LÀNG CHOA
Viết tặng những người “Thanh Hoá quê choa”
Làng choa không như xưa nữa
Bê tông hoá hết rồi tề
Mái nhà đâu còn tranh rạ
Tường vôi thay vách rơm bùn
Làng choa những con đường thôn
Chả còn bóng tre xanh mát
Dây điện chăng nhìn rối mắt
Cột đèn thay những hàng cây
Làng choa bi chừ khác trước
Cái no, cái ấm đương viền
Tiếng máy nhà ai xát gạo
Không phải ù ù cối xay
Làng choa toàn người lam lũ
Liền ông chưn lấm, tay bùn
Liền bà tảo tần buôn bán
Tối viền… “dô tả… dô ta...”
Làng choa chả hề khác trước
Xưng hô vẫn là: mi, tau…
Thích hát bài ca “…sông Mã…”
Tắt lửa tối đèn có nhau
Viết tặng những người “Thanh Hoá quê choa”
Làng choa không như xưa nữa
Bê tông hoá hết rồi tề
Mái nhà đâu còn tranh rạ
Tường vôi thay vách rơm bùn
Làng choa những con đường thôn
Chả còn bóng tre xanh mát
Dây điện chăng nhìn rối mắt
Cột đèn thay những hàng cây
Làng choa bi chừ khác trước
Cái no, cái ấm đương viền
Tiếng máy nhà ai xát gạo
Không phải ù ù cối xay
Làng choa toàn người lam lũ
Liền ông chưn lấm, tay bùn
Liền bà tảo tần buôn bán
Tối viền… “dô tả… dô ta...”
Làng choa chả hề khác trước
Xưng hô vẫn là: mi, tau…
Thích hát bài ca “…sông Mã…”
Tắt lửa tối đèn có nhau
Khu bốn xô ra
Khu ba đẩy vào
Đẩy sang Lào, Lào không nhận
Thanh Hoá tức giận lập Quốc gia riêng
Thủ đô thiêng liêng là vùng :Nông Cống
Quốc ca truyền thống: Dô tá dô hầy
Trên lá quốc kầy (kỳ) là: hình rau Má
Nền công nghiệp hoá: phá đường tàu
Kinh tế tiến mau, nợ 3 tỷ bảy (những năm1985)
Nói thì hết xẩy, làm chẳng ra gì
Cây cầu bé tí ti, gọi là cầu Bố (nhà tui ở đó)
Mấy cây lố nhố gọi là rừng thông
núi to bỏ ông gọi là núi Chẹt
Núi bằng cái mẹt gọi là núi Voi
Ai đến mà coi, Quốc gia Thanh Hóa
Thanh Hóa quê ta,
Khu Bốn đẩy ra,
Khu Ba đẩy vào,
Thử chạy sang Lào
Lào không thèm nhận.
Bực mình tức giận,
Lập quốc gia riêng.
Thủ đô thiêng liêng
Là miền Nông Cống
Quốc ca chính thống,
"Dô tá dô tà"
Nông nghiệp nhà nhà,
Trồng cây rau má.
Biển khơi lắm cá,
Mười mẻ một cân,
Vang tiếng xa gần,
Nem chua toàn lá.
Còn công nghiệp hoá,
Là phá đường tàu,
Đục ống dẫn dầu,
Cắt dây điện thoại.
Thiên nhiên ưu đãi,
Lũ lụt triền miên.
Có nhiều nhất miền,
Là đất pha cát.
Rừng xanh bát ngát,
Có rặng phi lao,
Gió mát rì rào,
Gió Lào thường thổi.
Công trình nổi trội,
Vượt cả núi non,
Có cái cầu con,
Gọi là cầu bố.
Mấy cây lố nhố,
Thì gọi rừng thông,
Con gái chưa chồng,
Đặt vòng tránh đẻ.
Thanh niên trai trẻ,
Thì chóng về hưu
Làng xóm tiêu điều :
Nông thôn đổi mới
Dân Thanh Hoá,
ăn rau má
Phá đường tàu
Nắm đuôi trâu
bơi qua sông Mã
Tích cực tăng gia
Trồng tòan rau má
Dựa vào vách đá
Bắn được máy bay
Dô tả dô tà sông Mã quê ta
Ngày nắng, ngày mưa xanh bờ rau má
Múa thì đội đèn hát như trống vỗ
ăn cơm bằng đèn đi cấy sáng trăng
Chiều nhai rau má, tối học chữ nôm
Hiểu tận tâm căn tiếng đá tiếng đồng
Rạng thời vua Lê, tối đời chúa Trịnh
Trạng Quỳnh ngạo nghễ đi vào nhân gian...
Một chiếc cầu sắt gánh ngàn tấn bom
Dô tả dô tà cầu ta vẫn vững
Mặt trời đỏ au như mặt trống đồng
Dòng nước uốn xanh hai bờ đá dựng
Dô tả dô tà ai đẩy giùm tôi
Thuyền tôi đang xuôi đừng ai đẩy ngược
Yêu thích nói đùa ghét ưa nói thật
Răng rứa mô tê cũng vào dân ca
Thương nhau cửa biển cưới nhau trên ngàn
Lá rách lá lành thuyền sao lái vậy
Dô tả dô tà một đoạn đường sông
Sóng gió ngả nghiêng như chiều như thác
Một cuộc đời sông bao đời thuyền nát
Mãi còn câu hát vỗ vào ánh trăng...
---------
Quê choa Thanh Hóa đẹp tuyệt vời,
Có dòng Sông Mã lặng lờ trôi,
Có hàng tre nhỏ bao làng xóm,
Có cánh chim câu liệng giữa trời.
Ấy thế mà!
Họ bảo choa: dân ba tỷ bảy,
Họ bảo choa: dân cạy đường tàu,
Họ bảo choa: chỉ thích thịt trâu,
Chia cho dễ huân huy chương không thích.
Chuyện hàng ngày choa đâu có trách,
Cãi cọ tép, tôm khu nọ khu kia.
Một dải non sông, choa đâu muốn phân chia,
Mà họ bảo choa, thích lập vương quốc mới.
Đẩy vào đẩy ra, đẩy sang Lào không nổi,
Tức giận trở về định lập quốc gia riêng.
Cuộc đấu tranh chống Mỹ thiêng liêng,
Các bô lão choa bắn rơi thần sét.
Họ lại bảo choa: súng trường đì đẹt,
Vớ giặc lái mù, lại lúc hết sạch xăng.
Họ lại bảo choa: ăn nói lăng nhăng,
Làm ăn lớn – thả rông cho lợn chạy.
Họ bảo choa: dân ba tỷ bảy,
Bởi làm ăn lớn nhờ bốn chữ lờ
(Lúa, lang, luồng, lạc)
Nhắc nợ hoài vẫn cứ làm ngơ,
Ruộng đất lắm, mà suốt đời tất bật.
Đào rau má mà làm cho tàu bị lật,
Cái cầu cỏn con thì bảo là to.
Bằng cái quạt mo mà gọi là cầu bố,
Có cái đồi thông mấy cây lố nhố,
Mà cứ khoe khoang gọi đó là rừng,
Họ nói nhiều, choa đâu giám dửng dưng,
Không có lửa thì làm sao có khói,
Họ dèm pha, cũng làm mình nhức nhối.
Tự ngẫm quê mình sao vẫn cứ nghèo xơ,
Đất tỉnh Thanh – một miền đất nên thơ.
Có biển mênh mông, trải dài theo đất nước,
Rừng bạt ngàn đến tận vùng Bá Thước.
Mỏ Crôm Cổ Định trữ lượng giàu,
Hàm Rồng hiên ngang hùng vĩ những nhịp cầu,
Vẫn kiêu hãnh vắt qua dòng sông Mã,
Sông Mã nên thơ vẫn trôi về biển cả,
Đã trở thành huyền thoại đất tỉnh Thanh,
Một dòng sông nảy lửa chiến tranh.
Vùi đáy sâu biết bao tàu bay Mỹ,
Ai đã đến đất Thanh rồi nhỉ?
Có ngỡ ngàng không khi đến đất nơi này.
Thị xã tranh nghèo nay đã lắm đổi thay,
Một thành phố nguy nga và tráng lệ.
Du khách đổ về nhiều không đếm xuể,
Khao khát hè về nghỉ mát biển Sầm Sơn.
Ôi ! Sầm Sơn, còn đâu nữa đẹp hơn?
Trai, gái đến không muốn rời xa nữa,
Biển đẹp hiền hòa như vòng tay mẹ.
Giang rộng đón con ôm chặt vào lòng,
Đến đất Thanh rồi thấy có tuyệt vời không???
Những đứa con xa vẫn nhớ vẫn mong
Mảnh đất mẹ khổ nghèo nuôi lớn,
Vẫn biết mẹ trải nhiều đau đớn.
Khổ đau nhiều nên càng mới yêu nhau,
Ta càng yêu tổ quốc bao nhiêu,
Càng tự hào quê mình Thanh Hóa.
-----------------------
LÀNG CHOA
Viết tặng những người “Thanh Hoá quê choa”
Làng choa không như xưa nữa
Bê tông hoá hết rồi tề
Mái nhà đâu còn tranh rạ
Tường vôi thay vách rơm bùn
Làng choa những con đường thôn
Chả còn bóng tre xanh mát
Dây điện chăng nhìn rối mắt
Cột đèn thay những hàng cây
Làng choa bi chừ khác trước
Cái no, cái ấm đương viền
Tiếng máy nhà ai xát gạo
Không phải ù ù cối xay
Làng choa toàn người lam lũ
Liền ông chưn lấm, tay bùn
Liền bà tảo tần buôn bán
Tối viền… “dô tả… dô ta...”
Làng choa chả hề khác trước
Xưng hô vẫn là: mi, tau…
Thích hát bài ca “…sông Mã…”
Tắt lửa tối đèn có nhau
Làng choa mi đã viền rồi
Bây chừ cá chẳng kho nồi đất nung
Đêm nằm đã có chăn mùng
Nghe con kha cắn vội tung đi mần
Chẳng ai sàng cấu bằng dần
Máy xay máy xát chẳng mần cái di
Biểu đi cứ thế mà đi
Đưa chu uống nác ở mô bây chừ
Con hĩm nhà ai lừ khừ
Đường tầu rau má bây giờ còn mô
Trên đường toàn những ô tô
Xe chu me kéo cất mô cả rồi...
Viền quê giờ thấy bồi hồi !!
Thanh Hóa quê choa đẹp tuyệt vời
Ao tù, nước đục đĩa tập bơi
Từng đôi trai gái đi mò ốc
Đẹp lắm, quê choa Thanh Hóa ơi
Trong vũ trụ to to có một hành tinh nho nhỏ
Trong hành tinh nho nhỏ có một châu lục to to
Trong châu lục to to có một đất nước nho nhỏ
Trong đất nước nho nhỏ có một thành phố to to
Trong thành phố to to có một ngôi nhà nho nhỏ
Trong một ngôi nhà nho nhỏ có một người tôi yêu
---------------
Nghe vẻ nghe ve, nghe vè anh ấy
Học hành cần mẩn để có tương lai
Vì mấy bà hai, đành cày hai dóp
Chẳng dám ăn uống chỉ cố gắng làm
Sắm nhà, tậu xe, tiền anh dâng hết
Vậy mà bị trách là chẳng ga-lăng
Mua sắm lăng nhăng, chơi soàn carát (...lớn ..)
Anh đây chẳng biết, hết sức, hết tiền
Thỉnh thoảng hên hên, bạn bè mời mọc
Cafê, thuốc lá, chỉ hút cầm chừng
Xả giao đó mà, bà đừng châm chít
Nghĩ lại phận tui, như là con nít
Sai đi tối ngày, nào là mua sửa
Ghé chợ mua rau, mua luôn tả lót
Khi nào bà hứng, bà muốn shopping
Ấy thế là tui, cả ngày mất hết
Lại phải hầu hạ, xách bóp, xách đồ
Nếu không mấy bà cho là hổng đẹp
Thôi thì anh mệt, chẳng biết nói sao
Thân phận đàn ông, sao mà khổ thế
Vì vợ, vì con, cố gắng lo tròn
Mấy bà không thương, lại còn so sánh
Nếu ở VN coi chừng bị đánh
Nhưng anh đã lớn, thương cho vợ mình
Còn có mấy con, gương mình trước mắt
Hạ lòng, hạ miệng, ăn nói cầm chừng
Đâu như mấy bà, ngồi đâu nói đó
Rỏ thật là khó cái kiếp đàn ông ....
--------------
nghe vẻ nghe ve nghe vè các cụ
học hành lụ khụ trốn học tối ngày
mình chẳng bằng ai rống mồm nói dóc
tình thần đầu óc thì chẳng ra chi
tối ngày lo đi cà phê cà pháo
cái quần cái áo hôi tựa cống ngầm
bặt đặt trầm ngâm ta đây người lớn
rượu chè phè phỡn ăn nhậu chửi thề
đi đứng lề mề lại thêm làm biếng
học ra một tiếng lại tót đi chơi
dám khoe với trời "con đây tốt lắm"
người hôi như mắm lại xứt dầu thơm
cái mỏ thằng bờm một kho nói xạo
dáng đi kiêu ngạo khi gặp các nường
miệng nói tình thương nhưng lòng dả dối
ôi thôi hết nói chuyện mấy chàng trai
chỉ kể lai rai mà nghe muốn khóc
thôi còn lóc chóc lắm mấy bé ơi
về nhà vâng lời chị cho thêm kẹo
nghe vẻ nghe ve nghe vè thấy sợ...
(Sưu tầm trên nét)
Khu ba đẩy vào
Đẩy sang Lào, Lào không nhận
Thanh Hoá tức giận lập Quốc gia riêng
Thủ đô thiêng liêng là vùng :Nông Cống
Quốc ca truyền thống: Dô tá dô hầy
Trên lá quốc kầy (kỳ) là: hình rau Má
Nền công nghiệp hoá: phá đường tàu
Kinh tế tiến mau, nợ 3 tỷ bảy (những năm1985)
Nói thì hết xẩy, làm chẳng ra gì
Cây cầu bé tí ti, gọi là cầu Bố (nhà tui ở đó)
Mấy cây lố nhố gọi là rừng thông
núi to bỏ ông gọi là núi Chẹt
Núi bằng cái mẹt gọi là núi Voi
Ai đến mà coi, Quốc gia Thanh Hóa
Thanh Hóa quê ta,
Khu Bốn đẩy ra,
Khu Ba đẩy vào,
Thử chạy sang Lào
Lào không thèm nhận.
Bực mình tức giận,
Lập quốc gia riêng.
Thủ đô thiêng liêng
Là miền Nông Cống
Quốc ca chính thống,
"Dô tá dô tà"
Nông nghiệp nhà nhà,
Trồng cây rau má.
Biển khơi lắm cá,
Mười mẻ một cân,
Vang tiếng xa gần,
Nem chua toàn lá.
Còn công nghiệp hoá,
Là phá đường tàu,
Đục ống dẫn dầu,
Cắt dây điện thoại.
Thiên nhiên ưu đãi,
Lũ lụt triền miên.
Có nhiều nhất miền,
Là đất pha cát.
Rừng xanh bát ngát,
Có rặng phi lao,
Gió mát rì rào,
Gió Lào thường thổi.
Công trình nổi trội,
Vượt cả núi non,
Có cái cầu con,
Gọi là cầu bố.
Mấy cây lố nhố,
Thì gọi rừng thông,
Con gái chưa chồng,
Đặt vòng tránh đẻ.
Thanh niên trai trẻ,
Thì chóng về hưu
Làng xóm tiêu điều :
Nông thôn đổi mới
Dân Thanh Hoá,
ăn rau má
Phá đường tàu
Nắm đuôi trâu
bơi qua sông Mã
Tích cực tăng gia
Trồng tòan rau má
Dựa vào vách đá
Bắn được máy bay
Dô tả dô tà sông Mã quê ta
Ngày nắng, ngày mưa xanh bờ rau má
Múa thì đội đèn hát như trống vỗ
ăn cơm bằng đèn đi cấy sáng trăng
Chiều nhai rau má, tối học chữ nôm
Hiểu tận tâm căn tiếng đá tiếng đồng
Rạng thời vua Lê, tối đời chúa Trịnh
Trạng Quỳnh ngạo nghễ đi vào nhân gian...
Một chiếc cầu sắt gánh ngàn tấn bom
Dô tả dô tà cầu ta vẫn vững
Mặt trời đỏ au như mặt trống đồng
Dòng nước uốn xanh hai bờ đá dựng
Dô tả dô tà ai đẩy giùm tôi
Thuyền tôi đang xuôi đừng ai đẩy ngược
Yêu thích nói đùa ghét ưa nói thật
Răng rứa mô tê cũng vào dân ca
Thương nhau cửa biển cưới nhau trên ngàn
Lá rách lá lành thuyền sao lái vậy
Dô tả dô tà một đoạn đường sông
Sóng gió ngả nghiêng như chiều như thác
Một cuộc đời sông bao đời thuyền nát
Mãi còn câu hát vỗ vào ánh trăng...
---------
Quê choa Thanh Hóa đẹp tuyệt vời,
Có dòng Sông Mã lặng lờ trôi,
Có hàng tre nhỏ bao làng xóm,
Có cánh chim câu liệng giữa trời.
Ấy thế mà!
Họ bảo choa: dân ba tỷ bảy,
Họ bảo choa: dân cạy đường tàu,
Họ bảo choa: chỉ thích thịt trâu,
Chia cho dễ huân huy chương không thích.
Chuyện hàng ngày choa đâu có trách,
Cãi cọ tép, tôm khu nọ khu kia.
Một dải non sông, choa đâu muốn phân chia,
Mà họ bảo choa, thích lập vương quốc mới.
Đẩy vào đẩy ra, đẩy sang Lào không nổi,
Tức giận trở về định lập quốc gia riêng.
Cuộc đấu tranh chống Mỹ thiêng liêng,
Các bô lão choa bắn rơi thần sét.
Họ lại bảo choa: súng trường đì đẹt,
Vớ giặc lái mù, lại lúc hết sạch xăng.
Họ lại bảo choa: ăn nói lăng nhăng,
Làm ăn lớn – thả rông cho lợn chạy.
Họ bảo choa: dân ba tỷ bảy,
Bởi làm ăn lớn nhờ bốn chữ lờ
(Lúa, lang, luồng, lạc)
Nhắc nợ hoài vẫn cứ làm ngơ,
Ruộng đất lắm, mà suốt đời tất bật.
Đào rau má mà làm cho tàu bị lật,
Cái cầu cỏn con thì bảo là to.
Bằng cái quạt mo mà gọi là cầu bố,
Có cái đồi thông mấy cây lố nhố,
Mà cứ khoe khoang gọi đó là rừng,
Họ nói nhiều, choa đâu giám dửng dưng,
Không có lửa thì làm sao có khói,
Họ dèm pha, cũng làm mình nhức nhối.
Tự ngẫm quê mình sao vẫn cứ nghèo xơ,
Đất tỉnh Thanh – một miền đất nên thơ.
Có biển mênh mông, trải dài theo đất nước,
Rừng bạt ngàn đến tận vùng Bá Thước.
Mỏ Crôm Cổ Định trữ lượng giàu,
Hàm Rồng hiên ngang hùng vĩ những nhịp cầu,
Vẫn kiêu hãnh vắt qua dòng sông Mã,
Sông Mã nên thơ vẫn trôi về biển cả,
Đã trở thành huyền thoại đất tỉnh Thanh,
Một dòng sông nảy lửa chiến tranh.
Vùi đáy sâu biết bao tàu bay Mỹ,
Ai đã đến đất Thanh rồi nhỉ?
Có ngỡ ngàng không khi đến đất nơi này.
Thị xã tranh nghèo nay đã lắm đổi thay,
Một thành phố nguy nga và tráng lệ.
Du khách đổ về nhiều không đếm xuể,
Khao khát hè về nghỉ mát biển Sầm Sơn.
Ôi ! Sầm Sơn, còn đâu nữa đẹp hơn?
Trai, gái đến không muốn rời xa nữa,
Biển đẹp hiền hòa như vòng tay mẹ.
Giang rộng đón con ôm chặt vào lòng,
Đến đất Thanh rồi thấy có tuyệt vời không???
Những đứa con xa vẫn nhớ vẫn mong
Mảnh đất mẹ khổ nghèo nuôi lớn,
Vẫn biết mẹ trải nhiều đau đớn.
Khổ đau nhiều nên càng mới yêu nhau,
Ta càng yêu tổ quốc bao nhiêu,
Càng tự hào quê mình Thanh Hóa.
-----------------------
LÀNG CHOA
Viết tặng những người “Thanh Hoá quê choa”
Làng choa không như xưa nữa
Bê tông hoá hết rồi tề
Mái nhà đâu còn tranh rạ
Tường vôi thay vách rơm bùn
Làng choa những con đường thôn
Chả còn bóng tre xanh mát
Dây điện chăng nhìn rối mắt
Cột đèn thay những hàng cây
Làng choa bi chừ khác trước
Cái no, cái ấm đương viền
Tiếng máy nhà ai xát gạo
Không phải ù ù cối xay
Làng choa toàn người lam lũ
Liền ông chưn lấm, tay bùn
Liền bà tảo tần buôn bán
Tối viền… “dô tả… dô ta...”
Làng choa chả hề khác trước
Xưng hô vẫn là: mi, tau…
Thích hát bài ca “…sông Mã…”
Tắt lửa tối đèn có nhau
Làng choa mi đã viền rồi
Bây chừ cá chẳng kho nồi đất nung
Đêm nằm đã có chăn mùng
Nghe con kha cắn vội tung đi mần
Chẳng ai sàng cấu bằng dần
Máy xay máy xát chẳng mần cái di
Biểu đi cứ thế mà đi
Đưa chu uống nác ở mô bây chừ
Con hĩm nhà ai lừ khừ
Đường tầu rau má bây giờ còn mô
Trên đường toàn những ô tô
Xe chu me kéo cất mô cả rồi...
Viền quê giờ thấy bồi hồi !!
Thanh Hóa quê choa đẹp tuyệt vời
Ao tù, nước đục đĩa tập bơi
Từng đôi trai gái đi mò ốc
Đẹp lắm, quê choa Thanh Hóa ơi
Trong vũ trụ to to có một hành tinh nho nhỏ
Trong hành tinh nho nhỏ có một châu lục to to
Trong châu lục to to có một đất nước nho nhỏ
Trong đất nước nho nhỏ có một thành phố to to
Trong thành phố to to có một ngôi nhà nho nhỏ
Trong một ngôi nhà nho nhỏ có một người tôi yêu
---------------
Nghe vẻ nghe ve, nghe vè anh ấy
Học hành cần mẩn để có tương lai
Vì mấy bà hai, đành cày hai dóp
Chẳng dám ăn uống chỉ cố gắng làm
Sắm nhà, tậu xe, tiền anh dâng hết
Vậy mà bị trách là chẳng ga-lăng
Mua sắm lăng nhăng, chơi soàn carát (...lớn ..)
Anh đây chẳng biết, hết sức, hết tiền
Thỉnh thoảng hên hên, bạn bè mời mọc
Cafê, thuốc lá, chỉ hút cầm chừng
Xả giao đó mà, bà đừng châm chít
Nghĩ lại phận tui, như là con nít
Sai đi tối ngày, nào là mua sửa
Ghé chợ mua rau, mua luôn tả lót
Khi nào bà hứng, bà muốn shopping
Ấy thế là tui, cả ngày mất hết
Lại phải hầu hạ, xách bóp, xách đồ
Nếu không mấy bà cho là hổng đẹp
Thôi thì anh mệt, chẳng biết nói sao
Thân phận đàn ông, sao mà khổ thế
Vì vợ, vì con, cố gắng lo tròn
Mấy bà không thương, lại còn so sánh
Nếu ở VN coi chừng bị đánh
Nhưng anh đã lớn, thương cho vợ mình
Còn có mấy con, gương mình trước mắt
Hạ lòng, hạ miệng, ăn nói cầm chừng
Đâu như mấy bà, ngồi đâu nói đó
Rỏ thật là khó cái kiếp đàn ông ....
--------------
nghe vẻ nghe ve nghe vè các cụ
học hành lụ khụ trốn học tối ngày
mình chẳng bằng ai rống mồm nói dóc
tình thần đầu óc thì chẳng ra chi
tối ngày lo đi cà phê cà pháo
cái quần cái áo hôi tựa cống ngầm
bặt đặt trầm ngâm ta đây người lớn
rượu chè phè phỡn ăn nhậu chửi thề
đi đứng lề mề lại thêm làm biếng
học ra một tiếng lại tót đi chơi
dám khoe với trời "con đây tốt lắm"
người hôi như mắm lại xứt dầu thơm
cái mỏ thằng bờm một kho nói xạo
dáng đi kiêu ngạo khi gặp các nường
miệng nói tình thương nhưng lòng dả dối
ôi thôi hết nói chuyện mấy chàng trai
chỉ kể lai rai mà nghe muốn khóc
thôi còn lóc chóc lắm mấy bé ơi
về nhà vâng lời chị cho thêm kẹo
nghe vẻ nghe ve nghe vè thấy sợ...
(Sưu tầm trên nét)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét