Trang

Thứ Năm, 23 tháng 7, 2020

Họp lớp


1-HỌP LỚP SAU 20 NĂM:
          Hầu hết mọi người tham gia đều rất háo hức vì muốn biết bạn bè sống thế nào thành đạt ra sao và ngầm so sánh bản thân mình với họ. Cũng chỉ vì đuổi theo tiêu chuẩn, tiêu chí của xã hội, nên hình như mọi người trong lớp luôn phải phấn đấu để sống sao cho tốt hơn người xung quanh, thành đạt nổi tiếng hơn bạn bè đồng học và đồng nghiệp, thu nhập giàu có hơn họ hàng, anh em, bà con lối xóm.
          Họp lớp 20 năm thường là buổi họp đông thành viên tham dự nhất thường đạt 60-70% danh sách lớp, vì mọi người đều đã trưởng thành, tò mò muốn biết các bạn của mình ra sao, thời gian phấn đấu ở phía trước còn dài, còn có thể làm giàu đồng thời còn có thể chọn lại đường đi và sửa sai; Những người còn lại không tham dự, có người đã cắt đứt liên lạc hoàn toàn từ lâu (tự ti hoặc quá tự phụ), người vì ở quá xa không thể đến được, có người thì hứa hẹn nhưng cuối cùng lại chẳng thấy đến (thông thường là quan chức cấp cao đang tại vị).
          Bạn cũ gặp lại nhau, lúc nào cũng sẽ diễn ra cảnh bạn bè tự so sánh với nhau rồi kẻ cười, người khóc, kẻ than vãn, kẻ khác trách móc nhau…. Bởi lẽ không phải ai cũng chấp nhận được sự thật những người năm ấy từng ngồi cùng một lớp học với mình mà chục năm qua đi, sự chênh lệch giữa cả hai lại lớn đến như vậy. Quan sát thấy câu nói người xưa rất đúng “Non sông dễ đổi, bản tính khó dời”; Có đến 60 % bạn học tính tình vẫn như xưa (có nghĩa là họ vẫn sống với đúng bản chất cố hữu vốn có của họ) và thông thường kinh tế địa vị xã hội đều ở mức trung bình khá; 40% còn lại tính tình đã có nhiều đổi khác (Mồm mép hơn, háo danh hơn, sĩ diện hơn, lầm lì hơn, kín đáo hơn, thận trọng hơn, giả tạo hơn, khinh người hơn, tự tin hơn, tự phụ hơn,…) Phần còn lại này thì số % chia đều cho hai lĩnh vực giàu có, tự phụ, tự tin,….và nghèo khó, tự ty, lầm lì, thận trọng;
          20 năm trôi qua, đường đời mỗi người mỗi khác. Sự thay đổi có đôi khi khiến người ta cảm xúc lẫn lộn. Người thi không đỗ tốt nghiệp nay bỗng nhiên trở thành thẩm phán tòa án, người học rất đỗi bình thường nay thành Giáo sư, Phó giáo sư; Lý do gì khiến họ thành công vượt bậc? lý do gì khiến họ cứ dậm chân tại chỗ; Trong đám người thành công Người nào thành thật và thực sự cố gắng, người nào dùng mưu hèn, kế bẩn và thủ đoạn hại người để thăng tiến chắc chắn phải chờ đến họp lớp 40 năm mới phần nào biết được kết quả ra sao; Buổi họp lớp không đơn giản là cách giúp người ta hồi tưởng lại thanh xuân hay cảm thán sự vô tình của thời gian và lòng người, mà nhân đó, chúng ta còn có thể hiểu được rất nhiều bài học về hiện thực cuộc sống.
Qua họp lớp 20 năm có thể rút ra mấy bài học sau:
1- Cuộc đời không chỉ có một hướng đi, mà có rất nhiều con đường cho bạn lựa chọn, miễn sao bạn thấy vừa lòng, hợp năng lực và vui vẻ là được;
2- Thăng tiến nhanh, cơ hội nhiều, may mắn triền miên, đường đời quá thuận lợi và dễ đi thì càng nhiều nguy hiểm vì bạn nên biết "Tất cả các món quà do số phận mang đến đều đã được định giá một cách bí mật". Giá cả cho những món quà cuộc đời ban tặng (bạn cứ tưởng là được miễn phí) bị giấu ở phần tối của cuộc đời, ở nơi mà chúng ta tạm thời không thể nhìn thấy. Chỉ đến ngã rẽ của vận mệnh, phút cuối của cuộc đời chúng ta mới có cơ may thấy rõ ràng khi đó có khi chúng ta không còn hiện hữu ở thế giới này nữa; Có lẽ sách "Sự vùng dậy của một cá thể" đã đúng khi nói: “Mỗi người sống một đời sẽ phải chịu một lượng đau khổ nhất định, những đau khổ này không tự nhiên sinh ra cũng không tự nhiên mất đi, nó chỉ chuyển từ giai đoạn này sang giai đoạn khác hoặc từ hình thức này sang hình thức khác”. Cuộc sống thực tế công bằng đến đáng sợ. Khi bạn cho rằng ông trời cho bạn quá nhiều may mắn thì cũng có thể khi đó bạn chỉ đang được ghi sổ trước mà thôi. Thế giới này có quy tắc vận hành riêng của nó, đừng tiêu xài hoang phí trong lúc bản thân không có nổi tài nguyên gì để mang ra thế chấp.
