Trang

Thứ Năm, 29 tháng 9, 2016

“Chồng ơi cuối tuần này anh về nhà 1 hôm nhé, cứ về rồi em sẽ trả lương cho anh” và cái kết đẫm nước mắt

“Chồng ơi cuối tuần này anh về nhà 1 hôm nhé, cứ về rồi em sẽ trả lương cho anh” và cái kết đẫm nước mắt

Anh và chị yêu nhau 9 năm trời rồi mới kết hôn, ngày đó chị hiền lành suốt ngày cứ bền bỉ ở bên anh dù cho anh có nghèo, gia đình anh có bị phá sản thì chị vẫn mặc kệ, vẫn yêu và âm thầm bên anh trong mọi hoàn cảnh. Bao lần anh chán anh mặc cảm đuổi chị ra xa, nhưng chị vẫn lặng lẽ ở bên, lặng lẽ đợi chờ.

Rồi họ cưới nhau, ngày đó hoàn cảnh còn rất khó khăn, cả hai thuê được căn phòng nhỏ 10 mét vuông chật hẹp, đến cái nồi nấu thức ăn cũng cái méo cái tròn, chẳng có cái nào có cặp vung vừa khít cả. Nhưng chị vẫn thấy hạnh phúc vì đơn giản bên chị luôn có người đàn ông chị yêu và tin tưởng bên cạnh. Mỗi lần anh hỏi chị:
– Em lấy anh cực quá phải không?
Mỗi lúc đó chị là cười bảo:
– Có cực gì đâu, miễn là có anh bên đời thì em đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.
Vì câu nói đó của chị, anh đã cố gắng rất nhiều, ngày ngày anh đi làm công trình. Anh giỏi giang hiền lành nên cấp trên dường như giao phó mọi việc cho anh cả. Cũng chính vì thế anh ít khi có thời gian về nhà, chị bầu bí 1 mình vật lộn với mọi thứ. Nhiều đêm gọi điện cho chồng thấy anh bảo anh đang giám sát công trình, nghe tiếng công trình ồn ào mà chị xót xa chồng không ngủ được.
Có những hôm sáng sớm anh về nhà tranh thủ ngủ 1 giấc thì chị lại đi làm rồi. Ngày chị sinh con, cũng may hàng xóm phát hiện ra kịp nên đưa tới viện. Nghe tin anh ba chân bốn cẳng chạy vào bệnh viện thì đã thấy con khóc oe oe. Chị tủi nhưng nhìn chồng mặt mũi còn lấm lém chị thấy thương anh vô cùng. Anh ôm lấy con cứ thế khóc nức nở:
 
– Bố đây, bố đây…
– Em ơi anh được làm bố thật rồi.
Cả nhà chị cứ thế ôm nhau khóc. 4 năm sau, nhân ngày sinh nhật chị, anh nói anh có món quà muốn tặng vợ. Anh chở chị đến trước 1 căn nhà khang trang 3 tầng, chị đứng chết trân ú ớ thốt không nên lời. Thì ra bao năm qua anh đã phấn đấu cật lực để mua nhà cho vợ con ở, ngày đầu tiên ở nhà mới chị chỉ biết ôm chồng khóc:
– Anh xã vất vả quá, em thương anh nhiều lắm.
– Đó là điều anh nên làm mà cảm ơn em đã luôn ở bên anh nhưng lúc khó khăn nhất.
Từ ngày có nhà, chị chăm chút từng tý cho tổ ấm của mình, những bông hoa ngoài ban công thì nhau khoe sắc. Gia đình chị hạnh phúc và đầm ấm hơn bao giờ hết, anh chuyển về làm gần nhà, công việc cũng đỡ vất vả hơn, anh có thời gian bên vợ con hơn.
Chị trẻ ra trông thấy, ai gặp chị cũng đều nhận xét chị xinh đẹp và rạng rỡ hơn hẳn. Với chị 5 năm này là 5 năm gia đình chị hạnh phúc nhất, chị chưa 1 lần hối hận vì yêu và cưới anh. Rồi thời gian trôi qua, anh từ chức ở công ty cũ anh tham gia làm ăn với bạn bè, lúc này anh đã có vốn và kinh nghiệm.
Anh lại theo công trình đi khắp nơi, anh bận hơn, hút thuốc nhiều hơn, trong đầu anh là những tính toán, lo toan. Anh đi nhiều đến nỗi có những lúc chị không nhớ nổi khuôn mặt chồng mình nữa. Những đêm xa chồng là những đêm chị khóc ướt gối, chị thương anh thương cả chính mình.
 
Chị năn nỉ anh về Hà Nội làm nhưng anh nói anh còn ước mơ đang làm dở. Chị héo hon chờ đợi cái ‘giấc mơ’ của chồng thành hiện thực mà không biết là chờ đợi đến bao giờ. Con nhớ bố, vợ nhớ chồng. Lúc này sắp xếp được thời gian thì anh mới về nhà được 1 vài ngày, tính ra 1 năm cả gia đình đoàn tụ cũng chẳng được bao nhiêu.
Chị muốn cả gia đình có thời gian bên nhau, cùng đi du lịch, nhưng anh nói chị nghĩ như vậy là ích kỷ là không hiểu anh. Anh kiếm tiền cũng chỉ vì gia đình này chứ đâu phải cho bản thân đâu, hai người bất đồng quan điểm vì ai cũng có nỗi khổ và sự mệt mỏi riêng. Càng ngày chị càng không biết chồng mình đang làm gì, đang nghĩ gì nữa, dường như họ đang dần mất nhau.

Chị thấy lo lắng bất an, chị sợ anh có người đàn bà khác, chị sợ anh thay đổi và điều đó đã diễn ra thật. Sau mấy năm buôn ba anh đã yêu 1 người phụ nữ khác, tình yêu đó không chỉ vui đùa mà là tình cảm thật lòng. Rồi chị đổ bệnh, những bông hoa ngoài kia cũng héo rũ không ai chăm. Ngôi nhà chị bây giờ tiếng cười dường như không còn nữa, con cái lao vào học hành, còn chị 1 mình chữa trị vật lộn với căn bệnh ung thư vú. Hôm đó chị yếu và mệt mỏi vô cùng chị cầm điện thoại lên nhắn cho anh:
– Chồng à! Cuối tuần này anh về nhà 1 hôm nhé, cứ về rồi em sẽ trả lương cho anh.
Linh tính mách bảo có chuyện chẳng lành, anh bay từ miền nam về. Về tới nơi anh thấy vợ mình gầy gò ốm yếu đang ngồi nhìn ra cửa sổ. Hai con trai anh nói nhỏ với bố nhưng giọng chúng cứ nghèn nghẹn:
– Bố về rồi ạ, mẹ ốm bố à. Mẹ ốm nặng lắm, sao giờ bố mới chịu về.
– Mẹ ốm nặng sao các con không gọi cho bố sớm hơn.
 
– Mẹ… mẹ không cho bọn con nói.
Anh run rẩy đi đến gần vợ, anh thẳng thốt nhận ra mái tóc đen dài chạm mông ngày xưa đâu rồi, sao giờ chị lại cắt ngắn tóc như vậy.
– Anh về rồi đây, em mệt à.
Nghe tiếng chồng chị quay lại cười một nụ cười hiền méo mó:
– Cuối cùng anh cũng về rồi.
– Em mệt à, em mệt thế nào sao không cho anh biết.
– Em không sao, em chỉ cảm lạnh thôi.
– Để anh bế em vào.
Nhấc bổng vợ trên tay, mắt anh rớm nước vì chị nhẹ quá, nhìn vợ héo hon anh hối hận vô cùng. Chị mệt nhoài thiếp đi, anh kéo nhẹ ngăn kéo ra, định bụng cất cái kính nhưng rồi anh sững sờ khi thấy 1 xấp tiền kèm theo 1 bức thư dài. Chị bảo xấp tiền ấy là tiền lương cho anh 1 tuần. Chị muốn anh ở nhà 1 tuần, cạnh đó là sổ tiết kiệm cho ba bố con. Những số tiền lớn anh gửi về bao năm qua dường như chị không hề tiêu đến.

Anh nhìn vợ trái tim anh run rẩy: “Em nói đúng bao năm tháng qua anh đã chạy theo những thứ không đâu, tiền không phải là tất cả và mà gia đình mới là quan trọng nhất. Nhưng anh lại bỏ bê nó, lại xem nhẹ lời vợ nói, anh xin lỗi em, bà xã à”.
Nhìn những vỉ thuốc điều trị ung thư mà vợ gói lại vứt trong sọt rác, anh chỉ biết trốn vào phòng vệ sinh xả nước rồi khóc nấc lên. Anh ngồi trơ trọi, anh nhớ lại những lần vợ nhắn tin cầu xin anh bỏ việc quay về. Anh nhớ những lời cáu gắt mình đã nói với vợ.
 
Bao năm qua anh đã phó mặc con cái cho vợ, anh cứ nghĩ cứ kiếm thật nhiều tiền và gửi về là được, nhưng anh đâu hiểu chị không cần những thứ đó. Thứ chị cần là 1 người chồng ở bên mỗi tối, 1 người bố luôn ở bên các con trong ngày khai giảng. Chị thèm những bữa cơm gia đình đầm ấm bên nhau đến quay quắt, chị thèm được có anh ở bên nắm tay chị trong những lần bệnh tật hành hạ. Nhưng khi ấy anh còn bận ở 1 nơi xa với cô gái khác, với ước mơ anh đang theo đuổi. Anh đã quên đi mối tình đẹp đẽ 9 năm, anh đã quên đi 10 mấy năm mặn nồng vợ chồng khốn khó có nhau và giờ đây anh sắp mất vợ thật rồi.
Chị mất trong 1 chiều thu buồn, nhìn nụ cười hiền trên đôi môi của vợ mà anh chỉ biết gào lên xin lỗi. Anh nói anh sai rồi, anh nói anh hối hận, anh nói anh yêu chị… nhưng tất cả đã quá muộn… vợ anh đã đi rồi. Vậy nên ai còn gia đình xin hãy trân trọng, ai còn vợ còn con xin hãy nâng niu vì đến 1 ngày nào đó khi ta nhận ra họ quan trọng thì có thể đã không còn cơ hội để yêu thương, để bù đắp 1 lần nữa.
 (Sưu tầm)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét