh – đồng tử” Lăng còn
phương cách gì để đền bù xứng đáng với tấm lòng thiết thạch của Dung.
Phu tế tình – thâm phi bạc mệnh
Cương – thường nghĩa trọng cố thân khinh
Rỏ dòng lệ máu, thổ lộ tâm can.
Biết bao đoạn thảm tình thương,
Bên mồ lăng kể nỗi oan nát lòng !..
Ái quốc chung tình bất phụ danh
Sinh đã vinh hề tử đã vinh
Về địa
thế đồi thông, lão nhân cho tôi biết. Từ ngày cụ mới trưởng thành, cảnh cũ đã
sẵn sàng. Như thế sau ngày anh chàng ĐINH LĂNG và cô nàng QUÁCH MỴ DUNG chia
tay nhau ở đồi thông vào một ngày thu mưa gió. Chàng ra đi theo chí tang bồng,
nàng ở lại tầm tơ canh cửi thủ tiết chờ chàng, ở nước nhật bản xa xôi chàng
ngày đem dùi mài khinh sử, mong ngày thành danh trở lại quê xưa để cùng người
yêu làm trọn lời thề tròn nghĩa phu thê. nhưng oái oăm thay, nàng THIÊN HƯƠNG
con gái độc nhất của một gia đình đài các bên nước nhật học cùng trường cùng
lớp đem lòng yêu chàng. Không được chàng đáp lại, nàng thất vọng nên đã lấy dao
đâm cổ kết liễu đời mình, sau khi tìm chứng cớ tòa án NHẬT khép chàng vào tội
làm cho THIÊN HƯƠNG thất vọng quên sinh nên chàng bị sử mười năm tù ngục. Ngồi
trong ngục tối chàng lại nghĩ về MỴ DUNG đang ngày đêm chờ chàng nơi cố hương…
Thảm
thay đời ngục ngày dài
Anh hùng
ứa lệ nhớ người tình xưa
Nhớ MỴ
DUNG ngày mưa thu trước
Tiễn đưa
nhau hẹn ước những gì
Giờ đây
nào có hiểu chi
Vẫn yên
trí đợi ngày kia anh về
Anh về
đâu nữa quê hương cũ
Mà em
chờ cho lỡ tuổi thơ
Đời tù
chôn chết đời mơ
Chôn
theo hết cả đợi chờ ước mong !..
TÙNG
GIANG – VŨ ĐÌNH TRUNG
CHƯƠNG 1
Huyết
thư nhòa lệ
Anh ĐINH
LĂNG giờ đây đâu nhỉ?..
Anh của
em yêu quý nhất đời
Anh đi
mù mịt xa xôi
Phượng
hoàng tung cánh giữa trời mải bay
Nỗi niềm
em với anh hay chăng nhỉ ?..
Vẫn chờ
anh vắng vẻ phòng không
Xa trông
mây nước mịt mùng
Lệ sầu
thấm ố chăn hồng đêm đông
Trí
ngang dọc non sông nghĩa vụ
Nợ cao
đầy vũ trụ tang bồng
Tuy chưa
pháo nổ rượu nồng
Tuy chưa
chăn gối vợ chồng như ai…
Nhưng
một buổi sớm mai em nhớ
Một sớm
thu mưa gió âm thầm
Đồi
thông gắn bó sắt cầm
Đồi
thông tiễn biệt lệ đầm áo xanh
Ngồi bên
anh em với anh kết nguyện
Nghĩa
trăm năm giữ vẹn lời thề
Chờ anh
cho đến ngày về
Anh chờ
em đợi không hề đổi thay
Mười bảy
xuân, dù hay, dù dở…
Trông
vào anh muôn thuở cậy nhờ
Xa anh
em chẳng còn ngờ
Xa anh
em chẳng hững hờ đơn sai
(7)
Anh bốn
bề tương lai hứa hẹn
Em một
thân nguyện ven hồn trinh
Suối
trong đồi rộng chứng minh
Em
nguyền chỉ có một anh là chồng
Một là
có hai không là chết !..
Chết còn
hơn chịu ép duyên tình
Tình
duyên đâu phải uy quyền
Tình
duyên đâu phải bạc tiền bán mua…
Kìa tình
sử một vua thoái vị !..
Bỏ ngai
vàng vì bị ép duyên
Bỏ ngai
vàng giữ lời nguyền
Cùng
người thôn nữ vui niềm thôn trang
Công
sinh dưỡng coi ngang trời bể
Đạo làm
con cần để trên đầu…
Kể chi
khanh tướng công hầu
Kể chi
bần bách sang giầu thường dân
Lời giáo
huấn tu than sử thế
Điều
thiệt hơn lý lẽ ở đời
Đạo con
đâu dám sai lời
Bất nhân
bất hiếu có trời nào thương
Đã theo
đòi văn chương đèn sách
Em đã
hay nhân cách cương thường
Tam
tòng, tứ đức, phải tường
Công
,dung ,ngôn, hạnh mọi đường vẹn phân
Khốn nỗi
việc hôn nhân quan trọng
Cả một
đời hy vọng chứa chan
Nỡ nào
ép uổng tơ loan
Nỡ nào
thắt buộc hồn oan cho đành
(8)
Mới lọt
lòng đã thành phu phụ
Tuổi sơ
sinh tử vụ biết gì
Lớn lên
tuân lệnh vu quy
Quyền
cha quyền mẹ con đi lấy chồng
Ôi !..
lá thắm chỉ hồng đâu thế
Một lời
em không thể kêu xin
Người mà
em quý em tin
Mối manh
đủ lễ bao phen chẳng thành
Người ta
từ dáng hình hạnh kiểm
Không
điểm nào là điểm em ưa…
Lại là
phải kính phải thờ
Kết
duyên chồng vợ thảm chưa hở trời
Trước em
đã bao người duyên ấy
Đã bao
duyên trông thấy mà thương
Nhịp cầu
tan vỡ đoạn trường
Trống
xuôi, kèn ngược mọi đường dở dang
(9)
ĐINH
LĂNG anh, ĐINH LĂNG đi mãi
Chín thu
về bao nỗi đầy vơi
Ngoài
song vẫn lệ NGÂU rơi
Trong
rèm vẫn lệ một người chờ anh
Đã ba
lần vấn danh nài ép
Đã ba
lần liều chết quên sinh.
Để hồn
bay bổng theo anh
Để tim khỏi
rạn máu tình rẽ ngang
Để nhà
thấy hoa tang đầy cửa
Để tiệc
hoa tan vỡ tiệc hoa
Để bướm
gần khỏi vào ra…
Hoa này
riêng của bướm xa chưa về
Anh Đinh
Lăng say mê đâu đó
Lời thu
xưa còn nhớ hay quên ?..
Hay anh
say thú thiên nhiên
Say mê
non nước lạc miền thiên thai
Cùng
tiên nữ thơ ngây xuân mộng
Khúc
nghê thường rung động ca vang
Hay anh
say đắm bạc vàng
Non vàng
bể bạc sẵn sàng đế vương
Say bể
bạc uyên ương ríu rít
Đắm non
vàng khăng khít tơ duyên
Hay anh
mê bả uy quyền
Thuận
buồm đài các xuôi thuyền phong lưu
Bên
người ngọc đủ mưu thần thế
Nhờ
duyên may đủ kế cầu vinh
Mải vui
quên trí bình sinh
Quên nhà
quên nước cốt mình ấm no
(10)
Hư vinh
đó càng lo càng nhục
Vinh làm
chi nát mục thân danh
Bao lời
hải thệ sơn minh
Bao lời
húa hẹn tử sinh quên rồi
Bao mông
đẹp của đồi thông cũ
Đã vì
anh tan vỡ chẳng thành…
Than ôi
!.. anh nỡ vô tình
Vui
chung anh hưởng, hận mình em mang
Người ta
để tang, tang có hạn
Còn em
đeo hận, hận không bờ
Uyên
chia, nhạn lẻ bơ vơ
Thân em
chiếc bóng đợi chờ quãng không
(11)
Nếu anh
cùng non sông còn sống
Máu hiên
ngang dòng giống phi thường
Tình xưa
anh đoái anh thương
Phương
trời dừng gót cố hương tìm về
Tìm đồi
thông xưa kia nguyện ước
Tìm gốc
thông ngày trước hẹn hò
Tìm
người chung một chuyến đò
Sông sâu
bể cả dặn dò có nhau
Tìm
người biết vàng thau phân biệt
Biết tôn
thờ hào huyệt anh hùng
Tìm
người tín nghĩa thủy chung
Gan vàng
dạ sắt nấu nung không sờn
Tìm
người vì duyên hờn phận tủi
Kiếp hoa
rơi ngắn ngủi đành cam
Hỡi !..
anh tráng sỹ áo lam…
Anh đi,
đi mãi mải ham những gì ?..
Anh ra
đi em vì thủ tín
Chờ tin
về, chờ chín thu trường
Ngày
thường nuốt lệ là thường
Đợi chờ
nào quản dặm đường xa sôi
(12)
Nghe
oanh hót lứa đôi khăng khít
Nhìn
bướm bay quấn quýt yêu thương
Lòng
càng sôi nổi vấn vương
Ngày nào
đất độ trời thương anh về …
Ôi !..
mộng đẹp gối kề chăn ấm
Sao lại
riêng ngăn cấm duyên ta
Thế rồi
sau chín thu qua
Vẫn
không yên sống để mà nhớ thương
Thế rồi
luôn tai ương liên tiếp
Cho đến
cùng tận kiếp hoa rơi
Thế là
đành, thế là thôi
Người về
chưa thấy hoa trôi đã tàn
Đinh
Lăng anh muôn vàn thê thảm !..
Về đi
anh can đảm quay về…
Về tìm
chốn cũ xưa kia
Viếng mồ
người cũ gọi chia chút tình
Đồi
thông trước một mình một mộ
Gốc
thông xưa sương lộ điêu linh
Nằm ôm
vẹn một hồn trinh
Nằm ôm
một khối hận tình ngàn thu
Trước mồ
bạc ô hô lên tiếng
Tiếng
Đinh Lăng về viếng hồn oan
Để oan
hồn đỡ oán than
Để khối
tình hận , tiêu tan não nùng…
Trước mồ
bạc anh không dấu giếm
Chín thu
ròng vắng tiếng vì đâu ?..
Chân tơ
kẽ tóc tình đầu
Nỗi niềm
kể hết cho nhau hả lòng
Rồi anh
lại ngựa lồng đường cũ
Bụi mù
sương tung vó mịt mù
Đồi
thông gió thổi vi vu
Hồn em
theo gió âm u lạnh lùng
(13)
Nếu anh
phải anh hùng nam tử
Trót lỗi
lầm bỏ dở bình sinh
Trót
nhầm lấy nhục làm vinh
Mồ em
làm đích để anh cải hồi
Anh nhớ
lại những lời thu trước
Hai ta
thề vì nước quên mình
Em về
nặng gánh nợ tình
Anh đi
hồ hải tung hoành hiên ngang
Anh đi
luyện trí gan bền bỉ
Em về
chờ tri kỷ thành danh
Ngày xanh
mòn mỏi tuổi xanh
Bóng anh
mơ bóng mộng quanh bên mình
Sầu
thương hòa lệ tình chan chứa
Lệ đầy
vơi ngóng gió chờ mây
Sao anh
biền biệt nào hay
Anh còn
hay đã quá say thác rồi
(14)
Nếu thác
vì giống nòi sở ước
Vì giang
sơn tổ quốc vinh quang
Thì em
thác chẳng hờn oan
Truyền
đài với cả hân hoan em chờ
Nếu trái
lại lời xưa anh bỏ
Bỏ lời
xưa coi nhỏ tình xưa
Thì ôi
thôi !.. sống bằng thừa
Nước non
trốn nợ , tình lừa dối nhau…
Thác
nhường ấy trước sau xá kể
Sống như
kia sống để làm chi
Túi cơm
giá áo khác gì
Sống
loài vô giác sống chi uổng đời
Cùng cây
cỏ để rồi mục nát
Cùng
thời gian tan tác tuổi xuân
Cùng
phường vong quốc an thân
Cùng
phường vô đạo bất nhân bội tình
Dinh
Lăng anh dáng hình bốn bể
Thấu lời
em, em kể, em than…
Lời em
gửi gió mây ngàn
Gửi anh
gửi cả muôn vàn sầu thương
(15)
Trên đây
mối tơ vương vò rối…
Gánh
chung tình tắc lối nghẽn đường
Vườn
xuân giông tố phũ phàng
Hoa xuân
đương độ cánh tàn nhụy rơi…
Trên đây
thuyền tình bơi ngược sóng
Giữa bể
tình trông ngóng bến xưa
Bến tình
xa lắc xa lơ
Bể tình
thuyền đắm bến chưa gặp thuyền
Trên đây
gương thề nguyền nguyện ước
Gữ lời
thề sau trước không phai
Thân dù
đá nát vàng phai…
Lòng son
dạ sắt không thay đổi lòng
Trên đây
huyết thư Dung để lại
Nhờ đưa Lăng
Dung đợi lỡ rồi
Đêm tân
hôn dung biệt đời
Liều
thân tử tiết giữ lời nguyền xưa
Vì thu
trước ngày mưa ảm đạm !..
Dung xa
Lăng xa bạn tâm đồng
Một lời
LĂNG đã là chồng
Chồng xa
là cả hận lòng chia ly
(16)
Nhưng
nàng muốn chàng đi vì nước
Chí
riêng chàng sở ước từ lâu
Giang
sơn tổ quốc làm đầu
Nhà tan
nước mất còn đâu thân mình
Tình nhi
nữ hận tình lưu luyến
Cảnh
chia ly lệ ứa sầu vương
Chàng đi
trí cả bốn phương
Nàng về
ôm mối tang thương đợi chờ
Tháng
ngày qua tơ tằm khung cửi
Tháng
ngày qua vọng gửi người xa
Người xa
người đợi ở ta
Xa người
xa cảnh người xa ta thờ…
Chín thu
rồi sống chờ đau khổ !..
Ba lần
rồi ngăn trở ép duyên
Lần nào
nàng cũng không quên
Nỗi
riêng cầu khẩn lượng trên thấu lời
Nhưng cổ
tục của người chuyên chế
Không
cho nàng tự ý yêu Lăng
Ép duyên
gán phận khăng khăng
Quyền
trên định liệu nên chăng tự quyền
Lần cuối
Dung quá phiền quá tủi
Sức
người tàn bọt nổi mây tan
Ích gì
ngậm thở ngồi than !..
Lượng
trên hẹp lượng kêu van cũng thừa .
Phương
kế gì mưu cơ nào nữa
Ngoài
chết ra khó giữ toàn danh
Thôi thì
sống nhục chết vinh
Chết đi
cho trọn nghĩa sinh trọn lời
(17)
Ngày
cưới Dung rợp trời náo nhiệt…
Nhạc hòa
ca yến tiệc hòa ca
Dung
tươi Dung đẹp như hoa
Dung về
nhà mới thướt tha diễm kiều
Phòng
tân hôn mỹ miều lộng lẫy
Nhớ đến
Lăng đầy dẫy sầu thương
Nhớ
người ngàn dặm trùng dương
Nhớ
người xây dựng uyên ương tan rồi
Nhớ
người ruột rối bời trăm mối
Đường
cùng rồi sử đối ra sao ?..
Thấu
chăng bể rộng trời cao
Trọn
niềm thủ tín đợi bao lâu rồi
Thôi
đành thôi tái hồi kiếp khác
Kiếp này
xin hồn thác thanh tao
Núi
Hoàng, rừng Cấm, sông Thao *
Chứng
minh phận bạc má đào tuổi thơ
*Ba địa danh thuộc tỉnh HÒA BÌNH
(18)
Trời vừa
tối gặp cơ hội tốt
Sẵn tiên
đan * nàng nuốt một liều
Giờ sau
phách lạc hồn siêu…
Tiệc hoa
tan vỡ người kêu gọi rầm .
Cây cỏ
cũng âm thầm ủ rũ
Sầu thay
người tình cũ thu xưa
Túi Dung
đầy túi huyết thư
Lệ nhòa
dòng máu hồn mơ não đời
Với song
thân một lời tha thiết !..
Cho chôn
nàng trọn triết trọn trinh
Đồi
thông gò giữa cảnh sinh
Vọng tàn
kỳ vọng an ninh cuối cùng .
Đồi cao
với bóng tùng che trở
Hương
hồn nàng muôn thuở anh linh
Thôi
đành cam bội công sinh
Để duyên
khỏi ép để tình khỏi oan
Với
chồng nàng chàng Lăng nàng nguyện
Với
chồng nàng, nàng hẹn tử sinh
Huyết
thư huyết, lệ thanh minh
Đoạn
trường khổ gánh điêu linh cõi trần…
*Tiên đan là một loại thuốc độc
(19)
NếuLăng
sống có lần trở lại
Nếu thôi về đành đợi kiếp sau…
Kiếp này
đã dở dang nhau
Kiếp sau
ước vọng trân châu thỏa tình
Kiếp này
đã gương bình tan vỡ…
Kiếp sau
cầu không lỡ phượng loan
Kiếp này
nghiệp chướng tiền oan
Kiếp sau
hưởng phúc đồng hoan vui vầy
Tiếng
kêu thương chim đầy tuyệt vọng
Xé không
gian réo động u sầu…
Lệ người
đắm ngọc chìm sâu
Cạn dòng
cạn hết còn đâu khóc đời
Đã đến
lúc xa trời gần đất !..
Đời chỉ
còn kẻ khuất người xa
Tay ôm
mắt nhắm cho qua
Hồn
thiêng sống mãi để mà chờ mong…
Hồn
thiêng sống mãi trong trắng mãi
Trên đồi
thông trên bãi trường đời
Trên cao
trên cánh chim trời
Tháng
ngày theo dõi bóng người xa xăm !..
(20)
Chôn
Dung chưa được năm tháng chẵn
Trên
đường về Lăng vẫn đinh ninh
Gặp Dung
thỏa nguyện ba sinh
Gặp Dung
hải thệ sơn minh phỉ nguyền
Nhưng
nhân định thắng thiên ít lắm
Lăng
quay về tình đắm duyên tan…
Huyết
thư huyết lệ hòa chan
Bên mồ
Lăng kể nỗi oan nát lòng…
HẾT
CHƯƠNG 1
(21)
Chương 2: TÂM VỌNG PHI THƯỜNG
Mỵ Dung
em Mỵ Dung thân ái
Đinh
Lăng đây anh tới chậm rồi…
Tìm em
thôi đã mất người
Chốn này
gặp gỡ đã mười năm xưa
Thế là
cả giấc mơ tan vỡ
Thế là
thôi tình lỡ mộng tan
Thế là
trâm gãy gương tan
Đoạn
trường cùng gánh suối oan cùng đò
Ngoài
ngàn dặm anh chờ từng khắc .
Trong
buồng the em nhắc từng ngày
Tơ lòng
cùng lựa một dây
Nỉ non
tha thiết một ngày gần nhau
Thì đây
ôi !.. nào đâu xa nữa…
Gần nhau
rồi đã dở dang chưa
Mồ em cỏ
úa nằm trơ
Ôm mồ
anh khóc nằm chờ duyên sau
(22)
Mỵ Dung
em ?.. vì đâu nên nỗi
Phải đâu
là tội lỗi dôi ta…
Hồn em
rừng thẳm non xa
Về đây
nghe kể chuyện qua não lòng
Lời thề
trước trọn vòng tình ái
Đâu dám
sai dám trái lời thề
Đồi
thông từ thuở chia ly…
Chín thu
tuy vắng lòng ghi tạc lòng
Trí gang
sắt nấu nung thành thép
Dạ đá
vàng tha thiết nào phai
Ngàn
trùng bôn tẩu nước ngoài
Gắng
công mong chóng thành tài hồi hương
Để Lăng
Dung uyên ương tương thác
Cùng hy
sinh gánh vác sơn hà
Nợ gia
đình nợ quốc gia
Bao
nhiêu nợ nặng hai ta trả cùng
Nhi nữ
tạo anh hùng là thế
Trí anh
hùng là trí bốn phương
Ngờ đâu
cuộc thế tang thương
Đồi
thông nổi bão suối ngang lật thuyền
(23)
Em phẫn
uất vì duyên thắt buộc
Em liều
thân để được toàn danh
Để sen
trong, lánh bùn tanh
Đập
gương duyên ép tan tành đời soi
Đời trôi
ôi !.. thôi trôi cả mộng .
Mộng tan
rồi hy vọng tàn rồi
Tình ta
thôi thế là thôi…
Tình ta
xa thẳm đôi nơi âm trần
Lần trí
nhớ ân cần anh kể
Đoạn
đường xưa chia sẻ đôi ta
Để em
nhẹ gánh nghi ngờ
Ngờ anh
thay đổi hững hờ tình xưa
Anh ra
đi ngày mưa thu đó…
Một ngày
thu em nhớ suốt đời
Lệ em
hòa lệ ngâu rơi
Lệ ngâu
hòa lệ với người kiên trinh
Đã cùng
nhau đinh ninh cặn kẽ
Xa nhau
đây rồi sẽ gần nhau
Gần nhau
cho đến bạc đầu
Gần nhau đến thác gần nhau hai mồ
(24)
Em về
duyên lỡ chờ ôm mộng
Anh đi
tin tưởng mộng cao xa…
Em về
tháng trọn ngày qua
Anh đi
non nước bao la mịt mùng
Em về
thêu chữ đồng trên gối
Anh đi
tìm gỡ rối đường tơ
Em vui
sống trong mơ
Anh đi
xây dựng vần thơ khải hoàn
Em về
với muôn vàn triển vọng
Anh đi
càng thận trọng nhân danh
Ngàn dâu
xa cách non xanh
Ngàn dâu
xa cách em anh vẫn gần
Bao lần
lại, bao lần , lần nữa
Hai tâm
hồn gắng chữa đau thương
Tình nhà
nguyện ước vấn vương
Trùng
lai maong đợi bốn phương một nhà
Trì đã
quyết, gần xa nào quản
Tâm đã
thờ căn bản không thay
Biết bao
mộng đẹp ý hay…
Ngờ đâu
vĩnh biệt !.. lại ngày thu xưa
(25)
Thân
thui thủi nắng mưa dầu gãi
Bỏ quê
hương vườn trại mến yêu
Cha con
xum họp sớm chiều
Anh em
đoàn tụ mọi điều thiệt hơn
Họ hàng
chia sẻ con tai nạn
Bạn bè
vui chén cạn càng vui
Thuê
thoa ngọn núi đỉnh đồi
Thỏa
thuê suối mát lội bơi vẫy vùng
Không nô
lệ chim lồng hót đậu
Không
cúi luồn cá chậu tham mồi
Hoắc lê
tự chủ ngọt bùi
Còn hơn
mỹ vị sực mùi quốc vong
Đời
khoáng đãng còn mong chi nữa
Bỏ ra đi
sao nỡ an tâm
Nhưng
lòng đầy những hận căm
Nước non
u ám tối tăm mây sầu
(26)
Cùng
cương quyết anh cầu em nguyện
Gác tình
thương thỏa hẹn non sông
Tương
lai đắc thắng thành công
Tình ta
vinh hưởng non sông mạnh hùng
Nhưng
chị Nguyệt bất công quá lắm
Bày trò
chơi chỉ thắm tơ vàng
Bày ra
những cảnh đau thương
Bày ra
những cảnh lỡ làng tình duyên
Duyên
chẳng hợp đảo điên làm hợp
Duyên
chẳng ưa thắt buộc làm ưa
Lỡ duyên
em lỡ tuổi thơ
Lỡ duyên
anh lỡ hết cơ hội đời
Anh vì
em phương trời từ chối
Nàng
thiên hương lẻ gối chờ duyên
Nhất
vùng nổi tiến nàng tiên
Phòng
không lòng lạnh tây hiên một mình
Gặp anh
nàng tỏ tình mật thiết
Quyết
một niềm khăng khít mối tơ
Than
ôi!.. nghĩa tình xưa
Mỵ Dung tim khắc bao giờ anh quên
Anh kể
thực nàng Thiên Hương rõ
Mối tình
riêng anh đã nặng lời
Với
người ở tận phương trời
Người
tuy xa thẳm ảnh người không xa
(27)
Mong
thiên hương rộng tha lỗi đó
Và thôi
đừng gắn bó cùng anh
Để anh
làm trọn nghĩa tình
Mong
ngày kết quả thành danh trở về
Mắt
Thiên Hương đầm đìa lệ ngọc
Miệng
tươi hoa bỗng khóc nghẹn nghào
Rồi cách
đó mấy lần sau
Gặp nhau
vẫn thế gặp nhau càng buồn
Rồi một
ngày vọng cuồng thất vọng
Nàng
Thiên Hương xúc động vô ngầm
Sẵn dao
nàng kết liễu thân
Một tin
kinh khủng xa gần xôn sao
Lý do gì
vì đâu không rõ
Nhà cầm
quyền tầm nã bắt anh
Đem ra
sử trước tòa hình
Ghép vào
tội nặng vì tình sát nhân
Đem đày
anh trung thân cơ cực
Nỗi oan
hờn áp bức kêu ai ?..
Thảm
thay!.. đời ngục ngày dài
Anh hùng
ứa lệ nhớ ngưới tình xưa
Nhớ Mỵ
Dung ngày mưa thu trước!..
Tiễn đưa
nhau hẹn ước những gì ?..
Giờ đây
nào có hiểu chi
Vẫn yên
trí đợi ngày kia anh về…
Anh về
đâu nữa quê hương cũ
Mà em
chờ cho lỡ tuổi thơ
Đời tù
chôn chết đời mơ
Chôn
theo hết cả đợi chờ ước mong
(28)
Thu sầu
qua lại đông sầu tới
Chín thu
ròng tê tái điêu linh
Tin đâu
cải tử hoàn sinh
Là tin
ân xá cho anh ra về
Mỵ Dung em
anh mê hay tỉnh
Nỗi niềm
vui chung đỉnh nào tày
Sổ lồng
chim thỏa chí bay
Đường về
cố quốc mong ngay trùng phùng
Mong gặp
Mỵ Dung cùng thề nguyện
Dưới đèn
hoa kể chuyện chia ly…
Rồi cùng
nhau cùng ra đi
Để anh
làm trọn lời thề nước non
Để anh
hùng lập tròn sự nghiệp
Để duyên
em tha thiết đáng duyên
Thật là
hy vọng vô biên
Thật là
hy vọng đầy trên đường về
Nhưng
thảm thay thảm thê , thê thảm
Trước mồ
em song cản nguồn thương
Kể sao
cho xiết đoạn trường
Vì ta
khăng khít lỡ làng cả hai
Nhưng
chết trong hơn ai sống đục
Chết
vinh hơn sống nhục đời nhơ
Mỵ Dung
duyên đáng phụng thờ
Còn
duyên tái hợp nguyện chờ tái sinh
Hồn em
thiêng theo anh tùng bước
Mà chứng
minh lời ước vì em
Mỵ Dung
duyên đã khắc tim
Nguyện
thề độc kiếp không tìm duyên ai…
(29)
Anh sống
đây thân này hiến nước
Sống
vinh quang sau trước một lần
Trọn đời
vui sống độc thân
Mỵ Dung
là vợ luôn gần bên anh
Đồi
thông đây sơn minh thệ hải
Đồi
thông đây ta gửi xác hồn
Rồi đây
xác anh hùng chôn
Hai mồ
hai xác một hồn một duyên
Em Mỵ
Dung tạm yên vui nghỉ
Để anh
đi cho phỉ trí trai
Đồi
thông duyên nợ còn dài
Đồi
thông còn mãi chuyện đời đôi ta
Đồi
thông cảnh bao la thơ mộng
Đồi
thông đồi kỳ vọng riêng ta
Riêng ta
riêng một sơn hà
Suối
trong nước réo thông già gió reo
Hồn ta
tha hồ theo mây gió
Mà thảnh
thơi khắp đó khắp đây
Ngàn thu
hồn tỉnh duyên xay
Đồi
thông đầy nợ những ngày tuổi xanh
(30)
Suối ơi
suối, gần quanh ta mãi…
Tắm hồn
ta sạch nỗi oan hờn
Lòng ta
lòng suối ai hơn?..
Lòng
cùng trinh bạch cô đơn cũng cùng
Đồi ơi
đồi một vùng bát ngát
Nhạc
thông reo réo rắt tơ lòng
Cho ta
tiêu giải não nùng
Cho ta
thoát với non bồng cảnh tiên
Núi ơi
núi thiêng liêng hùng vĩ
Che trở
ta bền bỉ trưởng thành
Tình ta
vững với núi xanh
Núi xanh,
xanh mãi mộng tình dài lâu
Rừng ơi
rừng đi dâu mà lạ
Với đồi
thông rừng đã quen lâu
Thâm u
huyền bí nhiệm màu
Tình
duyên ta lỡ ta cầu rừng thiêng
Mỵ Dung
em tạm yên vui nghỉ
Để anh
đi cho phỉ trí trai
Trên
đường nhiệm vụ trông gai
Trên
đường tranh đấu tương lai giống nòi
Trên
đường quốc nạn đòi ưu thắng
Trên
đường đầy cay đắng gian lao
Trên
đường chính nghĩa tối cao
Trên
đường bờ cõi giữ sao vẹn toàn
(31)
Hồn em
tựa cung đàn theo gió
Bên mình
anh nhắc nhở không quên
Bên mình
khích lệ tiến lên
Sống sao
cho sống ở trên cõi đời
Bên mình
an ủi đời em đẹp
Để sống
vui tắt dẹp sầu thương
Tình
duyên đành kiếp đoạn trường
Báo đền
nợ nước đạo phường dám sai
Thỏa trí
nguyện hai vai nhẹ gánh
Với sơn
hà tỏ ánh vinh quang
Đồi
thông kỷ niêm vẻ vang
Đồi
thông ghi dấu những trang sử hùng
Hồn em
thiêng sống cùng non nước
Đợi hồn
anh vẹn ước trọn thề
Sau ngày
thỏa nguyện quay về
Hai mồ
hai xác đề huề chốn đây
Với vũ
trụ cỏ cây không thẹn
Với sơn
hà trọn vẹn con trung
Ô hô!..
tín nữ Mỵ Dung
Khôn
thiêng chứng dám soi thông đáy lòng
Của
người quyết trọn vòng tình ái
Của
người về hăng hái hiên ngang
Ra đi vì
một cô nàng
Ra đi vì
mối tơ vàng đôi ta
(32)
Lăng lại
đi mười ba thu chẵn
Xa mồ
Dung lệ đẫm tim vàng
Nhưng
nam nhi trí bồng tang
Nợ tình nhẹ
nợ giang san nặng nhiều
Thất
vọng tình không liều nản trí
Thất
vọng tình không phí tuổi xanh
Để người
tình chết chết vinh
Để người
tình sống, sống danh anh hùng
Anh hùng
dũng cảm vùng sơn cước
Quyết hy
sinh với nước vì tình
Mưa tên
bão đạn không kinh
Sa
trường máu lửa tử sinh coi thường
Diệt xâm
lăng quy hàng cởi giáp
Đem vinh
quang đền đáp non sông
Mạng coi
nhẹ tựa lông hồng
Thân
liều da ngựa , bọc cùng càng vinh
Hồn quốc
sỹ coi khinh tàn bạo
Khoác
nhung y chính đạo sông pha
Phất cờ
gióng trống hò la
Trông
gương tiên tổ trải qua bao đời
Vì sót
giống thương nòi yêu nước
Không
khoanh tay lùi bước chịu hèn
Chiến
bào sương tuyết ố hoen
Ngựa bào
khói đạn phủ đen một màu
Cầu hòa
bình không cầu chinh chiến
Nhưng
can trường khinh tiến địch quân
Thân dù
vị quốc vong thân
Cũng cam
cũng hả còn ân hận gì
(33)
Vinh dự
thay ai bì chiến thắng
Thắng
bại thường ngọt đắng cũng thường
Đấu
tranh anh dũng quật cường
Hận đầy
khát máu lên đường tiến đi
Đem
chiến công chép ghi chiến sử
Đem tài
năng thách thử tài năng
Nơi quan
ải nhất Đinh Lăng
Chiến
công rực rỡ vẻ vang đã nhiều
Văn y sỹ
đủ điều thao lược
Võ mưu
cơ cứu quốc giải nguy
Từ anh
binh sỹ nhỏ ti
Thăng
hàm trưởng vệ chỉ huy oai hùng
Lần cuối
trưởng vệ Lăng ra trận
Trí tung
hoành nước vận phục hưng
Khải
hoàn toàn thắng tưng bừng
Đường về
cỏ đón hoa mừng tung hô
Sau bao
lần cỏ khô hoa héo
Sau bao
lần dày xéo lầm than
Bởi quân
xâm lược bạo tàn
Túi tham
không đáy lan tràn không thương
Chia mà
trị bất lương vơ vét
Gây
giống nòi thù ghét lẫn nhau
Mồi ngon
cá dễ mắc câu…
Cỏ non
cám dỗ loài trâu kiếp bò
(34)
Nước
càng đục vạc cò càng béo
Tài dối
lừa càng khéo càng khôn
Biết bao
tử sỹ mồ chôn
Sơn cùng
bỏ xác cò thôn lìa đàn
Hận vong
quốc muôn vàn uất hận
Thác còn
chưa hả giận hết căm
Với
người quyền vị không tham
Không
tham ảo vọng không ham hư quyền
Không
tối mắt vì tiền bán nước
Không
dày mồ đón rước lấy voi
Không
hại giống không phản nòi
Noi
gương oanh liệt tranh đòi vinh quang
Noi
gương đó Đinh Lăng quyết chí
Góp máu
sương công lý phụng thờ
Góp phần
đắp cõi xây bờ
Kỳ đài
độc lập dụng cờ Việt Nam
Mười ba
thu đã căm hả dạ
Diệt xâm
lăng cú quạ tan đàn
Tam quân
ca khúc khải hoàn
Thoát ly
đàn áp trăm ngàn bất công
(35)
Thuyết
tà đạo quyết không tồn tại
Thỏa ích
mình hãm hại bao người
Mưu mô
xảo quyệt dối đời
Thừa cơ
lên bỗng hết thời ngã đau
Với
chính nghĩa trước sau phải thắng
Thắng
vinh quang chính đáng vững bền
Đinh
Lăng ân báo nghĩa đền
Trên
đường thắng lợi thỏa nguyền ước mơ
Ác thay
nạn, bất ngờ hèn nhát
Nỡ ra
tay mưu sát anh tài
Bất ngờ
một mũi tên bay
Ngựa
lồng chồm thét Lăng quay xuống đường
Quân cứu
thương tìm phương cứu chữa
Gan anh
hùng tan vỡ tang thương
Thảm
thay nghiệp chướng tình trường
Hùm
thiêng sa bẫy hết phương tung hoành
Trong
ngũ luân có tình bè bạn
Nguyện
vinh hoa vận hạn cùng nhau
Giữ sao
tín nghĩa làm đầu
Gương
xưa Quảng Bảo một bầu nhiệt tâm
(36)
Hương
lan nở đầy sân thơm nức
Tiếng
chim hòa đua sức hót vang
Gươm kia
chẳng chống ngang đường
Xe kia
nghiêng bánh vội vàng hỏi han
Đàn mấy
khúc cao sang lưu thủy
Đèn năm
canh tri kỷ sử kinh
Lấy câu
đồng chí đồng thanh
Người
tuy bốn bể cũng quang một nhà
Aó dẫu
rách đậm đà càng mến
Giường
dù treo tưởng đến xa sôi
Nhớ khi
tay dắt thảnh thơi
Hươu ăn
cùng núi, cá bơi cùng đầm
Lòng tha
thiết không cần lợi lộc
Vận Đinh
Ninh, Phạt Mộc thường ngâm
Giao du
đã gọi đồng tâm
Sang hèn
chẳng kể thăng trầm có nhau
Lời cưu
ước bạc đầu vẫn giữ
Bần cố
tri sinh tử một lòng
Trăm năm
tạc một chữ đồng
Gương
trong chẳng chút bụi hồng mờ phai
(37)
Than
ôi!.. Lăng, Lân hai bạn ngọc
Chốn
biên cương ngang dọc tòng chinh
Cùng
nhau huyết thệ bôi minh
Biệt ly
có đất tử sinh có trời
Trong
quân ngũ nguyện lời đồng chí
Tình tất
giao thề ví Lưu Dương
Bao phen
gối đất nằm sương
Ngọt bùi
chia sẻ đau thương đã cùng
Thế mà
nỡ thay lòng đổi dạ
Vì mối
tình gây họa cho nhau
Rắp tâm
cầm thú mưu sâu
Lỗi quên
tình bạn tham cầu ái ân
Phường
tục tử uổng thân bảy thước
Đời nam
nhi lầm bước lạc đường
Còn đâu
sự nghiệp phi thường
Ô danh
bất nghĩa bất lương để đời
Trước tử
thần thôi đành vĩnh biệt
Trưởng
vệ Lăng tha thiết yêu cầu
Đồi
thông xác được chôn sâu
Mỵ Dung
mồ sẵn gần nhau hai mồ
Hồn
trinh nữ đợi chờ nợ nước
Chí
trinh phu nguyện ước từ lâu
Còn hung
phạm chớ tìm đâu
Kỳ Lân
xuất đội mưu sâu vô loài
(38)
Mưu hại
ta vì hai lý lẽ
Dễ đoạt
quyền lại dễ cầu duyên
Con Châu
Uý, Cầm Bích Liên
Kỳ Lân
vào hỏi bao phen chẳng thành
Với ta
nàng cố tình nài ép
Ta một
niềm thề chết không sai
Mỵ Dung
là vợ ta rồi
Ta còn được
sống trọn đời độc thân
Không
tin ta không phân lẽ phải
Cầm Bích
Liên không đổi ý riêng
Đáp lời
xuất đội công nhiên
Đinh
Lăng nàng quý là duyên tại trời
Sắt đá
đâu giữ lời được mãi
Tháng
ngày trôi lòng phải trôi theo
Mộng
tình gửi mộng cao siêu
Bích
lien xây cả thành yêu đợi chờ
Tai hại
nhỉ Liên chờ ảo mộng
Lân yêu
nàng thất vọng vì ta
Bể tình
nổi trận phong ba
Chất cao
họa thảm oan ta một mình
Thôi
vĩnh biệt dự tình có thế
Cho ta
về an nghỉ đồi thông
Mỵ Dung
tháng đợi ngày mong
Nợ tình
nợ nước trả xong ta mừng
(39)
Cả biên
cương núi rừng cây cỏ
Cả biên
cương bao phủ màu tang
Đồi
thông ngàn dăm quan san
Hồn theo
quốc táng vinh quang quay về
Về đồi
thông xưa kia nguyện ước
Về gốc
thông ngày trước hẹn hò
Thỏa
tình kỳ vọng hai mồ
Chữ vàng
bia đá đền bù vỹ nhân
Đây tổ
quốc nớ ân người khuất
Trưởng
vệ Lăng đệ nhất anh hùng
Họ ĐINH
rạng vẻ non sông
Tận
trung báo quốc lập công đã nhiều
Khác
thường nhân trọn điều nguyện ước
Vị hôn
thê sau trước một lời
Đêm tân
hôn nàng biệt đời
Liều
thân tử tiết bởi người ép duyên
Gương
tiết nghĩa ghi trên bia đá
QUÁCH MỴ
DUNG đời nhớ đời thương
Cầu cho
vạn thế lưu hương
Tinh anh
bất tử nhất phương linh thần
Thế là
hết hồng trần tục lụy
Thế là
xong thế vị mặn nồng
Thế là
vẹn một chữ đồng
Thế là
thỏa với non bồng cảnh tiên
Đồi
thông nay thiên nhiên danh thắng
Đồi
thông xưa cảnh vắng người thưa
Khác xưa
nổi tiếng gần xa
Trai tài
gái lịch hương hoa tới cầu
Cầu tình
duyên trước sau thỏa nguyện
Cầu công
danh hứa hẹn oai hùng
Khói
nhang họa với sóng lòng
Vạng
cùng đồng vọng mộng hòng cao xa
Khói
nhang gió cuốn hòa mây lạc
Sóng
lòng rào rạt nhạc suối qua
Đồi
thông những buổi chiều tà
Dừng
chân lữ khách ngẩn ngơ nỗi niềm
Ngẩn ngơ
mối tơ duyên kỳ lạ
Ngẩn ngơ
niềm gan dạ trượng phu
Ngẩn ngơ
tang hải phù du
Chữ vàng
bia đá ngẩn ngơ nỗi mình
Kìa
những trang lưu danh hậu thế
Phải
công gì thấm thía núi sông
Tử ly ai
thoát khỏi vòng
Hơn nhau
chỉ khác anh hùng lưu danh
Từ VỆ
TRƯỞNG họ ĐINH khuất bóng
Cả biên
cương trông ngóng đợi tin
Rõ người
rõ mặt rõ tên
Ai là
hung phạm bởi cơn cớ gì
Vì thù
riêng hay vì tình lụy
Vì tranh
quyền hay vị ghen tài
Gây nên
thảm hại bi ai
Tang
thương cây cỏ thiệt thòi núi sông
Ôi !..
thời thế anh hùng được mấy
Nên anh
hùng thời thế dề đâu
Thu kia
tầm tã dòng NGÂU
Dòng
NGÂU tầm tã dòng sầu vô biên
Tòa quân
sự họp phiên đặc biệt
TRƯỞNG
VỆ LĂNG mạng thiệt hồn oan
Ai thủ
phạm ?.. ai liên can…
Trước
thần công lý phá tan ẩn tình
LỒ KỲ
LÂN thân hình tiều tụy
Giam cầm
lâu vì bị tình nghi
BÍCH
LIÊN mày liễu ủ ê
Miệng
hoa tươi gượng thảm thê đáy lòng
Từ thuở
mộng anh hùng tan vỡ
Anh hùng
xa duyên lỡ tình tan
Trước
tòa lệ ngọc chứa chan
Lâm ly
thống thiết nỗi oan tỏ bày
Tòa họp
luôn ba ngày liên tiếp
LỒ KỲ
LÂN vận hết chứng ngoan
Tỏ tình
vô tội vô can
Trổ tài
sảo trá minh oan rạch ròi
Tòa khó
sử vì lời di chúc
Khép án
LÂN áp bức sao đang
Vô tang
lại bắt quả tang
KỲ LÂN
tha bổng vênh vang ra về
Chức
xuất đội xưa kia hoàn chức
Vẻ hân
hoan tự đắc kiêu hùng
BÍCH
LIÊN ôm mối hận lòng
Ra về
với cả nảo nùng cô đơn …
(40)
Chương3 : HỒN MƠ CÔNG LÝ
Đầy mối
ngờ kỳ lân thủ phạm
Khéo
gian ngoan đổi hạn làm vinh
Trong
lời hấp hối họ Đinh
Bích
Liên thề quyết hy sinh phục thù
Anh Đinh
Lăng vận du linh ứng
Anh vì
em kiến chứng hộ trì
Cho em
làm trọn lời thề
Đưa quân
phản bội hồn về theo anh
Dưới địa
ngục anh phanh thây xác
Trên
đường đời tội ác treo gương
Lừa thầy
phản bạn gian ngoan
Hại
người chiếm hưởng vinh quang của người
Lưới trần
thoát, lưới trời không thoát
Kiếp
luân hồi tội ác chí công
Hướng về
hai mộ đồi thông
Em cầu
phù hộ cho công em thành
Duyên em
lỡ em đành chịu lỡ
Hận
truyền đài em gỡ thay anh
Bạo tàn
phản bội đáng khinh
Mưu sâu
lừa lọc hiển vinh được nào
(41)
Xuân đã
về hoa đào hớn hở
Cùng
trăm hoa đua nở khoe tươi
Bích
Liên xuân sắc tuyệt vời
Quyết
đem xuân mộng trị đời bất nhân
Thay
thái độ lòng ân cần thiết
Xuất
đội, Lân tha thiết cầu duyên
Cầu sao
quả được như nguyền
Lân Liên
tài sắc hưởng quyền hết giao
Từ đó
luôn cùng nhau lộ diện
Để yêu
đương để hẹn để thề
Để xây
mộng đẹp phu thê
Để tin
sự thật hoài nghi không còn
Trước mỹ
kế căm hờn đầy dẫy
Lồ Kỳ
Lân xa bẫy hết đời
Xưa nay
kể đã bao người
Vua hiền
tướng mạnh uổng đời tài ba
Gớm cho
sắc thu ba quá lắm
Sóng
nước dâu mà đắm đuối người
Gớm cho
duyên ép duyên ôi
Trống
xuôi, kèn ngược lứa đôi lỡ làng
Gây bao
cảnh bẽ bàng tan tác
Gây bao
trò thảm ác u mê…
Bao trò
hiểm độc gớm ghê
Bao trò
oan nghiệt đến tê tái lòng
(42)
Một buổi
sáng xuân sang đầm ấm
Chàng
với nàng tình đắm yêu đương
Song
song đôi ngựa lên đường
Nhạc
vàng đủng đỉnh thả cương chơi rừng
Bên thác
bạc tạm dừng xuống ngựa
Ngắm
trời mây ngồi tựa sườn non
Cùng
chàng tỏ rõ tấm son
Bích
Liên thỏ thẻ nỉ non giãi bày
Kìa đôi
chim ngọn cây khăng khít
Ngọn cây
cao ríu rít cùng ca
Dọc
ngang một giải sơn hà
Ngàn cây
chào hỏi ngàn hoa đón mời
Đôi ta
với chim trời nào khác
Ta cùng
vui theo nhạc tuổi xanh
Bên bờ
suối nước rung rinh
Ta xây
mộng đẹp đời xinh lâu dài
Lòng em
cả một trởi xuân mới
Đời em
là một chuỗi ngày vui
Tưng
bừng muôn dải xuân tươi
Gần anh
em cảm thấy đời thần tiên
Gần anh
em muốn quên chuyện cũ
Đã từ
lâu ấp ủ lòng son
Nhưng
sao lòng cứ tủi buồn
Để lòng
bão bể mưa nguồn vẩn vơ
(43)
Vui duyên
mới chuyện xưa muốn bỏ
Bởi tro
tàn lửa đỏ còn đâu
Gớm cho
dạ thế hiểm sâu
Thị phi
đặt để những câu lạ lùng
Lăng đâu
phải anh hùng mã thượng
Đáng để
em dạ tưởng thầm mơ
Nói càng
thêm sấu thêm dơ
Người
đâu dở dáo, tráo trơ uổng đời
Em tưởng
Lăng thức thời đúng mực
Có ngờ
đâu Lăng thực gian ngoan
Buộc em
đã quá mê man
Yêu
chàng , chàng bỏ dở dang một đời
Duyên em
nhờ cậy người mưu sát
Hại được
Lăng khao khát hả lòng
Mặc dầu
điều đó em không
Nhưng ai
hạ thủ quả công không vừa
Lăng tận
số đời thừa đáng kiếp
Sống đầu
cơ uy hiếp độc tài
Sống vui
trên khổ của người
Người
càng đau khổ ta cười sướng thêm
(44)
Nếu anh
không rộng quên chuyện đó
Đời ta
đâu còn có ngày nay
Mộng
vàng ta tưởng ai xây
Quên
người xây mộng em đầy não tâm
Em mong mỏi
trả ơn hiệp sỹ
Và xin
thề dấu kỹ kỳ danh
Không hề
tiết lộ ẩn tình
Tìm
người hiệp sỹ cậy anh em nhờ
Xuất đội
Lân còn ngờ chi nữa
Bên nàng
tiên rực rỡ sắc hương
Mộng
cuồng tràn ngập tơ vương
Nghĩ gì
biến chuyển sầu vương nợ trần
An ủi
Liên ân cần tự đắc
Cơ hội
may nắm chắc trong tay
Em Liên
ta hãy vui say
Say non
say nước say mây say trời
Say cho
thỏa mộng đời ao ước
Cho bõ
công sao chép đèo bòng
Ngoài ra
em chớ bận lòng
Kim chìm
đáy bể cũng không khó tìm
Huống
chi việc nhỏ nhen hiệp sỹ
Phải cầu
mong rầu rĩ kém tươi
Em buồn
anh hát với ai
Vui đi
ta hưởng cuộc đời thần tiên
(45)
Chàng
hiệp sỹ tự nhiên sẽ có
Em muốn
tìm không khó có ngay
Hiệp sỹ
đó chính anh đây
Chính
anh xây mộng mộng xây đã thành
Rồi Lân
kể công trình kế hoạch
Và mưu
sâu rành mạch hại Lăng
Hại Lăng
tình thắng chức thăng
Chiếm
Liên chiếm đủ cao sang thỏa tình
Quân mật
sai hiện hình trước mặt
Trong
bụi lau ghi nhặt từng lời
Xích tay
Lân hết kêu trời
Lưới
trời màu nhiệm người đời phải tin
Mộng
hoàn lương xây trên trần tục
Mỗi hành
vi trong đục của người
Đều qua
gạn lọc lưới trời
Đục trôi
bể thảm trong hồi suối tiên
Nhờ từ
tâm của Liên tha thiết
Tòa rộng
tha tội chết cho Lân
Tử hình
đổi án chung thân
Đảo tù
đày đọa ăn năn kiếp tàn
Đời nham
hiểm sống càng bêu nhục
Sống ô
danh ô trọc kiếp người
Ô hô
xuất đội Lân ơi
Tài
ngươi cao cả hạnh ngươi thấp hèn
Gạn nước
đục thắng phèn lắng đục
Tội sát
nhân tù ngục đầy thân
Để người
tội lỗi ăn năn
Ác tâm
hoán cải thiện căn sau này
(46)
Bích
Liên từ sau ngày đặt bẫy
Bắt Kỳ
Lân đầy dẫy bất lương
Mê tình
đảo ngược cương thường
Mê tình
lạc lối lầm đường uổng thân
Liên
phẫn uất bất nhân sự thế
Liên
chán chường bãi bể nương dâu
Loài
người khát máu lẫn nhau
Loài
người điên đảo mưu sâu lọc lừa
Vết
thương lòng bao giờ hàn gắn
Vết
thương tình duyên đắm tình trôi
Chết
tình hạnh phúc chết rồi
Tình
trôi trôi cả mộng đời đẹp tươi
Vì một
Liên hai người mạng lụy
Người
thác oan người bị ngục hình
Nghĩ
duyên mình tủi phận mình
Mộng
duyên thôi lỡ mộng tình thôi tan
Duyên đã
lỡ tiền oan nghiệp chướng
Liên tìm
phương thoát vướng ẩn tình
Áo tu ấp
ủ hồn trinh
Tháng
ngày cửa phật kệ kinh nguyện cầu
Bao tư
trang vàng châu ngọc báu
Dâng
tĩnh am mong thấu lòng thành
Phòng
khi tai nạn thảm tình
Tế bần
gọi chút tạm lành vết thương
(47)
Nghĩ đến
Lăng tơ vương tình cũ…
Tội tơ
vương mong rũ tội xưa
Năm trăm
nén bạc của tư
Đồi
thông viếng mộ Liên đưa nhờ làng
Xây hai
mộ toàn bằng đá trắng
Dựng
miếu thờ xứng đáng tôn nghiêm
Ngàn thu
non nước thiên nhiên
Nước non
lưu luyến khí thiêng anh hùng
Trước
hai mộ trời đông gió lạnh
Cả lạnh
lùng hiu quạnh lẻ loi
Nghẹn
ngào khó nói nên lới
Bích
Liên sư nữ sụt sùi khóc Lăng
Ơi núi
sông , suối rừng cây cỏ…
Thấu
lòng ta chứng tỏ lòng ta
Lòng ta
trong trắng ngọc ngà
Lòng ta
khát vọng thiết tha một người
Ôi !..
đất thiêng, ôi!.. trời cao thẳm…
Tình éo
le thê thảm đáng chưa…
Hý
trường diễn tự ngày xưa
Tài hoa
đa lụy bao giờ mới thôi
(48)
Đinh
Lăng anh lặn ngòi ngoi nước
Em Liên
về quỳ trước mộ anh
Và mồ
chị Dung tối linh
Hai mồ
với một hy sinh một lòng
Em xây
mộ anh hùng phu trưởng
Thờ một
chồng xứng đáng tòng quân
Một
chồng xứng đáng vỹ nhân
Vì nhà
vì nước hiến thân đến cùng…
Ngán
thay người anh hùng em đợi
Em gặp
rồi em toại chí mong
Bao đông
nuốt lệ chờ trông
Chờ
trông đến phút cuối cùng mộng tan…
Ngờ đâu
trong tâm can đau khổ!..
Lăng thờ
Dung không bỏ nguyện xưa
MỴ Dung
duyên đáng phụng thờ
Còn
duyên tái hợp nguyện chờ tái sinh
Hồn em
thiêng theo anh từng bước
Mà chứng
minh lời ước vì em
Mỵ Dung
duyên đã khắc tim
Nguyện
thề trọn kiếp không tìm duyên ai
Thời
gian trôi không sai lời hứa .
Anh một
niềm tưởng nhớ người xưa
Thơ ngây
em đã không ngờ…
Bể tình
dông tố bến bờ hiểm sâu!…
(49)
Chị Dung
em , vì đâu?.. oan thác
Phải
chăng vì chị khác cả hai…
Hôn nhân
chọn ít ở đời
Chọn nơi
tiền bạc , chọn đời hư vinh…
Duyên
lừa lọc coi khinh tình nghĩa
Duyên
đổi thay xá kể cười chê
Ép duyên
tình ,ép thảm thê
Ép
duyên, em chị ,cùng chia thảm tình
Lời hứa
trước tựa hình với bóng
Không
như ai vội chóng coi khinh
Suối
trong đồi rộng chứng minh
Em
nguyền chỉ có một anh là chồng
Một là
có hai không là chết
Chết còn
hơn chịu ép duyên tình
Tình
duyên không bởi uy quyền
Tình duyên đâu phải bạc tiền bán mua
Anh Đinh
Lăng vốn xưa lượng cả
Tha tội
em , em quả thơ ngây
Yêu anh
, em đắm em say…
Em say
em đắm , bàn tay anh hùng
Bàn tay
sắt non sông phụng sự
Bàn tay
hùng chống cự bất công
Bàn tay
bác ái khoan hồng
Bàn tay
của một người chồng hiên ngang
(50)
Đinh
Lăng anh, Đinh Lăng tôn quý
Anh vì
em , nghiệp thế dở dang
Tim em
nặng khối sầu than
Tình em
lỡ chuyến đò ngang phũ phàng
Tim em
cả bẽ bàng khô cạn
Tình em
đành nắng rạn mưa dầu
Hồn anh,
hồn chị em cầu
Thỏa
tình ước vọng gần nhau hai mồ
Hai mồ
đá miếu thờ em tặng
Để ngàn
năm cùng rặng núi Hoàng
Sông
Thao, cùng với đồi Vàng
Suối
Ngang Ba Trại ngày càng hiển linh *
Ôi!..
cuộc thế nhân sinh ba vạn…
Sáu ngàn
ngày thời hạn là bao?..
Trăm năm
còn có gì đâu
Hơn nhau
danh để về lâu về dài
Trai tín
nghĩa anh tài trung liệt
Gái
thuận hiền tiết liệt thấu trinh
Thật là
rạng vẻ Quách Đinh
Hai hồn
hai họ thác vinh lắm rồi
Song
thần miếu đời đời còn mãi
Để cứu
người dầu dãi sầu thương
Cứu
người oan trái tình trường
Cứu người
thất vọng trên đường ép duyên
Cứu em
buổi hoa niên xây mộng
Mộng
chưa thành tuyệt vọng đã thành
Lại là
tuyệt vọng ái tình
Thì thôi
mộng đẹp tan thành gió mây…·
*Ba trại là: trại trong, trại mít và trại
ngoài là nơi ở của Đinh Lăng và Mỵ Dung
(51)
Đời sống
gửi gang tay ngắn ngủi
Cửa từ
bi em gửi xác hồn
Từ tâm
sống những ngày còn
Từ tâm
tu luyện mong tròn kiếp sau…
Cầu Lăng
Dung thanh cao an giấc
Trăm
ngàn năm người mất danh còn
Trăm năm
bia đá dù mòn
Đồi
thông hai mộ sống hồn Lăng Dung…
Cả sầu
đông của một đông
Cả đường
tình lụy ở lòng một ai ?..
Cả rừng
cả cỏ cả cây
Cả non
cả nước cả mây cả trời
Hình như
trời cảm cho người
Mây đen
cuốn gió cảnh đời hợp tan
Hồn
người sư nữ bàng hoàng
Trong mơ
vẳng tiếng nhạc vàng ngựa xa
Bóng
chàng tráng sỹ nàng mơ
Bóng
nàng trinh nữ chàng chờ thâm tâm
Đạp mây
rẽ gió về trần
Gọi nàng
tiếng gọi như gần như xa
(52)
Trông
lên hai vẻ mặt hoa
Với bàn
tay ngọc thiết tha gọi nàng
Trong
cơn súc động bàng hoàng
Bích
Liên cảm kích lời vàng Lăng Dung
Cầu cho
đắc đạo thành công
Luân hồi
giải thoát khỏi vòng tình duyên
Bàn đào
chén ngọc quỳnh tiên
Quỳnh
tiên chén ngọc phải thêm có nàng
Bao
nhiêu oan trái lỡ làng
Đền bù
đức cả thiên hoàng chí công
Hồn ta
quyện với núi sông
Oán nàng
xóa bỏ ân không quên nàng
Chân tu
theo dõi đoạn trường
Gặp nàng
để gặp trên đường thiên cung…
Hết
TÙNG
GIAO – VIẾT LẠI THEO BẢN IN LẦN ĐẦU XUẤT BẢN TẠI HÀ NỘI NĂM(1949)