3-Trong cuộc đời bất kể ai cũng có ít nhất 1 lần gặp phải bế tắc, nhưng đừng bi quan, bế tắc nào cũng có cách giải quyết của nó hãy tin vào tương lai; Hãy tin vào "nguyên lý lối đi" của khoa học Tâm lý. Trên con đường đời bạn đi đèn luôn ở trạng thái tắt, chỉ khi bạn bước đến một vị trí nhất định, đèn mới sáng lên để soi đường cho bạn. Vậy cứ đi ắt sẽ tìm được điểm sáng; Mỗi chúng ta không ai có thể đoán trước được điều gì ngày mai sẽ xảy ra, điều ttoots hay xâu, và cái nào sẽ đến trước, cái nào đến sau và xử lý ra sao. Vậy nếu đã biết sẽ không ngăn được, chi bằng tiếp nhận nó, chấp nhận sống chung với lũ, sau đó nhanh chóng tìm cách giải quyết (lũ về phá hoại mùa màng hạ tầng cơ sở nhưng cũng đem lại lượng phù sa rất lớn cho năm sau đồng thời đẩy mặn ra biển xa nhiều năm).
4-Xuất phát điểm của con cái chính là bố mẹ (cả tốt và xấu)
- Con cái của những gia đình thành công chân chính, từ nhỏ đã học theo bố mẹ hiểu rõ cơ chế cạnh tranh xã hội và đạo đức cần thiết của xã hội để tồn tại một cách trong sạch và trong sáng; Sau khi trưởng thành, do gia đình có điều kiện và bố mẹ hiểu biết những đứa trẻ này sẽ được vào học ở những ngôi trường nổi tiếng. Sau khi tốt nghiệp, chúng được bố mẹ cho về các nhà máy, trang trại lao động cùng với người trực tiếp làm ra sản phẩm và nghiễm nhiên ra đời trực tiếp tiến vào tầng lớp thượng lưu với đầy đủ kiến thức và kinh nghiệm sản xuất, kinh doanh. Con cái của những người thuộc diện này tiếp tục kéo dài cuộc sống như vậy, nhận được sự giáo dục tốt, làm những công việc mà nhiều người ao ước.
- Con cái của những gia đình công chức có chức có quyền tham nhũng hoặc thành công không chân chính, từ nhỏ cũng học theo bố mẹ cách đội trên, chèn dưới, cách nịnh hót, mua bán, trao đổi, đút lót, đi cửa sau, rửa tiền, dùng công ty ma, trốn thuế, buôn lậu…. kể cả các thói hư tật xấu mà bố mẹ cố tình che dấu, đừng tưởng sống chung một nhà mà chúng nó không biết trừ khi con bạn bị tự kỷ hoặc tâm thần; Kết quả rất nhanh sẽ trở thành những đứa trẻ hư đốn, bất trị; Nếu bản thân chúng nó không muốn hư thì cũng bị kẻ thù của chính cha mẹ nó đầu độc để trả thù hoặc trả các món nợ mà cha mẹ chúng đã vay của đời;
-Con cái của những gia đình công nhân, nông dân bố mẹ nghèo túng ít may mắn nhưng đạo đức tốt tuy ban đầu gặp khó khăn nhưng về sau thường thành đạt hơn con của gia đình không chân chính kể trên;
5-Người sống ung dung đúng mức của mình là người tự do sung sướng nhất
Alain de Botton của Anh từng viết: "Chúng ta ai cũng sợ mất đi thân phận địa vị của chính mình, bởi vì nó quyết định độ chân thành mà người khác dành cho bạn." Có lẽ người nói câu này đã sai vì họ đã quên mất một điều: Thế giới này là của riêng bạn, không hề liên quan đến ai khác. Hãy sống vì chính bản thân mình đừng sống vì cái nhìn vào mình của người khác;
         Cuộc sống ồn ào, hỗn độn, phức tạp, chức vụ sang hèn, thu nhập thấp cao, hôn nhân buồn vui, gia đình hạnh phúc bất hạnh, con cái ngoan hư, điều gì cũng có thể khiến chúng ta phải đau đầu. Đừng vì đuổi theo tiêu chuẩn, tiêu chí của xã hội, mà chúng ta phải ra sức cố gắng sống sao cho tốt hơn hàng xóm, nổi tiếng hơn đồng nghiệp, giàu có hơn họ hàng. Chúng ta hãy sống trước hết vì chúng ta, vì sức khỏe bản thân, vì niềm vui và sở thích của mình đã là hạnh phúc nhất rồi;
        Rất nên dự họp lớp 20 năm sau ra trường…Bởi vì khi ấy, bạn sẽ thấy, người kiên trì với ước mơ của mình và người cứ để nước chảy bèo trôi, người nỗ lực học tập, người chấp nhận cuộc sống may rủi sẽ trải qua những cuộc đời khác nhau như thế nào.

2-HỌP LỚP SAU 40 NĂM:

Cái mà mọi người đều nhìn thấy ở họp lớp sau 40 năm ra trường Đó là những tình cảm chân thành bạn đồng học dành cho nhau không dễ gì tìm được. Thật cảm động biết bao khi nhìn họ lao vào ôm chầm lấy nhau mà không hề có sự phân biệt về địa vị sang hèn, kinh tế giàu sang, khốn khó thậm chí không nề hà giới tính Nữ-Nam. Ai cũng rất chân thật, chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn, những biến cố cuộc đời của họ đã và đang gánh chịu. Sau phút giây gặp gỡ, là lời thăm hỏi từng người. Họ mừng vui khi bạn mình sung sướng, hạnh phúc. Họ xót xa, đau lòng, thở dài khi ai đó không được may mắn trong cuộc đời. Họ sẵn lòng giúp đỡ bạn mình trong điều kiện có thể của bản thân…Tuy nhiên có nhiều người tò mò muốn biết nguyên nhân…Muốn biết thì hãy quan sát và suy nghĩ về mặt trái của nó nhiều hơn những gì mà mọi người đã nhìn thấy:

Hầu hết mọi người tham gia đều đã về nghỉ hưu hoặc chí ít tuổi cũng đã trên 60 không còn háo hức như xưa nữa và cũng không còn ý niệm so sánh bạn bè với nhau và với bản thân mình như hai mươi năm trước nữa.

Họp lớp 40 năm thường là buổi họp đông thành viên tham dự nhất (nếu đem so sánh với cả quá trình) vì mọi người đều đã về già, không còn phân biệt chức tước, địa vị, học vị, gia cảnh giàu nghèo, thu nhập cao thấp, hôn nhân buồn vui như 20 năm trước đây, cái mà mọi người quan tâm là sống có vui vẻ không ? sức khỏe ổn không ? Con cái thế nào, có thành đạt và hiếu nghĩa không? Những người còn lại không tham dự có lẽ chỉ còn duy nhất một lý do duy nhất đó là sức khỏe không cho phép hoặc quan chức tham nhũng, mất uy tín;

Quan sát buổi họp tính cách các bạn học vẫn như ngày xưa “Non sông dễ đổi, bản tính khó dời” cộng thêm bệnh nghề nghiệp thật đúng với câu nói “nghề nào nghiệp nấy” của người xưa; Có đến 100% người khi ra trường đến lúc nghỉ hưu chỉ làm một nghề duy nhất mắc bệnh nghề nghiệp;

-Quân đội: Bệnh công thần (hay kể công cống hiến xương máu) và tư lự gần như tự kỷ vì những điều không thể nói ra được nơi chiến trường đẫm máu đã qua;

-Công an thì nói năng với bạn bè người thân cứ như nói năng với tội phạm, đôi lúc cũng thầm lặng suy tư về quá khứ đã làm những đều chưa đúng, bất công;

-Giáo sư, tiến sỹ, giáo viên nói chung: Mắc bệnh nói nhiều vì sợ người khác cũng như học sinh không hiểu được những điều mình đang nói; Nhưng một khi để cho lòng mình lắng lại cũng ân hận vì đã dạy cho học sinh nhưng điều thừa thải vô lý, mất thời gian hoặc làm tê liệt khả năng tự học và sáng tạo của học sinh…người có tâm đôi lúc cũng suy nghĩ có phải mình đã làm hỏng một thế hệ hay không ?

-Bác sỹ, y sỹ, thầy thuốc nói chung: Nhìn đâu cũng thấy vi trùng, ăn đâu cũng nghĩ là thực phẩm bẩn, thuốc nào cũng có tác dụng phụ, tuy nhiên lại không nhìn ra bệnh của bản thân; Mắc bệnh làm thầy, bắt người khác trả tiền không mặc cả, nguy hiểm hơn là không học hỏi từ người khác để nâng cao kiến thức và khả năng chữa bệnh;

-Chủ đầu tư: Mắc bệnh duy ý chí (ý của mình là đúng, ý người khác dứt khoát sai …vì nói cho B nghe cái gì B cũng khen hay khen đúng quen rồi thành bệnh) và bệnh ăn quán không trả tiền (vì ăn cả đời đều do B trả cũng thành bệnh thành quen)

-Chủ tịch, bí thư, chủ nhiệm: Mắc bệnh họp và bệnh đọc báo cáo của thằng khác viết, bệnh nói nước đôi, nói chung chung hiểu thế nào cũng được và bệnh hay dùng tính từ để ngợi ca, hay dùng uyển ngữ để giảm nhẹ sai lầm, tội lỗi; Bệnh ăn quán hay để cấp dưới và người nghèo hơn trả tiền; Bệnh nhận tiền nhờ vả của cấp dưới nhưng không làm và không trả lại tiền và hay coi đó là tiền giữ ghế của cấp dưới đối với cấp trên là mình, hoặc tiền chạy chức, chạy tội của bản thân và người thân (nếu có);

-Doanh nghiệp, đại gia: Mắc bệnh đối tác, có nghĩa là đối với cấp trên thì dùng tiền, đối với cấp dưới thì dùng quyền, còn lại không bạn, không bè, không thân, không quen, không hiếu, không nghĩa, không gia đình, không người thân, tất cả đều được coi là đối tác; Không phải đối tác không quan hệ, coi tiền tài là trên hết, có tiền là ắt hẳn có tài không có điều ngược lại xảy ra; Ăn quán trả tiền nói hết phần người khác và cái tôi rất lớn, hỏi sao lại như vậy thì trả lời là do tao trả tiền; Về dự họp lớp góp tiền nhiều hơn người khác nghiễm nhiên ngồi ghế cùng thầy giáo và quan chức không ngồi chung bàn với bạn học, trong khi giáo sư, phó giáo sư, tiến sỹ, …đều ngồi chung bàn với bạn bè cùng lớp cùng trường; Tóm lại mắc bệnh nghề nghiệp Đó là bệnh tất cả đều là đối tác và bệnh nhiều tiền ít văn hóa;

- Nông dân, công nhân: Làm nghề gì thì mắc bệnh độc hại của nghề đó không có bệnh nghề nghiệp về tính cách như các loại trên;

- Ô sin: Nghe nói thì rất vô lý vì tốt nghiệp đại học ai đi làm ô sin làm gì nhưng trong thực tế thì vẫn có, chồng (vợ) quá thành đạt kiếm được nhiều tiền nên làm công tác nội trợ gia đình thay cho người đi làm, để người đi làm an tâm kiếm tiền lâu rổi thành quen; có ô sin thấp hèn nhưng cũng không thiếu ô sin ông nọ bà kia vì chồng (vợ) của mình là những người có chức vụ; tạm gọi ô sin thấp hèn là ô sin loại 1, ô sin ông nọ, bà kia là ô sin loại 2; Ô sin loại 1 mắc bệnh nghề nghiệp luôn có thói quen làm vừa lòng người khác, từ ngữ thường dùng thường chỉ có 4 từ: Vâng, Dạ, xin lỗi, cảm ơn; Loại này về hưu sướng vì đã chấp nhận thân phận; Ô sin loại 2 mắc bệnh nghề nghiệp nguy hiểm hơn do luôn là cái bóng của người thành đạt bên cạnh mình nên tưởng cái bóng đó cũng là mình trong thực tế; Khi người thành đạt ông nọ bà kia không còn làm ông kia bà nọ nữa thì bị sốc do mất chỗ dựa (cây sống trong bóng râm khi cây chủ mất bóng, rụng lá thì thường bị cớm nắng là như vậy)…bệnh nghề nghiệp mắc phải là bệnh sống ảo, sống trên mức của mình và duy ý chí (vì xưa nay cái gì nói ra cũng được người xung quanh cho là đúng quen rồi); Khi nhận ra bản thân có thay đổi định lùi lại sống đúng với bản chất, năng lực thật sự của mình thì đã quá muộn vì năng lực sống tự lập và kinh nghiệm sống so sánh với bạn bè cùng trang lứa quá thấp (đã bị đánh mất, hay nói mạnh hơn đã bị cái người thân của mình đánh cắp) nên dễ dẫn đến trầm cảm, tự kỷ, nếu đi một mình ra ngoài không có người kèm cặp rất dễ bị lừa; Lòng tin tự nhiên bị thiếu hụt và khủng hoảng hay dấn thân đi tìm lại niềm tin ở một tín ngưỡng nào đó;

Ngụy quân tử, háo danh: Là người ít năng lực nhưng muốn nổi danh nên hay dùng thủ đoạn để mua bán năng lực giả, tu luyện sức mạnh ngầm của năng lực thật mong cầu kiếm một cái danh nào đó cho bản thân, người này có khả năng che dấu bệnh nghề nghiệp bằng lý trí có tính toán kiểu ngụy quân tử (giả vờ mắc bệnh không phải nghề của mình để đánh lạc hướng nhìn nhận tính cách của người khác); Trước chỗ đông người hay ra cái vẻ tự tin, hay tham gia các trò ít người quan tâm để ý, ít xấu hổ vì những trò mình cố tình làm ra để che dấu mọi người không đạt, không thành; Nhưng về hưu sẽ rất khổ vì ngụy quân tử không sợ quân tử càng không sợ tiểu nhân, cái mà họ sợ là cầu danh không thành sẽ hủy hại cuộc đời họ Mộ Dung Phục trong Thiên Long Bát bộ của Kim Dung là một ví dụ điển hình;

- Những người làm từ ba nghề trở lên tính tình cũng có điểm khác hơn ít nhất cũng không có nghề để mắc bệnh và nhìn đời cũng như sự vật, hiện tượng khách quan hơn; Càng làm nhiều nghề càng nghèo (nhất nghệ tinh, nhất thân vinh) nhưng hiểu biết rộng hơn và tha thứ dễ hơn;

40 năm trôi qua, đường đời mỗi người mỗi khác. Sự thay đổi có đôi khi khiến người ta cảm xúc trước đây lẫn lộn nay thì lại rất rõ ràng; Lý do gì khiến một số người thành công vượt bậc? lý do gì khiến một số bạn cứ dậm chân tại chỗ; Trong đám người thành công Người nào thành thật và thực sự cố gắng, người nào dùng mưu hèn, kế bẩn, bán thân và thủ đoạn hại người để thăng tiến trong buổi họp lớp 40 năm không cần phải chứng minh nữa vì hết thảy mọi người đều đã rõ vì họ sẽ không có mặt trong buổi họp này hoặc có mặt nhưng tính cách đã thay đổi do bản thân cố tình thay đổi để che dấu bản chất thật chứ không phải vì nghề nghiệp mà mắc bênh như trên;

Qua họp lớp 40 năm có thể rút ra:

1- Cuộc đời vốn rất công bằng chẳng giành may mắn hay rủi ro cho riêng ai, mọi người hết thảy đều có thời cơ, có điều chớp được thời cơ hay không thì phụ thuộc vào số phận và sự may mắn của từng người;

2- Có hy sinh, cố gắng ắt được đền đáp xứng đáng; Làm điều ác, điều không phải ắt bị quả báo; Người được tạo hóa cho nhiều thứ ắt cũng sẽ bị tạo hóa lấy đi thứ gì đó đáng quý nhất;

3- Ai cũng phải sống chung với lũ tuy nhiên lọc được phù sa từ lũ hay không phụ thuộc vào khả năng từng người;

4- Sai lầm nào cũng phải trả giá vì đó là lẽ công bằng, sai lầm càng lớn giá trả càng đắt; Không nhận sai đẩy sai cho người khác chịu, trả giá còn đắt gấp bội;

5- Người sống khỏe, chết nhanh, ít của để dành, nhiều người yêu mến là người sung sướng nhất./.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét